Từ Bỏ Em, Kiếp Sau Nhé

Tôi ra sức gật đầu, bỏ qua sự gian trá vụt qua trong mắt anh, cố gắng không cảm thấy anh lại lợi dụng tôi một lần nữa.

0o0

Tôi sắp thi rồi, ngày nào Hạ Trường Ninh tan ca xong cũng tới nhà tôi điểm danh. Cái tên này luôn ra vẻ đạo mạo nói chuyện với bố mẹ tôi,
nhưng đôi mắt luôn nhìn về phòng tôi, lần nào cũng chính xác lúc tôi
ngẩng lên, điều này khiến tôi nghi ngờ anh ấy luôn nhìn về phía phòng
tôi lúc nói chuyện với bố mẹ tôi.

Anh ấy có ý đồ rõ ràng để bố mẹ tôi “đuổi” anh ấy vào phòng tôi một
cách đường hoàng. Đã thế Hạ Trường Ninh còn từ chối: “Phúc Sinh sắp thi
rồi, không nên làm phiền cô ấy”. Trong lòng bố mẹ tôi lẽ nào không hiểu
rõ? Họ biết thừa tôi và Hạ Trường Ninh đã hợp nhau thì có đi học nữa hay không cũng không sao, có thể được gả tôi đi mới quan trọng. Trời rất
lạnh, thế mà mẹ tôi còn kéo áo bố tôi nói: “Em gái bảo chúng ta hôm nay
qua đó một chuyến, mình đi đi”.

Thế là để Hạ Trường Ninh đơn độc ngoài phòng khách, chẳng nhẽ anh ấy không vào phòng sao?

Tôi chăm chú đọc sách, không để ý tới anh ấy, Hạ Trường Ninh cũng lại gần
xem thế nào, nhưng không nói gì cả. Chốc chốc lại có luồng hơi nóng phả
vào cổ, tôi có thể yên ổn mà đọc sách được sao?

Tôi đặt sách sang một bên rồi mắng anh ấy: “Hoặc là anh cầm sách ngồi bên cạnh hoặc là anh về nhà. Đừng nhìn em như thế, anh làm em phân tâm
đấy, hiểu chứ?”.

Anh ấy rút một cuốn tiểu thuyết trên giá sách xuống rồi chăm chú đọc, được một lúc lại nhìn giá sách rồi lại gần tôi hỏi: “Cô Ninh, đoạn này
em đọc không hiểu lắm, cô nói xem có nghĩa là gì?”.

Tôi ngó qua xem, là một câu trong tiểu thuyết tình cảm.

Cô gái nói: “Cho dù anh là người xấu xa nhất thế giới này, em cũng thích”.

Tôi đỏ bừng mặt, quay sang mắng một câu: “Lưu manh!”.

Hạ Trường Ninh nín cười và thì thầm bên tai tôi: “Em thích”.

Tôi… thở dài một tiếng, sau đó quay sang nghiêm túc nói với anh ấy: “Hình như em chưa bao giờ chủ động hôn anh”.

“Không sao, ai chủ động thì kết quả cũng giống nhau cả”.

“Hứ, anh không thích thì thôi”.

Hạ Trường Ninh cười gian: “Thích, anh đợi lâu lắm rồi”.

Tôi cũng cười gian: “Nếu em thi đỗ, em sẽ chủ động một lần”.

Anh ấy bất lực nhìn tôi: “Phúc Sinh, em không hiểu à, anh không muốn
em thi đỗ chút nào. Còn học cái gì nữa chứ, hoặc là em thi đỗ trường
trong thành phố hoặc là em đừng thi nữa”.

Ban đầu khi định thi nghiên cứu sinh vì tôi muốn rời xa nơi này, tới
một môi trường mới sống cuộc sống mới. Nhưng bây giờ tôi và Hạ Trường
Ninh đã yêu nhau, tôi bắt đầu do dự.

“Nhưng em xin nghỉ việc rồi, chỉ có thể thi đỗ mà thôi”.

“Lẽ nào Hạ Trường Ninh anh không nuôi nổi em?”.

“Không phải việc anh có nuôi nổi hay không… haizz, mà em vẫn chưa nói sẽ lấy anh! Em vẫn chưa hiểu về con người anh!”.

“Nhưng anh không nói đùa đâu, anh yêu là muốn tìm vợ”. Hạ Trường Ninh nghiêm chỉnh nói.

Nhưng tôi với anh ấy mới làm hòa với nhau được bao lâu? Đã được một tuần chưa? Có lẽ hơi nhanh quá!

Hạ Trường Ninh nhìn tôi chằm chằm rồi bật cười: “Thôi, em cứ thi cho
tốt, cũng chỉ còn vài hôm nữa, anh sẽ không tới làm phiền em nữa, em thi xong anh sẽ tới”.

Mấy hôm sau anh ấy quả thực không tới tìm tôi nữa, nhưng tối nào cũng nhắn tin cho tôi. Tôi bắt đầu có cảm giác bất an, nếu thi đỗ sẽ phải xa nhau ba năm, thi không đỗ thì phải tìm công việc khác và sống tiếp thế
này.

Tôi nghiến răng, có nghĩ cũng chỉ nghĩ được tới bước này, thôi kệ
vậy, thi đỗ thì học, thi trượt thì tôi cũng chẳng có gánh nặng gì.

Lúc thi tôi không hề lo lắng hay căng thẳng, thuận lợi làm xong bài.

Hạ Trường Ninh đợi tôi ở ngoài trường thi, thấy tôi cười hớn hở bước
ra liền sầm mặt lại nói: “Xem ra em làm bài tốt nhỉ, rời khỏi nơi này đi học tốt thế cơ mà .”

“Ừ, em không hề căng thẳng, làm bài rất tốt. Đi nơi khác học cũng tốt mà, đỡ cho ai đó khỏi ngứa mắt”.

Anh ấy nhìn ra xa rồi tự lẩm bẩm: “Cũng không sao, nghiên cứu sinh cũng có thể kết hôn, kết hôn rồi học cũng thế cả”.

“Anh nói gì cơ?”.

Hạ Trường Ninh cười rồi nói lại một lần nữa. Vừa nói còn nhìn tôi và nhấn mạnh: “Phúc Sinh, anh có ý đó đó”.

Tôi dở khóc dở cười. Bây giờ tôi cảm thấy tính cách của anh ấy như
thế này rất được, mặc dù hơi lấn át tôi nhưng rất chân thành. Từ nhỏ nền giáo dục của gia đình tôi cũng không hề dạy tôi coi tình yêu như trò
giải trí.

Thấy tôi mỉm cười không nói Hạ Trường Ninh bảo: “Đợi qua năm nay, năm sau nếu như em thi đỗ thì tháng bảy tháng tám lấy anh, tháng chín đi
học, thế nào?”.

“Người ta nói thời gian nồng nàn của tình yêu là mười tám tháng, đợi
qua mười tám tháng nếu anh vẫn không thay lòng đổi dạ thì tính tiếp”.
Tôi trợn mắt đáp.

“Năm ngoái anh quen em, chí ít cũng mười hai tháng rồi còn gì? Đến tháng bảy, tháng tám năm sau đã qua mười tám tháng lâu rồi”.

“Hạ Trường Ninh, anh cho em cơ hội để tìm hiểu anh! Em vốn không hiểu gì về anh cả, chuyện này cần nhiều thời gian chứ? Không làm nữa”.

Anh ấy cười rồi lập tức chuyển chủ đề: “Vậy anh sẽ cho em cơ hội để
hiểu anh. Sắp đến Tết rồi, bạn bè anh lại muốn tụ họp, em đi cùng nhé”.

Ngay lập tức tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp bọn họ đã gọi tôi là “chị
Ninh”, “chị dâu”, bỗng chốc mặt tôi lại đỏ bừng. Nếu như lần này họ gặp
tôi nữa chắc sẽ cứ thế mà gọi tôi mãi mất? Tôi không chịu được.

“Phúc Sinh này, em có biết lần đầu tiên gặp em anh nhịn cười tới mức đau cả bụng không?”.

Tôi tức quá, đáp: “Còn nói? Anh còn dám nói à? Em không đi! Em không muốn chơi cùng với đám bạn bè không tốt của anh!”.

Tôi không đi, Hạ Trường Ninh sẽ có cách khiến tôi đi. Ví dụ như đi
dạo phố mệt rồi anh ấy sẽ nói đi uống trà nghỉ ngơi một chút. Kết quả
lại giống như lần đầu tiên, từ hai người biến thành rất nhiều người.

Chỉ có điều lần này, cái tên này không ngồi cách xa tôi quá. Anh ấy
ngồi bên cạnh tôi, cái tay thỉnh thoảng lại nắm lấy tay tôi, vừa nói vừa cười mà không thay đổi sắc mặt.

Chắc là do anh ấy đã nói trước với bạn bè rồi nên lần này mọi người
không gọi tôi bằng những cái tên gây shock nữa, nhất loạt đều gọi tên
tôi, cảm giác vô cùng thân mật. Lần đầu tiên tôi biết thế giới của Hạ
Trường Ninh thần kỳ thế nào, logic của Hạ Trường Ninh hoành tráng ra
sao. Trong bảy, tám người hôm nay tới thì có bốn người là nữ, hai mươi
tuổi cũng có, ba mươi tuổi cũng có, chị Trần cũng có mặt.

Nhìn thấy tôi là chị ấy cười híp mắt lại, cảm giác cực kỳ thân thiện.

Uống trà vốn chỉ để nói chuyện, Hạ Trường Ninh lại cười hi hi và nói
với bọn họ: “Sắp đến Tết rồi, chúng ta cũng nên có hoạt động gì đó mới
đúng chứ nhỉ?”. Mọi người đều cười và phụ họa: “Anh Hạ nhiều trò lắm mà, năm nay chúng ta chơi trò gì được nhỉ?”.

Hạ Trường Ninh chậm rãi đáp: “Bây giờ đều thịnh hành các cuộc thi
tuyển chọn, nào như thi Super Boy, Super Girl, náo nhiệt gớm. Năm nay
chúng ta cũng lập ban giám khảo đi, bầu chọn Quý cô tuyệt nhất và Quý bà tuyệt nhất”.

Tôi tò mò nhìn anh ấy, không hiểu có ý gì nữa.

Mọi người cùng cười hưởng ứng: “Hạ Trường Ninh, ý này của anh tồi quá đấy”.

“Sao lại tồi chứ? Không phải chị đang ngọt ngào với một chàng trai ít hơn chị mười tuổi sao? Còn chị nữa, nhỏ hơn chị bảy tuổi chứ gì? Bây
giờ đang mốt tình chị em, dẫn em của các chị tới đây để ra mắt, thi thố
một trận, không đủ tiêu chuẩn hoặc yêu các chị không đủ sâu sắc thì đá
luôn”.

Tôi há hốc miệng, trợn tròn mắt, lau vội mồ hôi lạnh, đây là Quý cô tuyệt nhất sao? Vậy còn Quý bà tuyệt nhất?

“Tôi nói mấy người đang làm bồ nhí cho người ta đó, chúng ta thi xem
ai thoải mái hơn. Bình chọn xem ai ăn ngon hơn, ai mặc đẹp hơn, tiêu
tiền còn hoang phí hơn bà cả!”. Lúc nói câu này anh ấy còn bóp chặt tay
tôi. Sao con người này lại nói những lời đó được chứ? Ai đó làm bà hai
của người ta còn có mặt mũi nào mà tuyên truyền với bạn bè nữa chứ?

Anh ấy không để ý tới tôi mà ánh mắt lại liếc nhìn cô gái tên Tiểu Mỹ ngồi trong góc. Tôi cực kỳ ngạc nhiên. Cô gái này cũng tầm tuổi tôi,
xinh xắn nhưng không ra vẻ. Nghe lời anh ấy, cô gái đó chu môi lên nói:
“Anh ấy có tiền gì đâu chứ, lương đều đưa hết cho vợ anh ấy rồi”.

Hạ Trường Ninh đặt cốc lên bàn rồi nói: “Biết làm bồ nhí là thế nào
không? Học Tiểu Diệp Tử đi. Không có tiền à? Không có tiền thì làm bồ
nhí cho anh ta làm gì?”.

Cô gái đó cãi: “Em và anh ấy tình cảm rất tốt”.

“Vớ vẩn! Tình cảm tốt thì anh ta đã ly dị vợ và lấy em rồi, Hạ Trường Ninh anh sẽ mừng em phong bao một trăm nghìn tệ”.

