Tư Mỹ Nhân


Thiên Mạch nhìn Sở vương rời đi, có chút kinh ngạc.

Một hồi lâu sau, cô mới nằm xuống, vén lại quần áo, kéo chăn lên.
Mới vừa nghe được những lời kia từ tòng nhân, nội tâm cô hơi chấn động.

Mấy ngày nay, lòng cô cũng luôn lo lắng cho Mang, đây là lần đầu tiên cô nghe được tin tức của Mang, lại là bọn họ chiến bại bị vây.
Sở vương mặc dù không nói gì thêm, nhưng Thiên Mạch biết, y có thể cảm nhận được.

Y đặc biệt nói với mình, Mang không chết.

Thiên Mạch nhớ lại tòng nhân kia, hắn nói, lúc Sở vương rời đi đã từng phân phó, chỉ cần vây phản quân, còn lại hết thảy chờ y trở về lại định đoạt.
Y rời đi là vì tìm đến mình, Thiên Mạch có thể tưởng tượng y đi vội vàng bao nhiêu, trong lòng áy náy; nhưng nghĩ đến Mang, nỗi lòng lại phức tạp.
Sở vương ở trên điện cùng mọi người nghị sự, nói chuyện đến hai canh giờ, lúc trở lại tẩm điện, góc tường chỉ còn tàn lửa.
Thiên Mạch nằm trên giường, tựa hồ ngủ thiếp đi, không nhúc nhích.

Sở vương thấy cô, trong lòng phút chốc trầm tĩnh lại, tựu mình đi về trước thay áo, rón rén đi qua.
Lúc y kéo chăn, Thiên Mạch giật giật, mở mắt nhìn thấy y.
“Trở về rồi…” cô nói, giọng có chút mơ hồ.
Sở vương trong lòng ngòn ngọt, cúi đầu hôn hôn hai gò má cô.
“Ngủ đi.” Y nói, thôi vậy, thổi tắt đèn.
Thiên Mạch vừa rồi mơ mơ màng màng ngủ nông, mơ rất nhiều mộng, bây giờ bị đánh thức, cũng rốt cuộc ngủ không được.
Sở vương nằm xuống, mười phần tự nhiên đưa cánh tay qua, Thiên Mạch ngẩng đầu, xê dịch, nghiêng qua, dịch đầu gối lên phía trên.
Đêm đã khuya, hai người đều có chút mệt mỏi, kích tình lúc trước bị xen vào không tiếp tục nữa.

Ai cũng không nói gì, ôm dựa sát vào nhau, tựa hồ cũng đang hưởng thụ sự bình tĩnh hiếm có mà đầy đủ.
Thiên Mạch nhớ, lần trước họ nằm như vậy, là tại cung Cao Dương, trước khi Sở vương rời đi.

“Chàng muốn về Đường ư?” Thiên Mạch rốt cục mở miệng, nhẹ giọng hỏi.
“Ừm, sáng sớm ngày mai liền xuất phát.” Sở vương nói.
Thiên Mạch trầm mặc một hồi, nói, “Lữ, chàng dẫn em đi, được không?”
Sở vương không trả lời, Thiên Mạch có thể cảm giác đầu y lại.
Gian ngoài ánh nến chỉ nhàn nhạt, Thiên Mạch nhìn y, cặp mắt kia trầm hắc, nhìn không ra cảm xúc.
“Lữ, ” cô kiên nhẫn nói, ” Mang tuy là người phản loạn, nhưng tâm địa nhân hậu, gã phản loạn, cũng chỉ là vì theo huynh trưởng gã…”
“Nhưng gã vẫn xem nước Sở là cừu địch.” Sở vương ngắt lời nói, “Nếu kẻ bị vây chính là ta, hắn sẽ không chút do dự giết ta.”
Thiên Mạch yên lặng.
Lời này xác thực đúng, lập trường của bọn họ, vốn là tồn tại mâu thuẫn không thể điều hòa, dù Mang có tốt, cũng không thay đổi được điểm này.
Cảm giác được Thiên Mạch không nói, đoạn, Sở vương thở dài, “Ta sẽ không giết hắn.”
Thiên Mạch trong lòng vui mừng, đang muốn mở miệng, lại nghe y nói tiếp, “Nhưng ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Chuyện nào ra chuyện đó.

Hắn cứu được nàng, ta có thể miễn hắn tội chết, nhưng bọn họ lần này phản loạn, công thành đoạt đất, người Sở cũng có rất nhiều người tử thương, há có thể khinh xuất tha thứ.”
Thiên Mạch sửng sốt: “Vậy…”
Sở vương bỗng nhiên nhéo nhéo cằm cô, có chút không cao hứng, “Hôm nay chúng ta thật vất vả mới gặp nhau, nói cũng không thể nói nhiều, nhưng nàng cú nhắc mấy tên khác, Thương Tắc gì Mang gì, đặt ta nơi nào? Hả?”
Thiên Mạch dở khóc dở cười, vội kéo tay y ra, “Em luôn nói chuyện cùng chàng mà, không nhắc đến họ bao nhiêu.”
Sở vương lại không thèm nói đạo lý, xoay người đè cô lại, “Ta nói nàng nhắc chính là nhắc!”
Thiên Mạch bị y tóm lấy dưới xương sườn, nhịn không được cười lên, vội vàng né tránh.
Sở vương lại không thả, tiếp tục cào, Thiên Mạch cười đến cơ hồ nước mắt chảy ra, liên tục xin tha.
“Thiên Mạch Thiên Mạch…” Đợi khi hai người lại nằm lại chỗ, Sở vương chôn đầu ở cổ cô, vẫn chưa thỏa mãn lẩm bẩm nói, “Nàng có biết ta nhớ nàng nhiều biết bao…”
Mặc dù hai người tâm tình nói không ít, nhưng mỗi lần Thiên Mạch nghe y nói nhỏ với mình thế này, luôn không cách nào kháng cự, trong lòng ngọt ngào.

Thiên Mạch có khi cảm thấy, chỗ hấp dẫn của y với mình, có khi chính là kiểu tính tình nhìn không thấu này, khi thì hào hoa phong nhã như chính nhân quân tử, khi thì lại nũng nịu đùa nghịch như đứa trẻ.
Thiên Mạch nhẹ nhàng vuốt tóc mai y, “Vậy… Chàng mang em đến Đường đi.”
“Mang, sao lại không mang theo.” Sở vương cắn một cái trên môi cô, “Nếu ta để nàng lại, chỉ chớp mắt cũng không biết sẽ chạy đến đâu, nàng chính là thiếu một cái dây gai trói vào!”

** ***
Đêm còn lại cũng không nhiều, ngày hôm sau, lúc Thiên Mạch bị Sở vương đánh thức, vẫn cảm thấy buồn ngủ cực kì.
Sở vương tinh lực lại vô cùng tốt, tự mình đi mặc quần áo, thấy Thiên Mạch lại nằm lại, không biết nên khóc hay cười.
Y để đám thị tỳ khuôn mặt bất đắc dĩ lui ra, tự mình kéo cô lên.
“Trời còn chưa sáng…” Thiên Mạch vuốt mắt, lầu bầu nói.
“Dậy dùng cơm xong là sáng.” Sở vương nói, thấy bộ dáng cô nhập nhèm xinh xắn, một lát sau, ánh mắt thuận dưới cổ đi xuống, rơi vào cổ áo có chút rộng mở, “Còn không nữa, quả nhân cũng có thể tự hạ thấp địa vị, giúp nàng thay quần áo.”
Thiên Mạch qua một hồi lâu mới phát giác, vội vàng che.

Sở vương lại cười, kéo cô qua, hôn mạnh một cái.
“… Chưa súc miệng!” Thiên Mạch vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy y ra.
“Là nàng chưa súc miệng.” Sở vương lơ đễnh, xoa xoa tóc cô, dứt lời, thúc giục thị tỳ thay quần áo cho Thiên Mạch, đứng dậy ra ngoài.
Đồ ăn sáng trong vương cung rất phong phú, Thiên Mạch ăn chút cháo, lại ăn một ít đồ ăn, lúc nhìn thấy một nắm gạo nếp, đột nhiên nhớ tới Thương Tắc.
Cô nghĩ ngợm, uyển chuyển nhắc đến với Sở vương, nói Thương Tắc dù sao đã cứu cô, trước khi chuẩn bị đi, cô muốn đi thăm hắn.
Bất ngờ, Sở vương không có dị nghị, lại nói, “Nhà Bá Lương vừa hay thuận đường, ta và nàng cùng đi.”
Thiên Mạch sửng sốt một lúc, nhớ dáng vẻ hôm qua họ đánh nhau anh chết tôi sống, trong lòng quýnh lên.
“Chàng vừa rồi không phải nói muốn đi điểm binh?” cô nói, “Em đi qua nói lời cảm tạ, rất nhanh là ra thôi.”
“Nói thế không phải.” Sở vương nghiêm trang nhìn cô, mỉm cười, “Điểm binh là việc nhỏ, phu nhân là chuyện lớn.

Đã là ân nhân cứu mạng, ta sao có thể bạc đãi.”
Phu nhân…
Thiên Mạch mỉm cười, ngó ngó dáng vẻ người khác nén cười, đành phải chịu xấu hổ, tiếp tục vùi đầu dùng bữa.
** ***
Vết thương của Thương Tắc, quả có chút nghiêm trọng.

Hắn sốt cao mới lui, liền ráng chống đỡ ra ngoài, về sau gặp được sĩ tốt, lại vật lộn, ngoài vết thương cũ, lại thêm hai nơi bị kiếm làm thương.


Nghe nói, khi hắn được đưa về phủ Bá Lương, bị Bá Lương mắng một trận ra trò.
Nhưng Thiên Mạch nghi ngờ Bá Lương cũng không tức giận như vậy, bởi vì ông ta hắn phân phó tòng nhân lấy vải và thuốc trị thương đến, lúc thay thuốc cho Thương Tắc, thần sắc hưng phấn đến vô cùng.
Thương Tắc nhìn thấy Sở vương, không có bất kỳ biểu hiện cái gì, nằm trên giường, nhìn thẳng y.
Sở vương cũng sắc mặt lãnh đạm, cũng không thèm nhìn hắn, chỉ nói chuyện với Bá Lương, một hỏi một đáp, đều là chút chuyện râu ria.
Thiên Mạch trong lòng thở dài, thế này sao lại là cảm kích đến thăm gì ân nhân cứu mạng gì, bày mặt với nhau, chỉ kém mang kiếm lại đánh nhau một trận nữa.
Nhưng trong nội tâm cô sớm đoán trước, cũng không thấy lạ.
“Còn đau phải không?” cô đi đến trước giường Thương Tắc, thấy băng vải trên người hắn, hai vết thương mới, một vết trên cánh tay, một vết trên chân, nhưng chăn che kín, không nhìn thấy.
“Không đau quá.” Thương Tắc đáp.
“Tự nhân Cừ, lấy tọa tháp cho phu nhân ngồi.” Lúc này, Sở vương bỗng nhiên nói.
Mọi người đều khẽ giật mình, tự nhân Cừ đứng hầu ở một bên ngẩn người, vội đáp một tiếng, lấy tọa tháp đến, bày trước mặt Thương Tắc xa nửa trượng, để Thiên Mạch ngồi xuống.
Thiên Mạch bất đắc dĩ, nhìn Sở vương, thấy ánh mắt y đắc ý mười phần.
Cô không tính toán chi li, tiếp tục chuyển hướng Thương Tắc, “Hôm qua anh quay về, có sốt nữa không?”
“Không.” Thương Tắc thu hồi ánh mắt từ trên người Sở vương, nói, “Biển Thước dùng thuốc rất giỏi.”
Thiên Mạch gật đầu, thấy trên bàn bên cạnh đặt một bát thuốc, muốn bưng tới.
“Tự nhân Cừ, ” Sở vương chậm rãi nói, “Không thấy phu nhân muốn lấy thuốc à?”
Tự nhân Cừ xấu hổ, vội nhận lấy thuốc trong tay Thiên Mạch, dâng lên trước mặt Thương Tắc.
Thiên Mạch đành không động đậy.
Thương Tắc thần sắc cũng không có chút chập trùng nào, nhận thuốc từ trong tay tự nhân Cừ, hai ba hớp là uống đến hết.
Sau đó, bên ngoài có chúc quan đến, đến bẩm báo sự vụ với Sở vương.

Sở vương đi ra ngoài, Thiên Mạch và Thương Tắc liếc nhau, mím mím môi.
“Hắn đối với cô quả dè chừng.” Thương Tắc nói.
Thiên Mạch nghe được ý vị chế nhạo, bên tai nóng lên, mỉm cười, “Ừm.”
Thương Tắc nhìn hai gò má cô phiếm hồng, ánh mắt bình tĩnh.
“Nghe nói hôm qua hắn triệu kiến Du Đam Phụ.” Hắn hỏi.
Thiên Mạch không ngờ hắn sẽ nhắc đến chuyện này, nghĩ ngợm, nói dụng ý của Du Đam Phụ cho hắn nghe.
Thương Tắc trầm ngâm.
“Ta thấy có thể thực hiện.” Hắn nói, “Nước Phàn địa vực không nhỏ, Du Đam Phụ cùng Phàn quân đều mong cầu ở Sở.

