Chương 34: Sóng gió trong dạ tiệc (1)
Kỳ Hinh nghe vậy, sững người sau đó khi nghe Lăng Thiếu Đường giải thích mọi chuyện, cô bụm miệng cười thầm.
‘Liên Kiều cô nhóc này thật đáng yêu!’
‘Hinh Nhi, phản ứng này của em khiến anh thật đau lòng nha!’ Lăng Thiếu Đường dựa sát vào người cô, cúi xuống cười.
‘Như vậy anh mới nhớ lâu được! Xem về sau anh còn dám nói nhăng nói cuội trước mặt cô nhóc nữa không. Nhưng mà …’
Nụ cười của Kỳ Hinh mang theo một chút đùa pha, ‘Cho đến bây giờ, anh, Quý Dương còn có Ngạn Tước đều đã lĩnh giáo qua bản lĩnh chỉnh người của Liên Kiều, không biết còn lại một người cuối cùng có bình an qua ải hay không?’
‘Em nói Thiên Dục hả?’ Lăng Thiếu Đường mỉm cười.
Kỳ Hinh gật đầu, ‘Thiên Dục lúc nào cũng lạnh như băng, Liên Kiều còn muốn theo anh ấy học bắn súng, thật không biết sau khi hai người đó gặp mặt thì sẽ như thế nào!’
Lăng Thiếu Đường ngẫm nghĩ một hồi, trên môi nụ cười càng sâu, ‘Cũng đúng, Tiểu Tuyền tuy là tuổi tác không xê xích với Liên Kiều là mấy nhưng cũng không có bản lãnh chỉnh người như Liên Kiều, sợ nhất là hai cô nhóc này tuổi tác ngang nhau, chắc là sẽ dễ thân nhau, đến lúc đó chỉ sợ … Thiên Dục ngày tháng không dễ qua nha!’
Kỳ Hinh nhẹ thở dài một tiếng, ‘Thiên Dục sẽ như thế nào thì em không biết, nhưng mà … Ngạn Tước hình như là không dễ qua nha …’
***
An Địch Á, vóc người hoàn mỹ, gia cảnh giàu có, trong người chảy hai dòng máu Tây Ban Nha và Mỹ cho nên cô mang một vẻ đẹp lai Âu - Mỹ cực kỳ hấp dẫn và gợi cảm, cùng một tính cách phóng khoáng, nhiệt tình từ trong xương cốt.
Đúng như Lăng Thiếu Đường đã nói, cô là một trong số những bạn gái trước đây của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chỉ tiếc là, chỉ có một đêm thần tiên ngắn ngủi sau đó không có duyên gặp lại người đàn ông này.
Trong số bốn người, Hoàng Phủ Ngạn Tước có thể xem như là người lịch thiệp nhã nhặn với phụ nữ nhất, bởi vậy đương nhiên được nhiều phụ nữ yêu thương nhung nhớ thậm chí là quyến luyến không quên là điều không thể tránh khỏi.
Như tối nay chẳng hạn, khi An Địch Á nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cả cơ thể như hóa thành nước không ngừng dán sát lên người hắn.
‘Ngạn Tước, anh thật đáng ghét nha, làm sao mà lâu như vậy không có liên lạc gì với người ta chứ, chẳng lẽ …’
Cô vừa nói vừa đẩy khuôn ngực đầy đặn của mình áp sát hơn lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng mềm mại như nước lại có thêm một phần dụ hoặc, ‘… anh không sợ người ta nhớ anh sao …’
‘Phải không?’
Trên môi Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn treo nụ cười nhã nhặn nhưng đáy mắt không hề có ý cười, ngược lại sự bực dọc càng lúc càng nhiều, loại phụ nữ như vậy tuy trời sinh một thân thể quyến rũ, mê hoặc đàn ông nhưng thế nào bây giờ nhìn lại lại thấy dung tục đến không chịu nổi thế này? Hắn thật không có cách nào tưởng tượng vì sao lúc đó hắn lại có thể có dây dưa gì với cô ta chứ.