Trời ạ, anh ấy thẳng thắn khiến người ta phát sự. Tôi cẩn thận nhìn sắc mặt cô gái ấy, sợ cô ấy không vui.

Quả nhiên mắt Tiểu Mỹ đỏ hoe, cô vội đứng dậy đáp: “Anh Hạ, anh không hiểu. Em chỉ muốn có được tình cảm của anh ấy”.

Đám chị Trần vội kéo cô ấy ngồi xuống và nói: “Tiểu Mỹ đừng giận, anh Hạ nói cũng đúng. Làm bồ nhí cho anh ta thì phải nói tới tiền, nói tình cảm chỉ là lừa gạt nhau mà thôi, sao anh ta còn không ly dị chứ? Ly dị
vợ rồi lấy em, các chị sẽ mừng cho em. Anh ta vừa nói yêu em lại vừa
không muốn đưa em tiền, lại còn muốn em thuê nhà. Chuyện này còn ra cái
gì chứ”.

Hạ Trường Ninh “hừ” một tiếng rồi nói: “Anh coi em như em gái. Con
người anh có thế nào thì nói thế. Anh nói sai gì sao? Em nhìn Diệp Tử
kia kìa, cũng là bồ nhí nhưng đâu có thảm như em? Phụ nữ phải biết cách
bảo vệ bản thân. Anh không ngửi được loại đàn ông ấy, sao nào? Em chuyển nguyên văn lời anh nói tới anh ta, không phục thì tới tìm anh”. Tiểu Mỹ giằng co rồi ngồi xuống, lí nhí đáp: “Anh ấy và vợ đã kết hôn mười mấy
năm rồi, con cái cũng có rồi, anh ấy cũng đâu dễ dàng gì”.

Hạ Trường Ninh tức điên lên. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy tức. Anh ấy đập bàn và chỉ Tiểu Mỹ: “Sau này đừng khóc tìm anh uống rượu
giải sầu nữa, anh sẽ không nói gì nữa. Em chấp nhận ăn trấu ngậm rau làm bồ nhí không ai thèm thương!”.

Tiểu Mỹ nước mắt lưng tròng, lần này thực sự đã đứng dậy đi về.

Cánh chị Trần thở dài: “Tiểu Mỹ cũng thật là, sau lưng thì khóc thầm mà trước mặt vẫn đối xử tốt với anh ta”.

Cơn giận của Hạ Trường Ninh vẫn chưa nguôi: “Phó viện trưởng bệnh
viện mà ngay cả tiền thuê phòng cũng không có, lại còn đòi bao bồ nhí?
Nghe một câu “Anh yêu em” của đàn ông là không còn đầu óc gì sao? Đi
càng tốt, đỡ cho ông đây nhìn thấy là muốn mắng chửi, nói cũng không
nghe”.

Tôi ngồi bên anh ấy không nói một lời nào. Tôi thực sự muốn hỏi anh,
anh cũng như thế sao? Mọi người mồm năm miệng mười nói chuyện của Tiểu
Mỹ một lúc rồi lại tươi cười. Cô gái cũng làm bồ nhí tên Tiểu Diệp Tử
được Hạ Trường Ninh tuyên dương ban nãy ngậm một điếu thuốc rồi thản
nhiên nói: “Trước khi theo Lưu Sinh cũng có một người đàn ông tìm em,
không ly hôn, em nói ok; không có nhiều tiền, em nói cũng không sao;
nhưng bảo em móc tiền túi ra thuê phòng mua đồ dùng, thì mau mau cút đi! Trên thế giới này đàn ông tốt chả có mấy người”.

Hạ Trường Ninh bật cười: “Mắng anh luôn thể hả?”.

Tiểu Diệp nửa cười nửa không và đưa mắt nhìn anh ấy, sau đó nhìn sang tôi, búng búng tàn thuốc và đáp: “Anh khác, anh không dẫn Phúc Sinh tới thì tụi em nghĩ anh là gay đấy”.

Mọi người ồ lên cười, cười nghiêng cười ngả đủ mọi tư thế.

Tôi nhớ lại đợt Hạ Trường Ninh tới trường tôi lắp đặt máy giám sát,
tôi lừa các giáo viên trong trường anh ấy là gay, nghĩ lại tôi cũng
không nhịn được cười.

Chị Trần đưa cho tôi một điếu thuốc và nói: “Phúc Sinh dần dần sẽ
quen thôi. Đám người bọn chị đều không có văn hóa, chỉ biết thẳng thắn,
nghĩa khí thôi”.

Tôi lắc đầu nói không hút.

Chị ấy ra vẻ tiếc nuối và nói tiếp: “Không sao, lâu ngày sẽ bị nhiễm đen thôi”.

Chị ấy nói khiến tôi phát run.

Hạ Trường Ninh vỗ vỗ tay tôi bảo: “Không phải chỉ có lưu manh mới hút thuốc, chẳng qua vì nghĩ cho sức khỏe thôi, không biết thì đừng học
hút”.

Tư tưởng của anh ấy hóa ra là thế này sao?

Không chỉ là tư tưởng của anh ấy, mà bạn bè anh ấy, hành vi của anh
ấy trước mặt bạn bè, tất cả thể hiện trước mắt tôi một Hạ Trường Ninh
hoàn toàn mới mẻ. Cuộc sống của anh ấy và tôi hoàn toàn khác nhau.

Khi chỉ có tôi và anh ấy ở bên nhau, tôi vẫn nhớ lại chuyện xảy ra hôm nay.

Hạ Trường Ninh cầm tay tôi hỏi: “Em sợ rồi à? Cảm thấy thấp kém, vô văn hóa?”.

“Không phải. Chỉ là em thấy… chuyện này tại sao lại trở nên phô
trương như thế?”. Tôi thực sự không nghĩ rằng làm bồ nhí lại cần phải
nói các điều kiện của mình ra mới vẻ vang. Còn chuyện phụ nữ yêu người
con trai ít tuổi hơn mình lẽ nào không phải tình yêu sao? Nhưng khi Hạ
Trường Ninh đề ra chuyện thi Quý cô, Quý bà mọi người lại cười không
ngớt, tôi không hiểu nổi.

Hạ Trường Ninh “hừ” một tiếng: “Những người như em học xong rồi đi
làm, mới va chạm với xã hội thì không thể nào hiểu được bọn họ. Ví dụ
chị Trần nhé, bố mẹ chị ấy nghỉ hưu sớm, chị ấy phải nuôi em gái, hai
người tốt nghiệp cấp ba xong không học đại học. Không có quan hệ thì
không tìm được công việc tốt, chị ấy đã từng làm nhân viên bán hàng ở
cửa hàng đèn điện, có sạp hàng ở chợ đêm, mở quán ăn bên đường, kiếm
được ít tiền thì mở một cửa hàng nhỏ, cứ từng bước dần dần đi lên. Những bộ quần áo hàng hiệu trên người chị ấy mà em thấy đều do chị ấy kiếm
tiền mua về. Anh thực sự khâm phục chị ấy”.

Tôi “Ừ” một tiếng, hình tượng chị Trần lẳng lơ và trải đời trong tôi
đã thay đổi hoàn toàn. “Lần đầu tiên gặp chị Trần là lúc anh và em trai
đi ăn cơm, em trai anh nhận nhiệm vụ cách quán ăn chị Trần không xa. Hóa ra để tiện cho khách, chị ấy đã mở một cái cửa trên tường quán trà nhà
mình, kết quả bị người của Bộ Công thương cưỡng chế bịt vào. Lúc đó anh
thấy chỉ cần người của Bộ Công thương hoặc 110 tiếp cận chị ấy là chị ấy gào lên “Sàm sỡ” sau đó lăn lộn dưới đất, chua ngoa lắm. Anh thấy chị
ấy cũng đâu dễ dàng gì. số chị ấy cũng không may, đúng lúc đó thì có
người dân trong khu đó tố cáo chị ấy vì quán trà này xây dựng trái phép. Trong thành phố này xây dựng trái phép nhiều thế sao không tố cáo mà cứ đòi dỡ quán trà chị ấy vất vả mở ra?”.

“Vậy sau này bị cưỡng chế dỡ bỏ sao?”.

Hạ Trường Ninh thở dài: “Phúc Sinh, em tiếp xúc rất ít những mặt tối
của xã hội. về mặt pháp luật mà nói thì phải trả lại hình dáng cho bức
tường. Nhưng về tình lý mà nói, nhà chị ấy không gần phố, hơn nữa còn ở
trong tiểu khu, mặc dù thay đổi kết cấu kiến trúc nhưng bức tường ấy
cũng không phải tường chịu sức nặng của các tầng trên, thực ra mắt nhắm
mắt mở cũng xong. Gia đình chị ấy ba người đều không đi làm, cuộc sống
không dễ dàng gì. Vì vậy anh mới giúp chị ấy một chút, đội thi hành có
tới và quyết định xây lại tường, còn xây lúc nào thì kệ”.

“Bây giờ thì sao? Quán trà của chị ấy còn mở không?”.

“Kéo dài một thời gian chị ấy kiếm được tiền làm việc khác nên đã chủ động xây lại tường. Như vậy không phải xong rồi sao?”.

Tôi lại “Ừ” một tiếng nữa, nếu là tôi thì tôi không dám đập tường mở quán, càng đừng nói tới chuyện về sau này nữa.

“Họ là những người sống ở dưới đáy của xã hội, tình yêu luôn xếp sau
tiền bạc, ăn không no mặc không ấm thì tình yêu chỉ là điều viển vông.
Người khác coi thường họ. Nên nhớ, không được coi thường bất cứ ai, hiểu chứ?”.

Tôi quay sang nhìn Hạ Trường Ninh, những đường nét trên gương mặt
nhìn nghiêng của anh ấy rõ ràng, mà cương nghị. Tôi cười và hỏi anh:
“Tại sao anh lại chia tay với Dật Trần? Hồi đó anh ăn không no mặc không ấm nên mới chia tay với cô ấy sao?”. Hạ Trường Ninh chỉ sững lại một
chút rồi nói ngay: “Anh không phải người bản địa, mới ra quân mở công ty nên tới Đông Quản nhập hàng, bố mẹ cô ấy nghĩ anh là một gã lang thang
không rõ gốc gác nên không đồng ý. Anh cũng không có nhiều tiền để ngày
nào cũng bay tới Thâm Quyến, vì thế đành chia tay”.

“Vì thế mục tiêu của anh luôn coi kiếm tiền mới là đạo lý?”.

Anh ấy quay sang nhìn tôi, cười đáp: “Còn nhớ những lời ở quán trà
không? Đàn ông nói anh yêu em không bằng đặt tiền trước mặt em còn chân
thành hơn”.

Tôi gật đầu: “Em nghe truyền kỳ về mấy chị ấy nên cũng có cảm nhận
rồi, tuyệt đối không tin những lời ngọt ngào đường mật của đàn ông nữa”.

“Đó là những người đàn ông khác, không phải anh. Những người cao quý
như anh so với những kẻ có bồ nhí luôn mồm nhắc tới tình yêu thì hoàn
toàn khác nhau đấy”.

“Ha ha, Hạ Trường Ninh, da mặt anh dày quá đấy, cái gì mà người cao
quý chứ”. Anh ấy cười hi hi đáp: “Tiêu tiền không thoải mái, không có
hứng thú tiêu tiền của phụ nữ. Tự tôn, tự yêu, cố gắng không mệt mỏi,
hiểu chứ?”.

Cái tên này chỉ biết đắp vàng lên mặt thôi! Tôi bỏ qua những thứ khác và chớp chớp mắt hỏi: “Ban đầu em cảm thấy anh là tên lưu manh không có văn hóa, anh tức lắm, đúng không? Lòng tự tôn bị tổn thương đúng không? Vì thế mới đi học thuộc thơ từ?”.

Tôi nói xong liền phì cười.

Hạ Trường Ninh hắng giọng, muốn giữ gìn hình tượng nhưng cuối cùng cũng không nhịn được cười, hai tay bắt đầu túm lấy eo tôi.

Đây rõ ràng là kiểu thẹn quá hóa giận! Tôi cười và vặn vẹo người xin
tha mạng. Anh ấy “hừ” một tiếng rồi đáp: “Để xem sau này em còn dám cười nhạo anh nữa không”.

Tôi tới trước mặt anh ấy, dưới ánh trăng gương mặt anh vẫn thoáng
chút xấu hổ. Tôi cười lớn rồi vụt chạy: “Hạ Trường Ninh, hóa ra anh xấu
hổ! Anh cũng có lúc xấu hổ, ha ha”. E rằng chẳng có ai dám nói anh ấy
như thế, Hạ Trường Ninh tức giận ngửa mặt lên trời và nghiến răng. Bây
giờ tôi cảm thấy hạnh phúc và niềm vui đang lấp đầy trái tim tôi. Tôi
chạy vài bước, cười nhiều tới mức không kịp thở.

Hạ Trường Ninh thong thả bước từ xa tới, tôi sẵn sàng trong tư thế
phòng bị. Anh ấy không tới gần mà còn cười và bảo tôi: “Phúc Sinh, lại
đây”.

Tôi lắc đầu, sợ anh ấy cù tôi.

Anh nghiêm túc nói: “Anh muốn ôm em”.

Tôi nhìn trái nhìn phải. Con phố yên tĩnh, hai hàng cây bên đường vẫn xanh bóng, đèn đường nhấp nhô từng ngọn. Tôi lại gần anh ấy, vòng hai
tay qua eo anh và cười: “Anh lớn thế này rồi còn thể hiện tình cảm trên
đường phố, bị người khác nhìn thấy mất mặt lắm”.

Hạ Trường Ninh đặt cằm lên đỉnh đầu tôi và nhẹ nhàng nói: “Phúc Sinh, lúc em cười rất đáng yêu”.

Tôi xấu hổ cười tủm tỉm.

“Anh đang nghĩ, những lúc em vui vẻ thế này có phải em đã thực sự
quên Đinh Việt, trong lòng em còn hình bóng của người đó không?”.

Khoảnh khắc ấy tôi không hề nhớ tới Đinh Việt, anh ấy đã ở quá xa
tôi. Tôi ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói với anh: “Có, trong tim em có anh ấy. Anh ấy là người tốt. Em chỉ thấy em nên sống thật tốt”.

Đôi mắt Hạ Trường Ninh sáng rực trong đêm tối. Anh mỉm cười: “Cho dù
cậu ta có sống lại thì cũng không cướp em đi được, đúng không?”.

Trong lòng tôi vẫn nhói đau, tôi lườm anh: “Hai chuyện khác nhau. Mà
anh đừng nhắc tới anh ấy nữa, nhắc anh ấy em khó chịu. Anh biết chứ?
Ngay cả mộ anh ấy em còn chưa tới, cũng chưa từng hỏi xem nó ở đâu. Em
không muốn nhìn thấy”.

Hạ Trường Ninh ôm chặt tôi vào lòng rồi thì thầm: “Phúc Sinh này, anh cũng biết ghen đấy. Anh vẫn thực sự sợ Đinh Việt trở về. Em gặp cậu ấy
lại không để ý tới anh nữa”. Người ta đã không còn nữa rồi thì ghen cái
gì chứ! Tôi phì cười và chuyển chủ đề: “Bạn bè anh đủ mọi hạng người, em thấy gia đình nhà Trần Thụ cũng được đấy chứ”.

“Ừ, anh giao du tương đối rộng, nhưng chỉ có một nguyên tắc đó là đối xử chân thành. Hôm nay Hạ Trường Ninh ra tay giúp người khác thì ngày
mai họ cũng sẽ giúp lại anh như thế”.

Một người được bạn bè yêu quý thì tất nhiên anh ấy sẽ có điểm hơn
người. Trước giờ tôi nhìn Hạ Trường Ninh có phần hơi thiên lệch.

“Nhưng cũng có điểm không tốt, đó là có lúc cần phải chú ý tới cảm
giác của người khác. Có nhiều việc không thể không đối mặt, xử lý, nghĩ
cũng đã mệt đầu”.

Tôi rất thích nghe Hạ Trường Ninh kể khổ, mỗi lần như thế tôi đều cảm thấy tôi và anh ấy rất gần gũi. Thỉnh thoảng tôi tốt bụng xen vào một
câu: “Có việc gì em giúp được em nhất định sẽ giúp anh”.

Anh cười khà khà và nhìn tôi: “Anh biết mà, Phúc Sinh là người con gái tốt nhất”.

Câu nói ấy khiến tôi bay lơ lửng lên tận mây xanh.

Sau đó Hạ Trường Ninh kể cho tôi nghe một câu chuyện.

