"Nói lời giữ lời nhé, em có thể trở về đi học đúng chứ? Đúng chứ?"
Lòng cô tràn đầy vui mừng kêu lên.
"Ừ."
Hắn đáp, nét cười luôn treo ở đuôi lông mày, treo trên khóe môi.
Úy Ương cũng xì cười, vui quá đi!
"Ai nha, sớm biết bôi đen mặt em có thể chọc anh cười em liền bôi sớm hơn rồi..
Hazz, Anh cười như thế đẹp biết bao, vì sao cả ngày không cười chứ? Sống vui vẻ một chút đi..
Sau này cười nhiều vào, giống như em vậy.."
Cô cố ý cười lộ hàm răng trắng, làm mẫu cho hắn.
Hắn vươn tay, kéo cô lại, "Qua đây, rửa mặt..
Cá để Tô Triết coi cho.."
"Ồ.."
Lúc rửa, Mộ Nhung Trưng lấy ra cái khăn mang theo người, lau nhọ trên mặt đi cho cô, nơi khăn ướt đi đến đem tới từng đợt mát lạnh, mà ánh mắt ôn nhu của hắn, khiến cô không dám nhìn thẳng, trong lòng có một loại tình cảm kỳ quái đang chầm chậm tới, sắp khiến cô thiêu trụi rồi..
"Được rồi."
Mộ Nhung Trưng lau sạch cho cô.
Gương mặt hồng hồng non mềm, hiện lên từng tầng ửng hồng nhàn nhạt, lại chọc người như vậy.
Hắn liếc, tim đập nhanh dần, nhướn người, cắn nhẹ môi cô một cái, thấp giọng hỏi, "Chọc anh cười là vì muốn đi học à? Nếu anh nói kể cả em không chọc anh cười, anh cũng vẫn cho em quay về trường học, em còn muốn dốc hết tâm tư chọc anh cười không?"
"Sẽ không." Cô trả lời dứt khoát, "Con người anh quá lạnh lùng, chọc anh cười khó lắm.
Mấy ngày nay em vẫn luôn buồn bực, sầu muộn sắp bạc đầu rồi.
Bất quá, anh thật sự nên cười nhiều vào.
Em thích anh cười.
Đẹp.
Lúc anh không cười giống như tảng đá vậy; Anh cười lên liền giống ánh mặt trời, có thể khiến người cảm thấy ấm áp, có thể cho người ta hy vọng..
Sau này cười nhiều hơn có được không?"
Cô yêu cầu, còn nhè nhẹ lôi kéo cổ áo hắn, làm hai người có vẻ vô cùng thân mật.
Hắn hơi thu lại nụ cười, khụ khụ mấy cái, "Sau này, anh cố gắng."
"Đi ăn cá nhé?"
"Được."
Hắn của lúc này, thật sự rất nghe lời.
Cô thích hắn như thế.
"Đi!"
Cô kéo hắn ra ngoài.
Một mâm cá thơm ngào ngạt, rải lên hành lá, hương cay thấm mũi, hấp dẫn người muốn ăn.
Ngồi gần biển.
Úy Ương dùng chén nhỏ xắn một miếng thịt cá đút tới miệng người đàn ông bên cạnh, "Nếm thử xem."
Người đàn ông liếc mắt một cái, mở miệng, rất tươi, rất cay, ngon cực kỳ, đúng vị hắn thích.
"Ăn ngon không?"
"Ngon."
"Xem ra anh cũng thích ăn cay."
"Um."
"Em cũng cực kỳ thích ăn cay."
Thực ra trước đây, hắn không thích ăn cay, bởi vì cô thích, hắn mới thích.
Một con cá hai cân rưỡi, hai người ăn hết sạch.
Cô ăn đến mặt mày hớn hở, mà hắn ăn đến tâm tình thoải mái.
Chỉ là một con cá, lại khiến hắn có cảm giác vợ chồng, hắn rất vừa lòng.
Đồng thời, Úy Ương hiểu rõ một chuyện: Mộ Nhung Trưng tính cách tuy có chút cổ quái, nhưng, chỉ cần hắn vừa lòng, một chuyện đơn giản liền có thể khiến hắn lộ ra nụ cười thật lòng - Đây quả thật là một người đàn ông giỏi dấu diếm tâm tình bản thân.
Thân làm một bác sĩ, cô biết rất rõ, mỗi một đứa trẻ sinh ra đều có một tính tình thật, bọn họ khóc thì khóc, muốn cười liền cười, chưa từng dấu diếm hỉ nộ ái ố của bản thân, cuối cùng khi bước vào hoàn cảnh để trưởng thành, tất cả đứa trẻ trên đời đều thay đổi.
Tâm lý học nói, hoàn cảnh tạo nên con người.
Sự lạnh lùng của hắn, sự ít cười, sự bá đạo của hắn, đều là hoàn cảnh tạo thành.
Cô đột nhiên nghĩ, kia tột cùng là cái hoàn cảnh như thế nào lại khiến hắn trở thành bộ dáng như thế?
Nói ra thời gian cô với hắn ở chung không nhiều, đối với trạng thái cuộc sống của hắn hầu như không hiểu nhiều, nghĩ mà xem, đoạn hôn nhân từng trải qua kia thật sự thất bại quá.
Hiện tại thì sao, đối với quá khứ của hắn, cô dường như càng ngày càng hiếu kỳ.
Nhưng cô lại muốn nhẫn nhịn, không đi hỏi.
Nhưng mà càng nhẫn nhịn lại càng hiếu kỳ.
Hazz, đây quả thật là một chuyện rối rắm.
*
"Vì sao muốn tới chỗ này?"
Lúc đi dạo chậm rãi trên bãi biển, cô hỏi.
Trong đó, khẳng định có nguyên nhân.
"Anh hồi nhỏ sinh ra ở đây."
Mộ Nhung Trưng chỉ về phía "Nhà Biển", nói: "Đây là nhà trọ mẹ anh từng mở.
Bên trong có một câu chuyện rất dài, sau này có thời gian nói với em, bây giờ, chúng ta nên đi gặp mặt Sở Kiêu Dao rồi.."
Cửa "Nhà Biển", Lục Kinh Niên bước vào, lúc từ xa xa nhìn thấy hắn, vẫy tay, gọi: "Đầu Gỗ, tôi tới rồi..
Nhanh cùng tôi đi tới một nơi."
"Đi đâu?"
Đợi hắn tới gần, Mộ Nhung Trưng mới hỏi.
"Thành phố Hải Sản."
Đó là cảng cá lớn nhất thành phố tương đối đẳng cấp về ẩm thực, hấp dẫn không ít du khách từ khu thành phố Hải Tân tới đây.
"Sở Kiêu Dao tìm không thấy mấy người, hôm nay điên cuồng nhất quyết bảo tôi đưa hắn ta tới, đang ở bên kia đợi.
Tôi biết chú không thích có người tới Nhà Biển làm phiền sự yên tĩnh của chú, cho nên không đưa người tới..
Nhanh, cùng tôi đi..
Chuyện tốt đó.."
Tròng mắt Úy Ương xoay chuyển, suy nghĩ, vừa mở miệng liền khiến người kinh hãi: "Hazz, người kia vội vã như thế muốn ký hợp đồng, có phải là bởi vì bờ cát Ngư Thủy 18 vịnh kia có người đưa ra giá cao muốn mua?"
Lục Kinh Niên quay đầu lại lấy ánh mắt như nhìn quái vật mà nhìn Úy Ương, hai mắt thẳng tắp: "Cô..
Sao cô lại biết rồi..
Úy bán tiên?"
"Bên kia thật sự có người muốn mua?"
Mộ Nhung Trưng cũng kinh ngạc.
Cả ngày hôm nay, bọn họ đều ở Cảng Cá, tự nhiên không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
"Đúng..
Có người muốn mua miếng đất.
Giá kinh thiên luôn ấy."
Ngữ khí của Lục Kinh Niên rõ là thần bí.
Kết quả..
"Người ta ra giá 1500 vạn Đô la đúng chứ?"
"..."
Một câu nói lại lần nữa khiến Lục Kinh Niên lảo đảo trong gió.
Vì sao cô ấy lại nói trúng rồi thế?
Vốn dĩ, hắn là muốn cho bọn họ kinh ngạc, kết quả thu được lại là hắn..
Đây đây đây, đây cũng quá khủng bố rồi đi.
Úy tiểu thư, trên người cô rốt cuộc là có ma lực gì thế?
Hắn, Lục Kinh Niên, trước lúc cùng hợp tác với Sở Kiêu Dao, trong lòng đối với sự phát triển của Hải Tân ít nhiều có chút bình thường, nhưng chỉ là có một chút, dù sao, tất cả không có bụi cát lắng xuống, sự tình đều có biến số xảy ra.
Nhưng cô gái này, trong mấy ngày này lại nói gì trúng đấy, loại thao tác này thật sự quá khủng khiếp.
Cô nói miếng đất số 7 thuộc về Mai gia, miếng đất số 3 về Mễ La, đúng luôn.
Cô nói miếng đất số 11 có thể bán 300 vạn Đô la, đúng luôn.
Cô nói miếng 18 vịnh sau đó sẽ tăng lên gấp bội, lại đúng luôn..
Bây giờ, cô thậm chí còn biết bãi cát Ngư Thủy có người muốn mua với giá cao, còn biết người ta ra giá 1500 vạn Đô, càng muốn mạng chính là, lại nói đúng rồi.
* * *
Có một chuyện, chỉ có hắn với Mộ Nhung Trưng biết, đó là sự phát triển của Hải Tân từ 6 năm trước đã quyết định đầu tư ở đây, đầu óc Mộ Nhung Trưng có tất cả suy nghĩ các bước ban đầu.
Lần này, lại là Mộ Nhung Trưng âm thầm thúc đẩy Hải Tân trở thành thành phố phát triển trọng điểm.
Người biết được chuyện này, có Kỳ Cao, còn có Tổng tư lệnh Bùi Uyên.
Nhưng đây là bí mật, ai cũng không nói toạc ra.
Cũng chính là nói, trước khi hội nghị ba vùng kết thúc, ai cũng không biết phương hướng tương lai sẽ như thế nào.
Tới nay cái cô gái nhỏ này lại năm lần bảy lượt biết trước, cái này cũng quá tà môn ngoại đạo rồi đi!.