Hắn ưu nhã nhấp một ngụm rượu, vừa định tìm cách thoát khỏi hai “vòi bạch tuộc” đang bám trước ngực thì đáy mắt xẹt qua một bóng dáng quen thuộc, nụ cười trên môi lúc này mới thực sự nở rộ.
Hắn ngược lại muốn xem thử cô vợ nhỏ của mình có phải trong lòng thật sự không có chút dao động gì không.
‘Đương nhiên rồi, anh còn không biết từ lần đó người ta nhớ anh đến mức nào, Ngạn Tước, anh gần đây bận lắm sao …’
An Địch Á không chút phát giác ra sự bực dọc trong mắt Hoàng Phủ Ngạn Tước, thấy trên môi hắn vẫn treo nụ cười cho nên thân mình càng dán sát vào người hắn hơn.
Thân thể kiều mỵ dán thật sát lên thân thể cao lớn rắn rỏi của hắn, cảm giác thật tốt khiến cô suýt nữa không thể hô hấp!
Người đàn ông này, chỉ cần nhìn thấy hắn đã khiến phụ nữ mất đi chính mình …
‘Anh à …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhàn nhã lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt như bị hút vào trong đó, hắn điềm nhiên nói, ‘… bận kết hôn!’
An Địch Á nghe xong sững người, sau đó bàn tay trắng hồng khẽ đấm mấy cái vào ngực hắn, ‘Ngạn Tước, anh thật đáng ghét nha, chỉ biết chọc người ta!’
Thấy hắn không nói gì An Địch Á càng cười quyến rũ hơn, giọng nói từ tính càng thêm phần dụ hoặc ‘Anh biết không, phòng tổng thống ở khách sạn Kelly người ta cũng đã giúp anh đặt xong rồi, phong cảnh nơi đó … thật mê người nha!’
Cô vừa nói ngón tay vừa nhẹ nhàng vẽ loạn trên ngực hắn, lúc An Địch Á biết hôm nay Hoàng Phủ Ngạn Tước sẽ xuất hiện ở buổi tiệc thì sớm đã chuẩn bị tất cả.
Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn duy trì im lặng như cũ, chỉ cười cười.
Thấy vậy trong lòng An Địch Á không khỏi mừng thầm, hắn như vậy có phải là đồng ý rồi không?
Đang lúc định thi triển thêm vài chiêu câu dẫn nữa thì chợt thấy một ly rượu đỏ không biết từ đâu đẩy đến che mất tầm mắt của cô, sau đó bên tai vang lên một giọng nói …
‘Cầm giúp ly rượu, cám ơn!’
An Địch Á giật mình, sau đó một nỗi tức giận dâng lên.
Ai mà không có mắt như vậy chứ, chẳng lẽ nhìn cô giống nhân viên phục vụ lắm sao?
Giật lấy ly rượu, cô nhìn về phía đối phương, thấy trước mặt mình là một cô gái … một cô gái xinh đẹp trong sáng như một viên pha lê, ồ, không đúng, phải gọi là “cô nhóc” mới đúng.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ nhỏ nhắn của cô, thế nào cũng không giống một cô gái đã bước chân vào đời, nhất là … trời ơi, cô gái này lại có một đôi ngươi màu tím, trong lòng An Địch Á không khỏi âm thầm kinh hãi, đúng vậy, là đôi tròng mắt màu tím, tuyệt đối không phải là màu của kính áp tròng.
‘Cô …’ An Địch Á vừa muốn lên tiếng trách mắng thì chợt thấy cô gái kia nở một nụ cười mê người…
‘Ai ya, thật ngại quá, em nhìn lầm rồi, em còn cho rằng là nhân viên phục vụ đây, nhưng mà … quần áo của chị nhìn cũng có chút giống nha!’
‘Cô nói cái gì?’
Sắc mặt An Địch Á chợt thay đổi, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy không vui, ‘Mắt cô mù rồi phải không? Tôi mặc là lễ phục mà, có lầm lẫn hay không đó?’
Liên Kiều bụm miệng cười, sau đó làm ra vẻ ngại ngùng vội vàng nói, ‘Đúng nha đúng nha, em đi đến gần mới thấy là An Địch Á tiểu thư, thực là ngại quá!’
‘Cô biết tôi sao?’
An Địch Á đánh giá một lượt cô nhóc trước mặt từ trên xuống dưới, ừm … ăn mặc cũng rất có phẩm vị nhưng sao nói chuyện lại lộn xôn thế chứ?
‘Đương nhiên là biết rồi, An Địch Á tiểu thư, chị thật xinh đẹp nha!’ Liên Kiều giọng nói càng lúc càng ngọt.
‘Cám ơn nha, rất nhiều người cũng nói như vậy!’ An Địch Á nghe lời nịnh nọt của cô trong lòng liền nở hoa, nhẹ hất mái tóc dài óng ả ra sau, kiêu ngạo nói.
Liên Kiều cười càng ngọt, ‘Vừa nãy em thật ngại quá, An Địch Á tiểu thư, chị đợi một chút nhé!’
Nói xong liền rất nhanh rời đi.
An Địch Á tuy bị một cô nhóc chen ngang nhưng nghe cô nhóc kia tán dương mình trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước, trong lòng vô cùng đắc ý cho nên thấy Liên Kiều bỏ đi cũng không xem đó là quan trọng, thân mình lại lần nữa áp sát vào Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Ngạn Tước, cô nhóc vừa nãy thật đáng ghét nha, chắc là đã gặp em ở đâu đó rồi, giờ muốn tìm cơ hội để bám theo nói chuyện thôi, anh đừng để ý nha!’
‘Không có đâu!’
Trên miệng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuy nói như thế nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía Liên Kiều cách đó không xa, vừa hay nhìn thấy cô đang đổ cái gì đó nhìn giống mù tạt vào ly rượu, nhịn không được cười thầm.
Chương 35: Sóng gió trong dạ tiệc (2)
‘Ngạn Tước, anh sao vậy …’
An Địch Á một lòng muốn cùng hắn cùng nhau qua một đêm khó quên nữa, suy nghĩ sớm đã bay về phía căn phòng tổng thống trong khách sạn rồi, căn bản là không cảm thấy được điều gì khác thường.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cố nén cười, nhẹ giọng nói: ‘Không có gì, chỉ là … hình như có người muốn mời em uống rượu.
An Địch Á quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của Liên Kiều lại thấy tay cô cầm một ly thủy tinh đựng một thứ gì đó có màu rất lạ.
‘Sao lại là cô?’
‘An Địch Á tiểu thư, ly rượu này là tác phẩm mới nhất của người điều chế rượu, xem như là lời xin lỗi của em với chị, chị nếm thử xem!’ Liên Kiều vừa cười vừa đẩy ly rượu đến trước mặt An Địch Á.
‘Cái này … là rượu gì?’ An Địch Á trước giờ chưa từng thấy loại rượu nào có màu sắc kỳ lạ như thế.
‘Ai ya, An Địch Á tiểu thư, ly rượu này có tên là … Tuyệt thế giai nhân, được đặc biệt chỉ định điều chế cho buổi tiệc tối nay đấy, tất cả các cô gái gia đình danh giá tham gia buổi tiệc tối nay đều được điều chế một ly, chẳng lẽ An Địch Á tiểu thư không biết việc này sao?’ Liên Kiều cố tình làm ra vẻ kinh ngạc hỏi lại.
‘Ách? Hừm, tôi đương nhiên là biết rồi, chỉ là chưa kịp uống thôi!’
An Địch Á quả nhiên rơi vào bẫy của Liên Kiều, vừa nghe cô hỏi vậy lập tức trả lời ngay.
‘Vậy thì uống thử xem! Vừa nãy em có uống thử rồi, uống rất ngon!’ Liên Kiều híp mắt cười nói với cô.
An Địch Á sợ thất thố trước mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước đành tươi cười chầm chậm nâng ly rượu lên …
Ý cười trong đáy mắt Liên Kiều càng sâu hơn, mà tia quỷ dị càng lóe sáng hơn … muốn lưu lại mặt mũi thì phải chịu tội thôi, đây là kết cuộc tất yếu cho loại người như cô.
‘Ô … khụ khụ khụ …’
An Địch Á hớp một ngụm liền ngay lập tức ho sặc sụa bởi vì ngụm rượu vừa vào thì cổ họng đã nóng như lửa đốt, chỉ có thể đứng đó ho sặc sụa, nước mắt chảy ròng ròng.
Rượu này là thứ quỷ gì vậy?
‘A, An Địch Á tiểu thư, chị không sao chứ? Thì ra là chị uống không quen loại rượu Tuyệt thế giai nhân này? Sao lại thế được chứ? Các cô gái khác uống đều thấy rất ngon mà!’ Liên Kiều vẻ mặt vô tội nói.
‘Cô … cái này …’
An Địch Á có cảm giác mình mới bị sụp bẫy của cô nhóc này vậy nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy hình như không có khả năng lắm, chỉ đành rút khăn giấy ra lau miệng, miễn cưỡng chùi nước mắt, không vui cất tiếng: ‘Được rồi, rượu cũng đã uống rồi, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô! Cô đi được rồi đó!’
Liên Kiều híp mắt cười đưa tay nhận lấy ly rượu trên tay An Địch Á, điềm nhiên nói: ‘Em sao có thể đi được chứ?’
‘Cái gì? Con gái bây giờ thật không lịch sự chút nào, chẳng lẽ cô không thấy tôi đang nói chuyện với Hoàng Phủ tiên sinh sao?’ An Địch Á chau chặt đôi mày đẹp, bất mãn nói.
‘Đương nhiên là thấy rồi, chính vì như vậy cho nên em mới tiến đến đấy chứ!’ Liên Kiều cố ý thừa nước đục thả câu.
‘Cô …’
An Địch Á trước giờ chưa thấy cô gái nào như cô gái trước mặt, vừa định nổi nóng chợt nhớ đến Hoàng Phủ Ngạn Tước bên cạnh, chỉ đành hung hăng liếc Liên Kiều một cái, sau đó xoay mặt về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, yểu điệu nói: ‘Ngạn Tước, chúng ta qua bên kia nói tiếp về chuyện tối nay có được không?’
‘Đương nhiên là không được rồi!’
Liên Kiều thấy cô ta đưa tay định khoác lên cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, chân vội lách một cái, cả người liền tiến đến chắn ngay giữa Hoàng Phủ Ngạn Tước và An Địch Á, làm cho cánh tay của An Địch Á rơi vào khoảng không.
‘Này, cô gái này, rốt cuộc là chuyện gì chứ? Tôi và Hoàng Phủ tiên sinh nói chuyện liên quan gì đến cô?’ An Địch Á nhịn không nổi nữa, giọng nói chẳng những vút cao lên mà trên mặt cũng đầy vẻ bất mãn.
Liên Kiều cười càng đắc ý, cô chủ động khoác lấy cánh tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, ‘Em với anh ấy … đương nhiên là có quan hệ rồi, An Địch Á tiểu thư, thực là ngại quá, Ngạn Tước tối nay phải theo em về nhà, anh ấy … chỗ nào cũng không được đi!’
‘Cái gì? Cô … cái này …’
An Địch Á giật mình chỉ tay về phía Liên Kiều, lắp bắp hỏi: ‘Cô … cô nói nhăng gì vậy? Ngạn Tước làm sao có thể theo cô … về nhà? Ngạn Tước …?’
An Địch Á xoay mặt về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước hỏi, cô ta căn bản là không tin giữa hắn với cô nhóc trước mặt này có quan hệ gì.
‘Liên Kiều, đừng có quấy rối nữa!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước sủng nịch vịn chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, lời nói tuy có ý la rầy nhưng giọng nói thì vô cùng trìu mến, sau đó hắn quay về phía An Địch Á, ‘Thật ngại quá, vợ tôi Kuching ngày thường bị tôi chìu hư rồi!’
‘Cái gì? Ngạn Tước … anh, anh nói gì?’
An Địch Á toàn thân phát run, vẻ mặt như không tin được, qua một lúc lâu mới hoàn hồn lại, gượng cười hỏi, ‘Ngạn Tước, anh … đang đùa phải không?’
Liên Kiều không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước lên tiếng, nghiêng đầu nói: ‘Thế nào, ông xã của em lúc nãy giống nói đùa lắm sao?’
An Địch Á trợn mắt … Hoàng Phủ Ngạn Tước kết hôn sao? Sao có thể chứ? Là chuyện lúc nào? Sao chẳng nghe giới truyền thông có động tĩnh gì cả chứ?
Liên Kiều thân mật vòng tay ôm lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, nhìn An Địch Á, ‘Thật là ngại quá, cái phòng tổng thống đó của cô chắc là phải để lại cho người khác dùng rồi, ông xã của em yêu em như vậy, tối nay sao có thể đi với chị được chứ?’
‘Cô …’
An Địch Á tức tối liếc nhìn hai người, cô vẫn chưa tin chuyện đó là thật, cố hỏi lại, ‘Ngạn Tước, chuyện này là thật hay giả vậy? Anh kết hôn rồi?’
Nói xong câu này, cô đột nhiên vươn tay nắm lấy tay của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sau đó mắt chợt sáng lên, ‘Cô gái này đang nói dối phải không? Anh đâu có đeo nhẫn cưới đâu!’
‘Cô ấy đúng là vợ của anh!’
Lúc này Hoàng Phủ Ngạn Tước mới lên tiếng, bàn tay không chút hình tích rút ra, vịn chặt eo thon của Liên Kiều, trầm giọng nói.
Liên Kiều cực kỳ phối hợp nghiêng mặt nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, giọng ngọt như mật nói, ‘Ông xã, anh thật đáng ghét nha, vừa nãy nói tự mình pha cho em một ly rượu, em vẫn đang đợi đây!’
‘Được, em muốn uống loại nào, anh giúp em pha!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô gọi một tiếng “ông xã” này, tim đã nhũn như bùn, cách gọi thân thiết như vậy đây là lần đầu tiên hắn nghe được từ miệng Liên Kiều.
Có thể nghe cô ngọt ngào gọi một tiếng “ông xã” này, đừng nói là pha rượu, muốn mạng của hắn không chừng cũng không là vấn đề.
Liên Kiều che miệng cười, ‘Chỉ cần là anh pha em đều thích, chỉ là … đừng có pha cho người ta cái loại rượu giống như Tuyệt sắc giai nhân là được!’
‘Cô …. Cô …’ An Địch Á đột nhiên hiểu rõ tất cả, tức đến nỗi cả người đều run rẩy.
Chương 36: Sóng gió trong dạ tiệc (3)
‘Này An Địch Á tiểu thư, cô không sao chứ? Sao vẻ mặt lại khó coi đến vậy?’ Liên Kiều cố tình kinh ngạc kêu to một tiếng, vẻ mặt đầy lo lắng.
An Địch Á quả thật sắp bị cô nhóc này chọc tức đến điên rồi …
‘Ngạn Tước …’
Cô lập tức xoay người nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước, từ phẫn nộ biến thành ủy khuất, ‘Anh xem cô ta … ức hiếp người ta …’
Cô không tin người như Hoàng Phủ Ngạn Tước sao lại thích một cô nhóc như Liên Kiều được!
Hắn là đàn ông mà, đàn ông không phải thích những phụ nữ phong tình vạn chủng như cô hay sao chứ?
Thực tế chứng minh đúng là như thế, cô và hắn đã từng có một lần vui vẻ, cho đến bây giờ cô vẫn nhớ từng giây từng phút từng sự khoái lạc mà hắn đem lại cho cô, nếu như hắn không thích cô, sao lại có thể tham lam muốn cô hết lần này đến lần khác chứ?
Nào ngờ câu nói của An Địch Á còn chưa nói xong thì Liên Kiều đã tiến lên híp mắt cười, ‘Thật ngại quá, ông xã em vốn là sợ vợ!’
An Địch Á thấy mình sắp bị chọc tức chết rồi, cô nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
‘Ngạn Tước …’
‘Vợ anh nói không sai đâu, anh đúng là sợ vợ mà!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay vào trán mình vừa cười vừa nói, chẳng chút cố kỵ gì.
‘Anh… Các người …’ An Địch Á vừa xấu hổ vừa bực dọc, giận đến nỗi giẫm mạnh chân bỏ đi.
Lăng Thiếu Đường đứng cách đó không xa chứng kiến một màn này từ đầu đến cuối, trong lòng không khỏi thầm tán thưởng, ‘Thật không hổ là một trong bốn người phụ nữ của tứ đại tài phiệt, vừa có thể thoải mái trút giận mà vừa có thể giữ lại mặt mũi cho chồng mình, chiêu này thật tuyệt!’
Kỳ Hinh đứng ở bên cạnh vừa cười vừa nói: ‘Đây gọi là biết giữ thể diện, nào giống như đàn ông các anh, thích trêu hoa ghẹo nguyệt không nói làm gì, lại còn thích ngang ngược bá đạo!’
‘Ngang ngược bá đạo không tốt sao?’ Lăng Thiếu Đường vòng tay ôm Kỳ Hinh từ phía sau, thân mật thì thầm bên tai cô.
‘Đường, đừng mà!’ Kỳ Hinh yêu kiều cười, ‘Nhột lắm, anh cũng thật đáng ghét nha, thấy bạn tốt của mình gặp họa mà còn nhân cơ hội ném đá xuống giếng nữa!’
‘Bạn bè mà, chính là phải “vui vẻ” đối đãi với nhau, hơn nữa, nếu không tìm cách lấy lòng, nói không chừng nha đầu đó sau này còn dùng cách quái lạ gì chỉnh anh nữa thì sao!’ Lăng Thiếu Đường cười đắc ý.
Kỳ Hinh nghe vậy chỉ còn biết lắc đầu cười … cùng với loại người này kết bạn, thật không biết là phúc hay họa đây.
Lại nhìn về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước …
Sau khi An Địch Á mang một bụng tức tối bỏ đi, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười ôm lấy Liên Kiều, nịnh nọt nói, ‘Nha đầu, gọi lần nữa đi!’
Liên Kiều vẫn tươi cười nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, đột nhiên nét tươi cười chuyển thành tức giận, đôi mắt màu tím long lanh nhìn hắn trừng trừng.
‘À … cái đó …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy tình hình không ổn, vội vàng giảng hòa, ‘Hì hì, em vẫn gọi anh là Ngạn Tước thì hay hơn, đợi lúc nào tâm tình em tốt rồi, lại gọi “ông xã” cũng được!’
Liên Kiều đi đến gần hắn, tuy thân thể nhỏ nhắn nhưng khí thế bức người …
‘Thế nào, anh cũng biết là tâm trạng của em không tốt sao?’ Cô nhìn chằm chằm hắn, gần như nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một, ‘Vừa nãy anh với con hồ ly tinh đó nói chuyện vui vẻ lắm mà!’
‘Hồ ly tinh? Nha đầu, phép so sánh này của em … ừm … anh thích!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy lửa giận trong mắt cô càng lúc càng đậm, trên lưng bất giác toát mồ hôi lạnh.
Hắn sao lại quên chuyện này được chứ?
Vốn muốn dò xét lòng cô là thật, nhưng đến khi cô xuất chiêu với đối thủ …
‘Phải không?’
Biểu tình trên gương mặt Liên Kiều chợt thay đổi, cô cười ngây thơ nhìn hắn, cầm lấy ly rượu bên cạnh lên, bắt chước theo động tác của An Địch Á lúc nãy áp sát người vào ngực hắn …
‘Ông xã, nếu như anh cũng có cách nhìn giống như em, vậy … có hứng thú thử một chút “Tuyệt thế giai nhân” này không?’
‘Hả?’
Mồ hôi lạnh trên lưng Hoàng Phủ Ngạn Tước tuôn ra càng lúc càng nhiều, hắn cười gượng, nói: ‘Nha đầu, em … nói chơi thôi phải không?’
‘No no no, người ta nói thật mà, người ta pha ly rượu này rất có tâm ý đó nha!’ Ngón tay trỏ của Liên Kiều vẽ loạn trên ngực hắn, gương mặt rất ngây thơ nói.
‘Ha ha, nha đầu, đừng như vậy mà, anh tự phạt ba ly rượu được không? Em cũng nói ly rượu này là đặc biệt điều chế cho các cô gái trong buổi tiệc hôm nay mà, anh là đàn ông, làm sao uống được!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cười càng ôn nhu, giọng nói cũng cực kỳ lấy lòng cô.
‘A, thì ra là anh cũng biết mình sai sao? Em còn tưởng rằng anh không biết mình có làm sai gì nữa chứ, lại còn cười như kẻ ngốc vậy, xem vừa mắt lắm phải không?’ Liên Kiều càng dựa sát vào hắn, bàn tay nhỏ nhắn bấu chặt lấy eo hắn.
Trong mắt người ngoài, hai người quả thật là một đôi vợ chồng ân ân ái ái, thật khiến cho đàn ông thì hâm mộ, phụ nữ thì ghen tỵ, nhưng bọn họ nào đâu ngờ …
‘Em yêu à, em … đang ghen sao?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vươn tay ôm lấy cô, trong lòng thật muốn hỏi rõ cảm giác của cô, nhân tiện dời đi chủ đề kia.
Bởi vì ly rượu đó … quả thật quá đáng sợ!’
Nào ngờ Liên Kiều căn bản là không dễ bị lừa như vậy, bàn tay nhỏ nhắn vẫn áp lên ngực hắn, hung hăng vấu một cái …
‘Đừng có lạc đề!’
‘Hừ …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước rầu rĩ hừm một tiếng, nha đầu này, lúc bình thường thì yếu ớt như cành liễu, không ngờ lực tay không yếu chút nào.
‘Thực ra … ly rượu đó là đặc biệt pha cho anh đó, để người phụ nữ “ngực to não nhỏ” kia uống một hớp chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ mà thôi, với anh thì không dễ vậy đâu!’
Thân thể Liên Kiều mềm mại như kẹo bông dựa sát vào ngực hắn, tay chầm chậm nhấc ly rượu lên nói, ‘Anh biết rượu này điều chế bằng gì không?’
Lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước bất giác khẩn trương hẳn lên.
Liên Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, ‘Ly rượu này nha, bên trong là hỗn hợp của một chút champagne, một chút rượu đỏ, một chút rượu trắng, ngoài ra còn có … em đặc biệt pha thêm một chút mù tạt cao cấp, anh đừng có sợ vị của nó nồng quá bởi vì em còn cho thêm một chút pho mát nghiền, vì để ly rượu này có thêm chút màu sắc em còn cho thêm chút nước trái cây, ừm, nguyên liệu chắc chỉ có chừng đó thôi …’
Hoàng Phủ Ngạn Tước gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật khó tưởng tượng uống xong ly rượu này, mình có còn mạng rời khỏi buổi tiệc này không …