Mười ba tuổi anh ấy đi lính, mười lăm tuổi làm lính cần vụ cho bố Ngũ Nguyệt Vy. Bố cô ta đối xử với anh ấy rất tốt, nói là lính cần vụ nhưng thực ra lại chăm lo như con cái trong nhà. Giờ văn hóa anh không được
bỏ một tiết nào, đã vậy còn nhờ gia sư ngoại ngữ riêng của Ngũ Nguyệt Vy dạy tiếng Anh cho nữa.

“Em có biết nghiêm khắc thế nào không?”. Hạ Trường Ninh thở dài:
“Trong nửa năm trời, cùng ăn, cùng ở không được nói một câu tiếng Trung
nào. Có lần anh nói mơ bằng tiếng Trung, thế là ông ấy phạt anh chạy ba
mươi vòng xung quanh phòng học. Lúc đó anh mới mười sáu tuổi, vừa chạy
vừa khóc”.

Tôi nghe đã thấy xót lòng, nhưng vẫn tò mò: “Nửa năm đó anh không phải làm lính cần vụ nữa à?”

“Làm chứ, ban ngày làm gì thì vẫn làm. Từ lúc ăn cơm tối cho tới mười giờ ba mươi phút, hai giáo viên người nước ngoài rất nghiêm, liên tục
tìm anh nói chuyện, không đến mười giờ ba mươi phút thì miệng không được ngừng nói. Ác mộng! Có điều bây giờ nghĩ lại mới thấy bố Vy Tử thực sự
rất tốt với anh. Phúc Sinh à, bố anh mất sớm nên ông ấy giống như bố anh vậy”.

Tôi đã hiểu vì sao Hạ Trường Ninh luôn nhẫn nhịn Ngũ Nguyệt Vy rồi.
Xem ra, Vy Tử có gây chuyện thêm nữa thì Hạ Trường Ninh cũng chỉ có thể
nhịn. Tôi giật giật áo anh và nói: “Sau này em không tính toán với Ngũ
Nguyệt Vy nữa”.

Hạ Trường Ninh chau mày cau mặt, muốn nói gì đó nhưng nhìn tôi rồi lại thôi. “Muốn nói gì thì nói đi?”.

“Người nhà Vy Tử hóa ra cũng muốn anh và cô ấy thành đôi, anh không
đồng ý thì cũng xong thôi. Nhưng anh cả Vy Tử gọi điện tới nói lão gia
không hài lòng chút nào, muốn anh dẫn em tới gặp ông ấy. Chuyện này
không phải làm khó anh sao! Chắc chắn là em không muốn đi rồi, anh cũng
không muốn em phải trải qua cảnh tượng như thế! Thôi, cùng lắm là nói Hạ Trường Ninh vong ân phụ nghĩa”. Anh ấy quyết định như thế. Chúng tôi
cùng đi bộ về nhà. Tôi đi được vài bước rồi lại quay lại hỏi anh: “Hạ
Trường Ninh, gia đình họ đáng sợ không?”.

“Phúc Sinh, anh không muốn em đi, lão gia cực kỳ bênh vực người nhà,
anh sự ông ấy sẽ quát em, khả năng quát người của ông ấy là số một. Để
anh giải quyết, em không phải nghĩ đâu”.

Mặc dù anh nói như thế nhưng tôi vẫn nhìn thấy nụ cười gượng gạo của
anh. Tôi hiên ngang đáp: “Không sao, em đi! Em không tin ông ấy sẽ xơi
tái em”. “Đừng đi, tìm cục tức làm gì?”.

Tôi chân thành nói với Hạ
Trường Ninh: “Ông ấy đối xử tốt với anh như thế thì anh không thể trốn
cả đời không gặp, đúng không? Không sao, em đi cùng anh. Chuyện tình cảm sao có thể miễn cưỡng được chứ? Anh không thích Ngũ Nguyệt Vy, nói
chung cũng không thể vì ông ấy mà chịu ấm ức được”.

Hạ Trường Ninh chăm chú nhìn tôi, những ngón tay anh lướt trên mặt
tôi. Anh ấy nói: “Phúc Sinh, em thật tốt. Chúng ta cùng về chúc Tết lão
gia, nhân tiện thăm nơi anh đã sống tám năm trời”.

Tôi ra sức gật đầu, bỏ qua sự gian trá vụt qua trong mắt anh ấy, cố gắng không cảm thấy anh ấy lại lợi dụng tôi một lần nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui