Trình Toàn chỉ có thể nghe được nội dung bên phía cô, nên đoán mò hỏi: “Gọi điện xin cậu quay lại à?”
“Không phải.”
“Chậc, vậy được rồi.”
...
Đến tận khuya, khi ký xá sắp đóng cửa, Phùng Quân Đồng mới trở về, cô vẫn trốn tránh không muốn gặp anh, nhưng vừa xuống xe đã thấy được một người đàn ông đứng dưới tòa ký túc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh nghe thấy âm thanh dừng xe bèn xoay người lại, ánh mắt nhắm thẳng tới chỗ bọn họ.
Trình Toàn cũng để ý tới anh, nên hỏi Phùng Quân Đồng: “Chờ cậu à?”
“Ừ.”
Cô tháo dây an toàn ra, Trình Toàn lo lắng đề nghị: “Tôi xuống xe tiễn cậu vào nhé?”
“Không cần đâu, cậu về trước đi.”
Cô xuống xe rồi đóng cửa lại, Trình Toàn với đầu ra quan sát Cố Văn Khâm, thấy cách ăn mặc của anh không giống người xấu nên chậm rãi lái xe rời đi.
“Có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Ừ.”
Phùng Quân Đồng quay đầu lại, đúng lúc anh vừa đến phía sau cô, nhìn xuống đồng hồ nói: “Quản lý ký túc xá bảo mười một giờ đóng cửa, tôi tưởng em không về, lên xe nói chuyện chút nhé?”
Xe anh đỗ cách đó hơn mười thước.
Phùng Quân Đồng lắc đầu đáp: “Anh muốn nói gì thì nói đi, còn năm phút nữa ký túc xá mới đóng cửa.”
Nói rõ một lần cũng tốt, sau này đỡ phiền phức.
Cố Văn Khâm nhìn đèn xe phía xa nói: “Một đàn em, một Tô Dịch, bây giờ lại có thêm một thanh mai trúc mã, em có nhiều sự lựa chọn thật đấy.”
Cô ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm tăm tối, mãi một lúc lâu mới đáp lại anh: “Anh biết vậy là tốt rồi.”
Cô chính là một người lăng nhăng như vậy đấy, ăn trong bát nhìn trong nồi, một giây trước vừa chia tay, một giây sau đã đi tìm mối tiếp theo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy tại sao không chọn tôi?”
“..."
Hả?
Anh thong thả bước đến trước mặt cô, chăm chú nhìn cô, nói: “Những gì người khác có thể cho em, tôi đều có thể cho em hết.”
Cô không cần cái gì cả.
Phùng Quân Đồng muốn quay về.
Nhưng cô không dám nói ra lời ấy, cô mím môi, bình tĩnh nhã nhặn nói: “Tôi không biết tại sao anh lại bỗng nhiên thấy hứng thú với tôi, nhưng cho dù là nhất thời thấy mới mẻ hay là muốn đùa giỡn tôi cho vui thì tôi vẫn giữ nguyên câu nói kia, anh đừng lãng phí thời gian trên người tôi.”
“Chúng ta không có khả năng đến với nhau, còn về nguyên nhân, tôi nghĩ anh hiểu rõ hơn tôi nhiều.”
Câu nói ấy của Phùng Quân Đồng là để nhắc nhở anh mà cũng là đang tự nhắc nhở chính mình.
Cô không thể quên ngày ấy, ngày thùng nước lạnh lẽo tạt thẳng vào mặt, đó là thời khắc chật vật nhất cuộc đời cô.
Từ trong ra ngoài, mọi thứ thật khủng khiếp.
Cố Văn Khâm nhìn thẳng vào cô, nói: “Tôi không quan tâm, còn nữa, không phải tôi bất chợt nổi hứng với em đâu.”
“À.”
Hiển nhiên là cô không tin, chỉ mệt mỏi nói: “Anh về đi, sau này đừng đến đây nữa, coi như tôi xin anh đấy.”
Cố Văn Khâm còn muốn nói thêm gì nữa nhưng thoáng thấy ký túc xá chuẩn bị đóng cửa nên đành phải từ bỏ: “Để lần sau nói tiếp, em vào đi.”
“Không có lần sau đâu, cứ dây dưa mãi chỉ khiến tôi cảm thấy anh thật đáng ghét thôi.”
Anh vẫn không có động thái gì, chỉ nói: “Có thể được em ghét cũng đã là vinh hạnh.”
“...”
Phùng Quân Đồng không nói gì mà chỉ ngẩng đầu nhìn trời.
Sớm biết như vậy thì hôm đó cô tình nguyện bị ném khỏi xe còn hơn là bị anh làm phiền đến bây giờ.
Sau khi trở lại ký túc xá, Phùng Quân Đồng nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ rồi lên giường, Triệu Nhất Đan từ trong chăn thò đầu ra nói: “Vừa rồi lớp trưởng có báo rằng Chu Văn Ngôn bảo cậu mai đến văn phòng tìm ông ấy, không biết có chuyện gì đó.”
Chu Văn Ngôn là phó chủ nhiệm của ngành bọn họ, Phùng Quân Đồng lơ đãng “ừ” đáp lại, hỏi cô ấy: “Một người vốn rất ghét con người của cậu bỗng nhiên nói với cậu là phải theo đuổi cậu cho bằng được, cậu cảm thấy là vì sao?”
“Là anh họ à?”
Phùng Quân Đồng bối rối, phủ nhận nói: “Không phải.”
Triệu Nhất Đan cười trêu: “Cậu đừng diễn, mình vừa về đã thấy anh họ dưới tòa ký túc rồi, anh họ còn hỏi mình là cậu có ở trong phòng không đó.”
...
Phùng Quân Đồng tò mò hỏi: “Vậy cậu trả lời thế nào?”
“Đương nhiên là nói thật rồi.”
“...”
Đồng đội như heo ấy.
Hai người ngủ chung một giường, mặt đối mặt, Triệu Nhất Đan lại gần tai cô nói thầm: “Mình cảm thấy hai người có triển vọng đấy, nhìn anh họ là biết người khó gần rồi, liệt nữ sợ triền lang, chắc chắn Trịnh Thao không phải là đối thủ rồi, hì hì.”
Ký túc xá tắt đèn, tiếng cười đáng khinh của cô ấy vẫn vang vọng khắp căn phòng tối đen, Phùng Quân Đồng cảm thấy rất phiền, đá chăn sang bên, khẳng định chắc nịch nói: “Chắc chắn là không thể nào.”
“Còn nữa, hôm nay mình chia tay với Trịnh Thao rồi.”
“Vậy anh họ mình có hy vọng rồi.”
“...”
Con nhóc này bị Cố Văn Khâm chơi ngải rồi à?
Triệu Nhất Đan còn chưa nói cho cô biết cô ấy với Cố Văn Khâm đã trao đổi số liên lạc, khuyên cô rằng: “Cứ thuận theo ý trời thôi, anh họ theo đuổi là chuyện của anh họ, cậu là cậu, cũng không thể phí thời gian những người theo đuổi cậu được, như đàn em Lục Dận của chúng ta nè, cơ thể thằng nhóc ấy đã lắm nha, mà anh họ mình cũng được, cái mông cái chân kia kìa... nước miếng của mình sắp chảy rồi...”
Phùng Quân Đồng không biết nói gì hơn: “Đám người yêu cũ của cậu có biết cậu háo sắc như vậy không?”
“Hứ, có là gì đâu, đám đàn ông bọn họ còn háo sắc hơn nữa, không ai là ngoại lệ hết á.”
Triệu Nhất Đan thở dài nói: “Nhìn là biết cậu không lên giường với đàn ông rồi... quả nhiên là Trịnh Thao không ổn, may mắn quá.”
...
Nói gì đó, Phùng Quân Đồng đang muốn biện minh nhưng Chu Nhan nằm giường đối diện bỗng vén chăn ra, khó chịu nói: “Hai người nói đủ chưa? Có đi ngủ hay không?”
Triệu Nhất Đan khinh thường “xì” một tiếng, rồi thì thầm với Phùng Quân Đồng một câu “Hôm sau tám tiếp”, rồi chui lại vào chăn.