Nước khác thì, nghèo nàn không đủ cậy vào, cường đại lại không dễ tin, mà chư cơ Tông Chu, khó tránh khỏi cao ngạo.


Du Đam Phụ xuất thân tôn thất Chu vương, có thành ý này, không thể tốt hơn.

Cô quy tông, liền có chỗ cậy vào, người khác cũng sẽ không khinh thường cô nữa.”
Thiên Mạch không ngờ hắn cũng sẽ tán thành, hơi kinh ngạc.
“Tôi cho rằng anh không tin được Du Đam Phụ.” Cô nói.
“Trước khác nay khác.” Thương Tắc nói, “Hôm qua chúng ta khủng hoảng, chính là biết được quá ít.”
Hắn nhìn cô, ý vị thâm trường, “Nhưng cô dù quy tông, gả cho Sở vương, cũng là lẻ loi một mình.

Cô nghĩ kỹ chưa? Làm phu nhân nước Sở rồi, nói không chừng còn hung hiểm hơn gặp được Sơn Tiêu trong núi sâu.”
Thiên Mạch trầm mặc một lát, gật gật đầu.
“Tôi vốn chính là không có gì cả, gặp chàng, mới đi đến hôm nay.” Cô nói.
Thương Tắc ánh mắt thật sâu.
Hai người đang nói chuyện, Sở vương đi đến.
“Thuyền đã chuẩn bị xong, lập tức lên đường đây.” Y nói với Thiên Mạch.
Thiên Mạch biết y vội vã trở về Đường, không thể trì hoãn, đang muốn đứng dậy cáo từ với Thương Tắc, lại nghe Thương Tắc nói, ” khoan đã.”
Hắn nhìn Thiên Mạch, nói, “Ta có một chuyện muốn nhờ.”
Thiên Mạch kinh ngạc, một lát sau, hỏi, “Chuyện gì?”
Hắn đỡ người đứng dậy, làm một lễ thật sâu, “Người Dung Thương Tắc, nhân ơn tử, không thể báo đáp, nguyện làm gia thần của phu nhân.”
Mọi người đều kinh ngạc.
“Gia thần?” Thiên Mạch càng ngạc nhiên, cô nhìn Sở vương, lại nhìn Thương Tắc, vội nói, “Là anh đã cứu tôi, sao nói nhận ơn tôi?”
“Nếu không phải tử toàn lực cứu chữa, Thương Tắc đã mất mạng trong nước.” Thương Tắc thần sắc kiên định, nhìn qua Thiên Mạch, “Ta vốn là đại phu nước Dung, phiêu bạt tứ phương, nay phục tử, nguyện làm việc cho tử.”
“Gia thần cái gì.” Sở vương lạnh lùng nói, “Quả nhân không cho phép.”
Thương Tắc cũng mặt lạnh: “Ta cầu Lâm thị, liên quan gì đến đại vương.”
Sở vương giận lên: “Nàng là người vợ quả nhân chưa lập, sao không liên quan đến quả nhân!”
“Đã là chưa lập, chưa đưa sáu lễ, thì chẳng liên quan đến đại vương!” Thương Tắc không nhượng bộ chút nào.
Thiên Mạch thấy Sở vương lông mày dựng lên, sợ y lại đột nhiên rút kiếm chém người, vội vàng giữ chặt y hoà giải, “Đại vương, đi thôi.” Dứt lời, khẩn cầu nhìn qua Thương Tắc.
Thương Tắc lại một mặt không sợ, nhìn cô, “Tâm ta đã định, đại vương có cản trở, cũng không thể dời.”
Sở vương sắc mặt nặng nề, lúc sau chợt cười lạnh, “Dời hay không dời kệ ngươi, ngươi đã biết nàng sẽ gả cho quả nhân, thì nên biết được người phụng dưỡng bên nàng, ngoại trừ thị tỳ, chính là hoạn quan.”
Y lại phân phó tự nhân Cừ, “Truyền lệnh quả nhân, hoạn quan Dĩnh Đô, ngay hôm nay chuẩn bị tốt, để đợi Thương đại phu đến nhà!” Dứt lời, liếc Thương Tắc sắc mặt xanh xám một cái, kéo Thiên Mạch vẻ mặt lúng túng, ngẩng đầu nghênh ngang rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận