Tự Dối Lòng Rằng Không Yêu Em


Hạo Minh lồm cồm ngồi dậy sau một giấc ngủ dài, lúc này trời cũng đã tắt nắng, nhưng rượu trong người anh vẫn chưa tan hết.

Đầu óc có chút mơ hồ, Hạo Minh nhìn một vòng quanh căn phòng ngủ lạ lẫm rồi cố gắng nhớ lại những việc minh đã làm trước khi mất hết ý thức vì say rượu.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Hạo Minh cũng phần nào nhớ lại những hình ảnh trong cuộc trò chuyện của mình và Lãnh Thiên.

Lúc này Hạo Minh mới lờ mờ nhận ra nơi mình vừa trải qua một giấc ngủ dài, chắc chắn là biệt thự Lãnh gia.
Theo quán tinh, việc đầu tiên Hạo Minh cần làm chính là đi tìm chủ nhân của nơi này, cậu chủ Lãnh Thiên.

Nhưng khi bước ra khỏi phòng anh ta mới sực nhớ là nơi này rất rộng lớn, biết tìm Lãnh Thiên ở đâu bây giờ.
“Các cô có biết Lãnh Thiên đang ở đâu không?” Hạo Minh nhanh chân chạy về phía một vài người giúp việc đang dọn dẹp gần đó.
Sau một hồi hỏi thăm, cuối cùng Hạo Minh cũng xác định được vị trí của Lãnh Thiên.


Anh ta bắt đầu lần theo trí nhớ của mình, từ lúc nhỏ thường hay qua đây chơi để mò đường xuống phòng ăn, nơi mà trưa nay bọn họ vừa uống rượu vừa hàn huyên tâm sự.
Nhưng vì men rượu vẫn chưa tan hết, mí mắt Hạo Minh cũng khá khó khăn để có thể mở ra nhìn đường.

Chỉ vừa đi được một đoạn, Hạo Minh va ngay vào Tiểu Đan, cô hầu gái của biệt thự Lãnh gia.

Cơ thể to lớn, vạm vỡ của anh đã làm cô hầu gái ngã lăn ra đất.
Trong lúc Tiểu Đan vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì Hạo Minh đã nhanh chân chạy đến đỡ cô, động tác của anh vô cùng nhẹ nhàng như sợ sẽ làm Tiểu Đan bị đau, miệng anh không ngừng xin lỗi.

Hạo Minh còn cẩn thận nhìn một lượt từ trên xuống dưới xem cô bé có bị xây xước chỗ nào không.
Tiểu Đan khi đã lấy lại bình tĩnh thì mới giật mình nhận ra có người lạ mặt xuất hiện trong biệt thự.

Cô bé vội vã lùi ra sau vài bước, miệng lắp bắp: “Anh… Anh là ai? Sao lại đột nhập vào biệt thự Lãnh gia? Nói nhanh không tôi la lên đấy.”
Thấy bản thân bị Tiểu Đan hiểu nhầm, Hạo Minh vội đưa hai tay về trước quơ quơ liên tục ra hiệu rằng mình không phải là kẻ đột nhập.

Thấy Tiểu Đan vẫn còn e dè, anh ta liền giải thích: “Tôi không phải kẻ đột nhập, cô bình tĩnh một chút nghe tôi nói.

Tôi là Hạo Minh, bạn từ nhỏ của Lãnh Thiên, vừa từ nước ngoài trở về.”
Nghe những lời giải thích của Hạo Minh, Tiểu Đan mới sực nhớ đến những vị khách mà sáng nay cậu chủ đã nồng nhiệt tiếp đón.

Tiểu Đan lập tức nhận ra bản thân đã sai, chưa kể đây còn là sai lầm nghiêm trọng.

Nếu Lãnh Thiên mà biết chắc chắn cô sẽ bị đuổi khỏi biệt thự Lãnh gia vì đã dám hỗn xược với bạn thân của cậu chủ. 

“Tôi… Tôi xin lỗi anh, tôi vô ý quá không nhận ra anh là bạn thân của cậu chủ.

Xin anh đừng chấp nhặt chuyện này.” Tiểu Đan run rẩy, hướng ánh mắt cầu xin về phía Hạo Minh với mong muốn được anh tha thứ.
Hạo Minh nhận ra sự sợ hãi đang hiện rõ trên gương mặt của cô hầu gái, để trấn an cô bé, anh ta cố gắng nở nụ cười vô cùng hiền lành: “Tôi không để bụng đâu, chuyện lần này là bí mật giữa tôi và cô nhé.”
Nụ cười rạng rỡ cùng giọng nói ấm áp của chàng trai nước mặt, cộng với gương mặt anh tú và nét quý phái vốn có của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Tất cả những điểm đó đã làm cho trái tim Tiểu Đan bị rơi mất một nhịp.
Tiểu Đan hồi tưởng lại khoảnh khắc vừa nãy mình được Hạo Minh giúp đỡ, đôi tay gân guốc đầy nam tính của anh ta đã chạm vào cô.

Tiểu Đan vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ đôi tay ấy vương vấn trên làn da của mình.

Cảm xúc lạ lẫm này bất giác làm hai má cô bé đỏ bừng, nhịp tim cũng theo đó mà tăng lên đột ngột.
“Này cô gái, cô có đồng ý với tôi không?” Thấy Tiểu Đan cứ ngây người ra mà nhìn mình chăm chăm.

Hạo Minh sợ rằng cô bé chưa hiểu ý mình muốn nói gì.
“Đồng… Đồng ý, tôi đồng ý với anh.” Tiểu Đan giật mình, khe khẽ đáp lại lời đề nghị của anh ta.

Thấy tình hình đã ổn, Hạo Minh vui vẻ rời đi.

Nhưng khi vừa đi được vài bước thì anh ta đã tỏ rõ sự lóng ngóng.

Mặc dù đã đến biệt thự Lãnh gia chơi với Lãnh Thiên từ nhỏ, nhưng bây giờ đứng trước một dãy hành lang nhiều ngã rẽ, anh ta lại chẳng thể nhớ nổi đường nào dẫn đến nhà ăn.
Thấy Hạo Minh đang bối rối, Tiểu Đan rụt rè hỏi: “Thiếu gia Hạo Minh, anh cần tôi giúp gì không?”
Hạo Minh hơi ngượng ngùng trả lời: “À, tôi muốn đến phòng ăn tìm Lãnh Thiên nhưng mà cũng lâu rồi không đến đây cho nên tôi cũng không nhớ đường đi.”
“Anh muốn đến phòng ăn sao? Nếu anh không chê thì tôi xin phép được dẫn đường cho anh nhé.” Tiểu Đan ngập ngừng tỏ ý muốn giúp đỡ anh ta.
Tất nhiên là Hạo Minh lập tức đồng ý, anh ta thoải mái đi phía sau để Tiểu Đan dẫn đường cho mình.

Nhưng trái ngược với sự thoải mái của Hạo Minh, cô bé lại vô cùng căng thẳng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận