Chỉ là mấy chuyện này không thể nói cho Mã Hiểu Lộ, nếu không cô chắc chắn sẽ hỏi tiếp, rồi khó tránh khỏi sẽ liên quan đến lai lịch của mấy viên ngọc của Mạnh Đông Dương.
"Câu hỏi của em nhiều thật, nhanh đi thôi, muộn vậy rồi ngày mai còn phải về Tân Hải đấy." Tô Vũ nhẹ nhàng đẩy Mã Hiểu Lộ.
"Đúng rồi, ngày mai Lê Dương còn phải đến công ty nhậm chức." Nói xong hai người bắt một chiếc taxi về khách sạn.
...
"Cốc cốc cốc!"
Bên kia, hai người Tô Vũ rời đi không lâu, cửa phòng của Mạnh Đông Dương đã bị gõ. Đúng như Tô Vũ đoán trước, hai anh em Mạnh Đông Dương ở lầu điêu khắc ngọc quả thực hơi phô trương, nên thu hút một số kẻ có ý đồ xấu.
"Đại ca, sao không có phản ứng vậy?" Ba gã đàn ông ngoài cửa nhìn nhau, không biết phải làm sao, bởi vì gõ cửa nửa ngày như vậy rồi nhưng không ai mở, cũng không ai nói gì.
Nhưng từ khe cửa họ vẫn thực sự có thể thấy bên trong có đèn sáng. Gã đàn ông cầm đầu nhổ bãi nước bọt xuống đất nói: "Phá cửa cho tao, hai đứa nhóc này, xem chúng nó còn chạy đi đâu được."
Từ khi họ rời khỏi lầu điêu khắc ngọc, mấy tên này đã bám theo họ. Vừa rồi họ cũng đã thấy, khi hai người Tô Vũ rời khỏi đây đã mang theo mấy viên ngọc trước đó. Điều này chứng tỏ, họ đã hoàn thành giao dịch, giờ trên tay Mạnh Đông Dương hẳn có một lượng lớn tiền mặt, họ nhắm vào tiền trên tay Mạnh Đông Dương mà đến.
Còn nói tại sao họ lại chọn mục tiêu là Mạnh Đông Dương, mà không phải hai người Tô Vũ, là vì khi ra ngoài ông chủ đã dặn dò, hai người kia không được động vào. Bởi họ không biết đối phương là ai, ông chủ đằng sau đã điều tra rõ rồi.
Làm nghề cướp của như họ, nếu không điều tra rõ lai lịch của đối phương trước khi ra tay, sớm đã không biết chết ở cái cống nào rồi.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, cửa phòng bị phá, ba người lần lượt xông vào định bắt hai anh em Mạnh Đông Dương. Chỉ là khi vào trong, cả căn phòng không còn cái gì cả, đâu có người nào chứ.
"Đại ca, có tờ giấy ở đây." Một tên nhìn thấy tờ giấy trên bàn.
Tên cầm đầu vung tay nói: "Cũng không phải không biết bố mày không biết chữ, đọc đi."
Tên kia liếm môi nói: "Đại ca, em chỉ biết mỗi chữ đại thôi."
Nói xong tên thứ ba cầm tờ giấy xem rồi nói: "Đại ngốc, mày không bắt được tao đâu!"
"Đại ca, bọn nó chạy rồi, hình như bọn nó biết chúng ta đang theo dõi, nên chạy trước rồi." Tên đọc tờ giấy nói.
Đúng lúc này ông chủ nhà trọ chạy lên: "Các người..."
Chưa dứt lời thì ông ta đã thấy ổ khóa cửa phòng bị hỏng, cùng ánh mắt không thiện cảm của ba tên trong phòng, lập tức nuốt lời sắp nói vào, chuyện này làm sao ông ta không hiểu chứ?
"Các người... các người cần nước nóng không? Nếu cần thì xuống lầu lấy, tôi vừa đun xong. Nếu không có gì thì tôi đi trước đây."
Nói xong, ông chủ rất biết điều quay người xuống lầu. Nếu trực tiếp hô bắt trộm, biết đâu họ tóm mình xử ngay tại chỗ. Hơn nữa trong phòng khách của ông ta cũng không có gì đáng giá, cứ giả vờ không biết gì mới là sáng suốt.
"Đại ca làm sao đây?" Một tên hỏi.
"Còn làm sao được nữa? Người đã chạy rồi chẳng lẽ chúng ta còn ở đây qua đêm à?" Nói xong, hắn ta dẫn đầu bước ra ngoài.
Trong phòng, dưới gầm giường, Mạnh Đông Dương ôm chặt miệng Mạnh Cầm, không cho cô bé phát ra bất cứ âm thanh nào. Qua hơn mười phút, xác định mấy tên kia đã rời đi, hai anh em mới bò ra từ gầm giường.
Vừa rồi khi tiễn đám Tô Vũ đi, Mạnh Đông Dương đã thấy mấy kẻ lén lút ở dưới lầu, anh ta nhận ra là người xuất hiện ở lầu điêu khắc ngọc. Họ xuất hiện ở đây, nghĩ cũng biết là có ý đồ xấu.
Vốn dĩ anh ta định nếu mấy tên đó đi theo đám Tô Vũ, sẽ gọi điện báo cho Tô Vũ cẩn thận một chút. Nhưng ai ngờ mấy tên đó không đi theo Tô Vũ, nên mục tiêu chắc chắn là anh ta. Chính xác hơn là tấm séc tiền mặt chưa cầm chắc trên tay anh ta.
Nhưng nếu muốn chạy, chắc chắn không kịp, bởi mấy tên đó chắc chắn sẽ canh ở cửa ra vào đợi họ đi ra. Nên Mạnh Đông Dương nghĩ ra cách này để đánh lừa.
Viết một tờ giấy để trên bàn, nói với họ mình đã sớm phát hiện ra họ. Mà thử nghĩ xem, bất cứ người bình thường nào khi biết có người muốn hại mình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là chạy.
Nên ba tên kia nghĩ Mạnh Đông Dương đã chạy rồi, ai lại nghĩ, hai anh em trốn dưới gầm giường chứ? Đây chính là lấy độc trị độc, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất.