[truyện dự thi]_các ngươi đều lừa trẫm!!!

Edit: Rine
 
"Thần thiếp tạ bệ hạ."
Tô Minh Châu vừa mở miệng hành lễ, trong nháy mắt Triệu Vũ Thần mơ hồ nhận ra có gì đó không đúng nhưng lại không thể diễn tả được. Mỗi lời nói cử chỉ, từng hành vi nhỏ của nàng, từ tư thế hành lễ đến ánh mắt nhìn hắn đều làm hắn có cảm giác kỳ lạ.
[Nói không sai, ta còn chưa biết rõ rốt cuộc ngươi có ý định gì với Tô gia, làm sao có thể nhanh chóng thả lỏng cảnh giác như vậy được?]
Tập trung lắng nghe thì lại chính là một câu nói mang tâm trạng lo lắng đề phòng.
Là ai nói không sai? Cảnh giác cái gì? Còn hắn mang ý định gì với Tô gia chứ? Không đầu không đuôi như vậy... Xảy ra chuyện gì rồi? Triệu Vũ Thần vừa cảm thấy khó hiểu vừa nghi ngờ, chẳng qua trước mặt nhiều người hắn nhất thời không thể tỉ mỉ suy ngẫm, chỉ đành thuận theo hành vi vừa rồi, tiếp tục dịu dàng đỡ nàng lên, cười nói: "Thái úy và Tô phu nhân đều đến rồi."
Tô Minh Châu nghe vậy xoay người nhìn thấy phụ mẫu, tiện thể tiến lên ngăn cản hai người muốn đứng dậy hành lễ với nàng. Mặc dù hôm qua đã gặp nhau nhưng vẻ mặt nàng cũng vẫn đầy mừng rỡ thân thiết gọi một tiếng: "Cha nương."
Lúc đối mặt với Tô phụ Tô mẫu, nụ cười Tô Minh Châu sáng ngời thuần túy, vượt xa cảnh xuân tươi đẹp, khác biệt rất lớn với vẻ lạnh lùng đề phòng khi nói chuyện với hắn.
"Mời bệ hạ ngồi trước." Sau khi gặp qua phụ mẫu, lấy lại tinh thần, Tô Minh Châu lập tức khôi phục dáng vẻ cẩn thận dè dặt vừa rồi, vô cùng quy củ cúi thấp đầu, mời hắn ngồi xuống trước.
Không, không đúng, Triệu Vũ Thần chợt nhớ lại chuyện trước kia, ngay lúc này thái độ nàng đối xử với hắn khác hẳn so với mấy năm gần đây. Lúc ấy, mặc dù Tô Minh Châu gặp hắn không vui mừng bằng khi gặp lại phụ mẫu lâu ngày xa cách nhưng cũng coi như vui vẻ trêu chọc, hồn nhiên tùy ý.
Sau khi Quý phi tiến cung, hắn tin lời gièm pha của kẻ gian, thái độ lạnh nhạt với Minh Châu nhưng gần đây hắn được trời ban thuật đọc tâm, lạc đường biết quay lại, mặc dù Quý phi còn chưa hoàn toàn tin hắn nhưng thái độ cũng đã hơi mềm mỏng hơn, tuy rằng so với thuở nhỏ, bây giờ vẫn còn làm trời làm đất nhưng ít nhất ở trước mặt hắn nàng sẽ không cố ý châm chọc khiêu khích, chống đối khắp nơi. Thậm chí, thỉnh thoảng hắn nhận sai, Minh Châu cũng sẽ không đành lòng, còn rất thật tình tán gẫu đùa giỡn mấy câu với hắn.

Sao mới chỉ qua hơn nửa buổi chiều mà đã xa cách ngàn dặm, trở thành điệu bộ hiện tại rồi? Chẳng lẽ lại do lúc đó hắn nói với Minh Châu muốn bên nhau cả đời?
"Tây Bắc đại thắng, địch Nhung đầu hàng, đây là chuyện vui lớn của cả nước, thần chúc mừng bệ hạ..." Trong bữa tiệc có một quan viên đứng dậy nói mấy lời khách sáo chúc mừng.
Triệu Vũ Thần mặt không biểu cảm gật đầu, một mặt nghe được câu có câu không, mặt khác lại đang tập trung lắng nghe tiếng lòng của Quý phi, nhưng Minh Châu lại chẳng suy nghĩ gì, trong lòng cũng chỉ thỉnh thoảng hiện lên vài câu vụn vặt không liên quan.
Triệu Vũ Thần không rõ duyên cớ, khó tránh khỏi nghĩ đến lời nói hắn đã nói với Minh Châu ở Chiêu Dương cung trước khi dự tiệc.
Lời hắn nói buổi chiều vô cùng thật lòng, lại bị Quý phi bối rối ghét bỏ như gặp phải địch, lòng hắn đương nhiên ấm ức bất mãn, nhưng nói thật, từ lúc hắn có thuật đọc tâm này, nghe được tiếng lòng của đám người kia, hắn càng tức giận uất ức hơn nhiều. So sánh với nhau, ít ra Minh Châu vẫn thật lòng để ý hắn, chỉ là do trước đó hắn nhìn người không rõ, nhiều lần trách oan nàng, lại kiêng kỵ Tô gia nên mới có thể như thế, hắn khó tránh khỏi thông cảm với nàng nhiều hơn so với người khác.
Qua buổi chiều hôm nay, tâm tình ấm ức bất mãn của Triệu Vũ Thần ít nhiều gì cũng cởi bỏ được chút, vậy mà giờ thấy thái độ cẩn thận đề phòng của Quý phi, nhất thời không nhịn được trầm tư:
Có phải hắn đã nóng vội hay không, thay đổi quá nhanh, quá đột ngột so với quá khứ, khó tránh khỏi khiến người ta âm thầm nghi ngờ?
Nếu thật là như thế, cũng không khó hiểu thái độ của Minh Châu.
Nghĩ như vậy, Triệu Vũ Thần bình tĩnh hơn, lấy lại tinh thần, quan văn ngồi kia cũng đã dứt lời chúc mừng, lại có người khác tiếp tục đứng dậy khen. Hắn nghe nghe rồi thuận miệng đáp lại vài câu, lại nương theo đó khen Tô Tướng quân lập công lao lớn một phen, cùng bách quan nâng ly chúc mừng phu thê Tô Chiến, chúc mừng Đế vương là hắn, lại chúc cho thái bình thịnh thế, ba tuần rượu qua đi, bữa tiệc bắt đầu ca múa náo nhiệt, nhóm cung nhân canh giữ ngoài điện cũng theo thứ tự dâng rượu thịt lên.
Đến lúc này, không khí trong bữa tiệc đã thoải mái hơn, trong khúc Thanh bình nhạc, đám người uống rượu dùng bữa, đứng dậy ra ngoài, người quen biết nhau cũng tụ tập nói chuyện phiếm.
Phía bên phải là Thục phi tiên nữ không dính khói lửa trần gian, thức ăn được dâng lên đều chỉ chạm môi một cái rồi thôi, ngay cả khăn lau miệng cũng không dùng đến bao nhiêu lần, chẳng nói tiếng nào, chỉ cúi đầu ngồi đó, phong thái thanh tao.

Chưa được bao lâu, Tống Ngọc Luân bên dưới chợt chạy tới, mở miệng gọi một tiếng hai tiếng đều là Đổng tỷ tỷ, líu ra líu ríu oán trách lúc trước ma ma trong cung dạy dỗ nàng nghiêm khắc, không cho phép nàng đi ra ngoài, khó khăn lắm lần này mới được tiến cung, đã lâu không gặp Đổng tỷ tỷ, sao tỷ không phái người đi tìm ta, vân vân...
Giọng nói Ngọc Luân hấp tấp to tiếng, Triệu Vũ Thần hơi nhíu lông mày, Thục phi ở bên cạnh lập tức nhận ra, dịu dàng lên tiếng: "Được rồi Ngọc Luân, muội nhỏ giọng chút, đừng làm ồn đến bệ hạ, với lại bệnh của ta cũng chưa khỏi hẳn, vẫn còn chút đau đầu."
Thục phi nói như vậy, giọng Tống Ngọc Luân quả nhiên nhỏ hơn rất nhiều, chỉ cúi đầu hỏi: "Đổng tỷ tỷ bị bệnh sao? Có nặng lắm không? Sao muội không nghe ai nhắc đến?"
Triệu Vũ Thần nghe thế cũng thuận tiện quay đầu, nhìn thấy Thục phi quả nhiên ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt chăm chú, ướt át, giống như cất giấu tình ý miên man không thể đếm hết. Khi đối mắt với hắn thì bỗng sững sờ, tiếp đến có chút xấu hổ, cụp mắt nghiêng đầu sang hướng khác.
Nhắc nhở Ngọc Luân nhỏ giọng để thể hiện sự quan tâm săn sóc hắn, nói bệnh chưa khỏi hẳn để tỏ ra yếu đuối mong hắn yêu thương, cuối cùng lại nhìn trộm đầy tình ý, hừ, nếu là hắn trước kia gặp phải một màn này, nhất định sẽ mềm lòng, rồi lại thương tiếc Thục phi phải chịu lạnh nhạt thời gian qua.
Chỉ tiếc rằng từ khi có thuật đọc tâm, nghe được tiếng lòng của nhiều loại người, giờ phút này hắn không cần tập trung lắng nghe cũng có thể nhìn thấu mục đích thủ đoạn của Thục phi.
Triệu Vũ Thần nâng ly uống một ngụm rượu, khép nhẹ mi che khuất ánh mắt hờ hững.
Bởi vì bữa tiệc hôm nay chúc mừng Tây Bắc đại thắng cùng với chiến công của Tô Tướng quân, hắn lo lắng nếu Lương Vương xuất hiện sẽ lại cố ý nói lời đu bám hoang đường khiến Tô Tướng quân bận lòng, khiến Minh Châu không vui, vì vậy hôm nay không gọi Lương Vương tiến cung dự tiệc.
Nhưng lúc này Thục phi hành động như vậy, hắn lại có chút không nhịn được nghĩ, nếu trước đó cho gọi Lương Vương, không biết liệu Thục phi có còn tỉnh táo như bây giờ để tính kế hắn hay không?
[Aiz, rượu thịt trong bữa tiệc này, nấu ra nóng hổi rồi để nguội rồi lại hâm nóng, chẳng còn hương vị gì. Món nóng đều ăn không vô, theo ta thấy cũng chỉ có một đĩa chân giò nguội này là ổn, dưa muối không sợ hỏng, hơn nữa thịt nguội cũng không sợ để lâu mất vị... Nếm thử một miếng, ưmm... một miếng chân giò kia... mềm, tan, mặn, thơm, vị ngon kia ––xuýttt –– chờ tan tiệc ta phải gặm mấy cái giò cho đã mới được!]

Lấy lại tinh thần từ trong âm thanh xuýt xoa của Ngụy An, ánh mắt Triệu Vũ Thần cũng không nhịn được tìm món chân giò nguội khắp nơi trên bàn, thịt màu sẫm đơn điệu, đặt ở vị trí xa xôi nhất, nhìn qua có vẻ bình thường, chẳng có gì đặc sắc.
Triệu Vũ Thần gắp một miếng nếm thử, cảm thấy hương vị tươi mới tràn đầy trong miệng, quả thật là mùi vị đặc biệt, hắn lắc lắc đầu, tạm thời bỏ qua Thục phi, quay người lại giọng ấm áp nói với Minh Châu còn đang bận ngẩn ngơ: "Minh Châu, nàng tửu lượng không cao, mới vừa uống ba ly rồi, không thể uống thêm nữa, chân giò này mùi vị rất ngon, nàng ăn thử lót dạ đi."
Bệ hạ đã lên tiếng như vậy, cung nhân hầu thiện bên cạnh tự giác gắp món chân giò vào đĩa trước mặt Tô Minh Châu, nàng lấy lại tinh thần, cúi đầu nhìn miếng móng heo đen sì trên đĩa, bóng dầu béo ngậy, chẳng có gì hấp dẫn, nhất thời hơi lộ ra vẻ do dự.
[Thật hay giả vậy... Cắn thử một miếng này, son tô trên môi sẽ không bị trôi hết một nửa chứ? Nói không chừng phấn trang điểm trên mặt cũng bị lem dầu... Có phải ghi thù nên cố ý hại ta không!]
Hả? Còn có trường hợp như vậy? Trẫm không biết mà! Triệu Vũ Thần nhất thời yên lặng, sững sờ tại chỗ.
Mặc dù trong lòng Minh Châu nghĩ như vậy nhưng theo quy củ, Đế vương ban thưởng đồ ăn thì không được từ chối, huống chi Minh Châu mới vừa bị một phen lời nói của nhị ca cảnh tỉnh, nghi ngờ Triệu Vũ Thần hành động như vậy là có ý đồ khác nên càng không dám từ chối, trái lại cúi đầu cắn răng cảm tạ ân đức này, sau đó cầm lấy đũa ngà.
Triệu Vũ Thần vừa luống cuống, vừa lo lắng, muốn ngăn cản nhưng lại cảm thấy làm thế có vẻ thay đổi thất thường, hoàn toàn vô lý. Thấy Minh Châu đã bưng đĩa lên, mặt nghiêm túc tìm vị trí có thể cắn vào mà không dính son, trực giác hắn cảm thấy nếu Minh Châu cắn xuống một miếng thì mối thù này nhất định sẽ lại tính lên đầu hắn, vì vậy cũng không lo nghĩ được nhiều, chợt đứng dậy kêu lên: "Chờ một chút!"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tô Minh Châu, Triệu Vũ Thần ho nhẹ một tiếng, lấy cái đĩa đựng chân giò kia tới, lại dặn Ngụy An mang dao bạc qua, tự mình cắt một miếng chút xíu ở giữa cục giò, sau đó mới bảo cung nhân đưa về lại cho Minh Châu, ôn tồn nói: "Là trẫm sơ sót, như thế này mới vừa miệng."
Vốn dĩ cho rằng đã giải quyết êm đẹp nhưng Triệu Vũ Thần chú ý lắng nghe thì thấy tiếng lòng Minh Châu phát ra càng đề phòng hơn ––
[... Vậy mà lại cẩn thận như thế, quá không giống ngươi lúc bình thường... Chuyện gì bất thường tất có gian trá...]
Còn có thể nghĩ như vậy? Triệu Vũ Thần cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ và ấm ức nhưng trên mặt vẫn một mực không lộ ra. Đúng lúc đang ấm ức, hành động vừa rồi lại rơi vào mắt tông thất và các trọng thần, mỗi người đều càng để ý đến Tô gia hơn, còn có mấy kẻ tự cho là thức thời, lập tức ân cần lên tiếng tán dương bệ hạ và Quý phi tình sâu nghĩa nặng, phu thê tình cảm thắm thiết vân vân.
"Nhìn điệu bộ ngông cuồng kia của nàng, nếu không phải..." Tống Ngọc Luân ở bên phải nhìn thấy không nhịn được mở miệng oán trách, lời phía trước nghe rất rõ ràng, sau này có lẽ Thục phi ngăn cản, khuyên can vài câu nên nhỏ giọng lại, không nghe ra là nói cái gì.
Nhưng dù vậy, Triệu Vũ Thần không cố tình để ý thì âm thanh không cam lòng trong suy nghĩ của Đổng Thục phi bên cạnh vẫn truyền tới rõ ràng ––

[Sủng ái nhất thời thì có gì hay? Bây giờ Tô gia khí thế đang lên, bệ hạ cố ý nâng đỡ ngươi thôi, ta cũng không thèm tính toán chi li. Chờ đến lúc Tô gia bị bệ hạ nghi ngờ định tội, ta xem ngươi có thể phách lối đến khi nào!]
[Hừ! Phu thê tình cảm thắm thiết, một ả thiếp như ngươi mà nói phu thê thắm thiết cái gì, chờ ngày ta làm Trung cung Hoàng hậu, sớm muộn gì ta cũng đày ngươi vào Lãnh cung, trải qua tháng ngày sống không bằng chết mới thôi!]
Nghe tiếng lòng như thế của Thục phi, Triệu Vũ Thần âm thầm nhíu mày, sau khi chán ghét xong như được nhắc nhở cái gì, trong lòng chợt động.
Không sai, hắn biết vì sao Minh Châu lại nghi ngờ đề phòng hắn nhiều như vậy rồi!
Một mặt là nghi ngờ hắn kiêng kỵ Tô gia công cao lấn chủ, sau này sẽ bị đám người Đổng gia Lương Vương xúi giục mà xử trí Tô gia. Mặt khác, hiện giờ Minh Châu mới đứng hàng Quý phi, mặc dù đã đứng đầu hậu cung nhưng không phải Trung cung Hoàng hậu, nói đến cùng vẫn là thiếp, không phải một đôi phu thê thật sự với hắn!
Đã không phải là phu thê thì nói gì đến phu thê tôn trọng nhau, phu thê tình cảm sâu sắc?
Cũng khó trách buổi chiều nàng nghe hắn nói xong thì trong lòng do dự, không thèm để ý đến hắn, đều do hắn nhất thời sơ sẩy quên mất điều này, còn đổ cho lý do quá nóng vội nữa!
Nghĩ như vậy, trong lòng Triệu Vũ Thần lập tức sáng tỏ, hắn nghiêng đầu nhìn Minh Châu miệng nhỏ ăn thịt chân giò, trên mặt hình như còn có vẻ khen ngợi. Trải qua thời gian dài như vậy, cuối cùng hắn cũng cảm thấy có một chút thanh thản.
Nhưng mà bây giờ nhắc đến chuyện này còn quá sớm, sẽ chỉ khiến Minh Châu càng nghi ngờ nhiều hơn. Giờ phút này hắn cũng không nên quá mức nóng vội, chờ đến khi vạch trần Thái phó có tâm tư sai trái, phế bỏ Đổng thị, tốt nhất là có thể dẹp yên triều đình, giúp cho Tô gia về hưu khi đang trên đỉnh vinh quang, chân chính yên lòng, không còn lo lắng đến chuyện khi nào hắn qua cầu rút ván.
Chờ đến khi đó, hắn lại tìm cơ hội một lần nữa nói với Minh Châu, sắc phong nàng làm Hậu, cùng nàng phu thê đồng lòng, danh chính ngôn thuận tôn trọng lẫn nhau, bên nhau cả đời!
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận