Tựa tuyết bay

Cuối cùng cô cũng bắt máy: “Rốt cuộc thì anh muốn gì?”
Ngoài cơn bực bội khi giấc ngủ bị gián đoạn ra thì phần nhiều là bất lực.
"Em ngủ rồi à?"
"Ừ."
Biết cô đang ngủ mà còn gọi điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ngủ ở đâu? Một mình... Hay là có ai khác?”
Anh đang thăm dò. Phùng Quân Đồng đột nhiên mở mắt ra: “Rốt cuộc thì anh muốn nói chuyện gì?”
"Trả lời tôi."
Giọng điệu anh ngang ngược, Phùng Quân Đồng cũng nổi giận: “Tôi ngủ ở đâu, ở cùng với ai thì có liên quan gì đến anh? Anh là cái gì của tôi? Dựa vào cái gì mà đòi chất vấn tôi?”
"Trả lời anh đi."
Phùng Quân Đồng mím chặt miệng.
Cô cứ không chịu nói đó, anh còn có thể làm gì?
"Nếu em còn tiếp tục giữ im lặng thì tôi cũng không ngại bảo quản lý bất động sản tìm số nhà đâu, Trình Toàn phải không nhỉ? Em có tin bây giờ tôi đi tìm người đập vỡ cửa sổ nhà cậu ta ngay không hả?”
Phùng Quân Đồng nghe vậy ngẩn người: "Anh bị điên à..."
"Ừ, em biết là tốt. Ngoan, nhân lúc anh còn có kiên nhẫn, mau trả lời anh đi."
Cô sắp bị anh chọc cho phát điên rồi.
"Nếu em tự mình hiểu lấy thì cũng đừng để bất kì kẻ nào chạm vào em."
"Chạm vào thì sao?"
Phùng Quân Đồng cười mỉa: "Nếu tôi ngủ với người khác, chẳng lẽ anh còn có thể đi giết người đó hay sao?”
"Có gì mà không thể?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Cô nhớ tới những lời Trịnh Thao nói vào ngày họ chia tay.
Tên biến thái chết tiệt.
Đây có thật là Cố Văn Khâm không?
"Em còn năm giây suy nghĩ."
"Một mình! Ở khách sạn! Vừa lòng anh rồi chứ!”
Phùng Quân Đồng tức giận mà gào nhẹ một tiếng. Cô túm lấy cái gối rồi ném mạnh về phía bức tường đối diện.
"Khách sạn nào?"
"Anh đừng có được voi đòi Hai Bà Trưng."
Anh chỉ cười, thay bằng giọng điệu thoải mái, hỏi: "Tên kia đâu?”

"Ở cùng bạn gái..."
Phùng Quân Đồng vỗ đầu tỉnh rượu, tức giận hỏi ngược lại: "Dựa vào đâu mà tôi lại phải kể chuyện của bạn tôi cho anh biết?”
"Ừ, anh cũng không có hứng thú với bọn họ.”
Người anh thấy hứng thú là cô.
Cô ngả người vô lại giường, khuôn mặt nhìn lên trần nhà màu trắng: “Nếu anh không mất trí nhớ thì anh phải hiểu rõ, tôi và anh không thể yêu nhau được.”
"Chuyện này khi nào gặp thì nói sau."
"Tôi sẽ không gặp lại anh nữa, cũng xin anh đừng đến trường tìm tôi."
Cô khựng lại rồi nhỏ giọng nói: “Làm vậy chỉ khiến tôi ghét anh hơn thôi.”
Đầu bên kia không lên tiếng.
"Chúc mừng sinh nhật."
Cô nhanh chóng nói một câu rồi vội vàng cúp điện thoại.
Sáng sớm hôm sau, Phùng Quân Đồng lập tức về trường thu dọn hành lý để về quê.
Cô thực sự nghiêm túc. Cô không muốn gặp lại anh nữa.
Quê của cô ở Hoài Viễn, một thị trấn bên cạnh Vĩnh Châu. Nhiệt độ không khí ở đó thấp hơn Vĩnh Châu hai độ, đổ tuyết lớn hơn Vĩnh Châu nhiều.
Lúc cô về đến nhà đã là giữa trưa. Phùng Vi Sương đang ngủ trưa, bà ta chậm chạp mặc quần áo xong rồi mới ra mở cửa khiến Phùng Quân Đồng đứng đợi ngoài cửa đông cứng đến sắp choáng váng.
"Sao tự dưng về đây thế?"
Lần cuối cùng họ nói chuyện điện thoại, hình như cô đã nói là đợi một khoảng thời gian nữa cơ mà.
"Muốn về thì về thôi. Trong nhà còn có đồ ăn không mẹ?"
Cô vẫn chưa ăn cơm trưa, bữa sáng thì gặm hai cái bánh bao ở ga tàu hoả.
"Lại không ai cho con ăn sao, có mất mấy đồng đâu chứ?"
Phùng Vi Sương đặt vali cô mang về vào trong góc, oán giận đi vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau, bà ta đã bưng một bát cơm chiên trứng nóng hổi ra, kèm theo đó là một đĩa củ cải chua khai vị giòn rụm.
Phùng Quân Đồng đã đói đến lả người đi, cũng không để ý đến hình tượng gì nữa, cầm đũa lên rồi vùi đầu bắt đầu lùa cơm vào miệng.
Thấy cô đói đến mức ấy, Phùng Vi Sương không khỏi nhíu mày: “Ông ta không cho con tiền sinh hoạt sao?”
"Có cho."
Cô nuốt cơm xuống rồi gắp một miếng củ cải chua cho vào miệng, nói: "Bình thường con cũng đi làm việc bán thời gian, không thiếu tiền.”
Phùng Vi Sương chế giễu: "Thật ra ông ta vẫn còn lương tâm. Bản thân mình thì sống sung sướng, trong khi con mình thì lại cho ra đời bươn chải.”
Phùng Quân Đồng lùa cơm trong bát, im lặng không nói tiếp.
Phùng Vi Sương không muốn cãi nhau với cô nên bà ta bèn nói lảng sang chuyện khác: "Lúc trước con còn bảo sẽ đưa bạn trai về nhà cơ mà. Người đâu rồi?”
"Chia tay rồi."
"Chia tay rồi? Sao lại thế?”
"Yêu nhau được một khoảng thời gian, cảm thấy không hợp nhau."

Phùng Quân Đồng không chút để ý trả lời rồi hỏi ngược lại bà ta: "Bao giờ mẹ đến bệnh viện kiểm tra? Con đi với mẹ nhé?”
"Ngày kia."
Phùng Vi Sương không muốn bàn luận chủ đề này với cô nên bèn đứng dậy trở về phòng ngủ.
"Ăn xong thì tự đi rửa bát đi."
"Vâng."
...
Năm ngoái, Phùng Vi Sương đã bị chẩn đoán bị ung thư tuyến tụy. Đầu năm nay, bà ta đã đến bệnh viện tỉnh Vĩnh Châu làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật xong, bà ta vẫn phải thường xuyên đến bệnh viện để làm hóa trị.
Nguyên nhân mà Phùng Quân Đồng qua lại với Trịnh Thao phần lớn là vì muốn giải sầu, kết quả lại không được như ý.
Nghĩ đến Cố Văn Khâm, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ nhìn thấy một màu trắng trải dài vô tận.
Cô trở về phòng lục lọi, tìm thấy đôi găng tay bằng da đã cũ kia.
Đám nữ sinh trong trường luôn tìm cách nhét quà cho anh. Quốc khánh tặng, sinh nhật tặng, Giáng Sinh cũng tặng nốt.
Vào Tết Nguyên Đán của mùa đông năm đó, lớp tuyết đọng trên đường ước chừng không quá mắt cá chân. Trên chỗ ngồi của anh vẫn chật ních các món quà, không thể nhét thêm như trước được nữa.
Từ trước đến nay, anh đều không nhận mấy thứ này, bình thường đều chia cho những người có quan hệ không tệ với anh trong lớp. Tuy cô và anh không nói chuyện với nhau mấy câu nhưng tốt xấu gì họ cũng đã đi chơi được vài lần. Món quà anh chia cho cô chính là đôi găng tay nam này.
Gần đến Tết Âm lịch, lớp 10 và lớp 11 đều được nghỉ, chỉ có mỗi lớp 12 là phải học bù. Đó là ngày cuối cùng họ đến lớp. Cô dọn dẹp phòng học sạch sẽ xong, đi ra ngoài thì thấy tuyết rơi đầy trời còn lớn hơn cả lúc chiều.
Cô quên mang theo ô như mọi ngày. Khi cô đang định đưa tay ra sau gáy trùm mũ lên rồi xông vào trong gió tuyết thì dư quang lại nhìn thấy người đang bước xuống cầu thang. Vậy nên cô chỉ lặng yên không một tiếng động mà bỏ cánh tay xuống.
Anh cũng không mang theo ô, trong tay cầm theo một túi giấy. Anh tùy ý nhìn lướt qua cô một cái rồi xoay người đi ra xa hơn để nghe điện thoại. Một lát sau, anh lại quay về đứng trước bậc thềm giống cô, có lẽ là anh đang chờ tài xế đến đón.
Cho dù tuyết rơi phủ kín mặt đường thì vẫn sẽ có người bằng lòng bất chấp gió tuyết đến đón anh về nhà, nhưng cô thì khác.
Sắc trời đã tối, giữa thời tiết lạnh lẽo, tuyết bay đầy trời thế này thì xe buýt có thể ngừng hoạt động bất kỳ lúc nào. Nếu giờ cô không đi thì có lẽ sẽ không còn xe nữa.
Cô rũ mắt nhìn mũi giày tròn trịa của mình, bước chân không nhúc nhích.
10 phút, chờ thêm 10 phút nữa thôi.
Tuyết rơi lớn thế này, xe buýt nhất định sẽ lái rất chậm, cô chỉ cần chạy đến đó là sẽ ổn thôi.
Nhưng chờ đến khi hơn nửa tiếng trôi qua, cô vẫn không bước ra ngoài một bước.
Nếu không phải anh cứng rắn nhét túi giấy vào tay cô thì Phùng Quân Đồng cũng không ý thức được cơ thể của mình đã đông cứng.
"Cho em đấy."
Là găng tay.
Phùng Quân Đồng tay chân luống cuống cầm lấy túi giấy. Hồi lâu sau, cô mới nặn ra được hai chữ "Cảm ơn".
Cô nói rất khẽ, tám phần là anh không nghe thấy, bóng dáng anh đã đi xa rồi.
Cô thử cựa quậy ngón tay đã bị đông cứng của mình, lấy ra một chiếc đeo thử.
Nữ sinh tặng anh đôi găng tay này có lẽ đã đánh giá thấp chiều dài ngón tay của anh, mà ngón tay của cô lại dài hơn ngón tay của nữ sinh bình thường. Vòng đi vòng lại, cuối cùng lại hời cho cô rồi.
Phùng Quân Đồng cởi găng tay ra, đặt nó về lại hộp giấy đàng hoàng.

Anh vẫn chưa đi.
Phùng Quân Đồng nhận ra xe của nhà anh.
Cô đứng ở trạm xe buýt, chiếc mũ che kín đầu và mặt cô. Cô đạp lên lớp tuyết dưới chân để giết thời gian, chỉ dám dùng khóe mắt liếc nhìn chiếc xe kia.
Xe buýt từ từ dừng lại cạnh trạm xe. Vài hành khách xếp hàng lên xe, cô đứng cuối cùng trong hàng người. Khi sắp đến lượt mình lên xe thì cô lại đứng trước cửa xe do dự.
Bác tài cầm vô lăng trong tay, hỏi cô có định lên hay không.
"Nên đi rồi."
Cô nghĩ thầm rồi bước một chân lên xe.
Bầu trời đổ tuyết, trong xe buýt chật kín người. Cô chật vật di chuyển về phía sau, tìm được một chỗ đứng gần cửa sổ.
Vậy mà chiếc xe màu đen kia vẫn còn ở đó, không nhanh không chậm mà đi cùng lúc với xe buýt. Cô ôm chặt lấy túi giấy trong ngực, nghĩ đến khả năng một phần vạn kia.
Biết đâu, biết đâu chừng.
Tuy nhiên, không đợi cô đưa ra giả thiết thì chiếc xe đã rẽ sang một hướng khác ở ngã tư đường.
Là cô mơ mộng hão huyền rồi.
Sau khi băng qua lối qua đường cho người đi bộ ở ngã tư đường, xe buýt dừng lại ở trạm, hành khách lần lượt xuống xe.
Thấy cửa xe sắp đóng lại, cô bỗng nhiên nảy sinh một sự dũng cảm đơn độc mà quyết tuyệt, chen chúc với đám người ở cửa xe rồi chạy xuống xe trước khi cửa xe đóng lại.
Chiếc xe kia lái không nhanh lắm, lúc nó dừng lại chờ đèn giao thông lại mất thêm một chút thời gian. Nhưng đợi đến lúc cô băng qua đường cái đến bên kia đường thì chiếc xe đã chạy được hơn một trăm mét.
Cô chạy như điên dọc theo con đường, hét to đến khàn cả giọng. Đám người đi đường lác đác thấy cô hét to nên ngoái đầu lại nhìn. Chiếc xe kia càng đi càng xa. Sau một khúc cua, nó đã biến mất trong gió tuyết đầy trời.
Lòng bàn chân cô trượt một cái, cuối cùng kiệt sức mà trượt chân ngã xuống nền tuyết bao la. Tuyết bay đầy trời lay động trong gió. Một bông, hai bông rơi lên khuôn mặt, nơi sống mũi, trong đôi mắt của cô rồi lặng lẽ hòa tan thành nước. Rồi sau đó, chúng tràn ra khỏi khoé mắt cô, trở lại nơi chúng thuộc về.
Tất cả đều là ý trời.
Cô không đuổi kịp, sau này cũng không thể đuổi kịp.
Phùng Quân Đồng khẽ thở dài, nhét găng tay vào lại trong ngăn tủ.
Ngày thứ ba về nhà.
Cô nhận được một cuộc điện thoại lạ, tuy nói là lạ nhưng cũng không hoàn toàn là xa lạ.
Là đoàn văn nghệ của tỉnh gọi tới, thông báo rằng cô đã vượt qua vòng phỏng vấn thứ hai. Thứ bảy tuần này, họ sẽ tiến hành buổi phỏng vấn cuối tại tòa nhà hành chính, hỏi cô có đến tham dự được không.
Vòng phỏng vấn thứ hai là biểu diễn vũ đạo trực tiếp, Phùng Quân Đồng rất tự tin với thực lực của mình. Nhưng lúc trước cô đã từ chối bữa tiệc rồi, bây giờ lại còn gọi điện thoại đến thông báo...
"Xin hỏi, anh có chắc là danh sách không có nhầm lẫn gì không?"
Có lẽ đầu bên kia cũng bị thái độ của cô làm ngây người nên kiểm tra tên và chuyên ngành của cô lại một lần nữa
Không nhầm lẫn ở đâu cả.
“Rảnh chứ!”
Cô đè nén xúc động muốn quơ tay múa chân, cao giọng đồng ý.
"Vậy lát nữa tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm của buổi phỏng vấn cuối cùng cho cô Phùng. Cô hãy kiểm tra và xác nhận lại nhé.” 
"Được, làm phiền anh rồi."
Cúp điện thoại, cả người Phùng Quân Đồng ngã xuống giường. Cô quấn chăn rồi lăn một vòng.
Không cần quan tâm vòng phỏng vấn thứ ba là cái gì, chung quy là cô lại cách mục tiêu gần hơn một bước.
Ban đầu, cô dự định ở nhà mười dăm bữa nửa tháng nhưng vì mong ngóng chuyện công việc, mới thứ sáu mà cô đã lên tàu quay về trường.
Triệu Nhất Đan ở trong phòng ngủ. Khi cô ấy biết chuyện cô quay về là để chuẩn bị cho vòng phỏng vấn cuối cùng vào đoàn văn nghệ thì lại ồn ào đòi cô mời một bữa.
"Đỗ hay không còn chưa biết. Đợi đến khi nào có kết quả của vòng phỏng vấn cuối cùng thì tính sau.”

Chỉ sợ là họ vui mừng vô ích.
Triệu Nhất Đan khoác một tay lên vai cô: “Biểu diễn trực tiếp mà cậu còn qua thì còn gì phải lo lắng nữa. Yên tâm đi, mình nghe bọn họ nói vòng phỏng vấn cuối cùng đều toàn bàn bạc mấy chuyện linh tinh như tiền lương và kế hoạch phát triển sự nghiệp mà thôi.”
"Là vậy à?"
"Lừa cậu làm gì. Đi, đi, đi thôi, đi ăn cơm."
...
Buổi tối hôm đó, Phùng Quân Đồng lên mạng tra cứu những câu hỏi có khả năng sẽ bị hỏi tới. Cô chuẩn bị sẵn một bụng câu trả lời ở trong đầu. Ngày hôm sau, cô được Triệu Nhất Đan hộ tống, xuất phát đến tòa nhà hành chính.
"Đừng hồi hộp quá, cậu làm được mà.”
"Ừm."
Khi nghe thấy nhân viên công tác gọi tên Phùng Quân Đồng, Triệu Nhất Đan vỗ vai cô. Cô khẽ thở ra một hơi rồi thoải mái, tự nhiên bước vào phòng phỏng vấn.
Người phỏng vấn không hề sài lang hổ báo như trong truyền thuyết. Trên ghế chủ vị chỉ có một người phụ nữ trung niên ưu nhã, trí thức đang ngồi. Khi nhìn thấy cô bước vào, bà ấy có chút khách sáo đưa tay ra: "Mời cô Phùng ngồi.”
"Cảm ơn."
Phùng Quân Đồng ngồi xuống đối diện bà ấy. Cô đang suy nghĩ bà ấy sẽ đặt câu hỏi thế nào thì một bản hợp đồng lao động được đẩy tới trước mặt cô.
“Cô xem qua đi, nếu không có vấn đề gì thì có thể ký tên ngay bây giờ."
Phùng Quân Đồng ý thức được chuyện này nghĩa là gì. Cô mở to mắt, cầm bản hợp đồng lên rồi mở trang đầu tiên ra.
"Có chỗ nào không hiểu thì cô cứ nói.”
“Vâng, cảm ơn."
Một bản hợp đồng dài tổng cộng bảy trang. Cô đọc qua đọc lại hai lần. Với kiến thức luật pháp ít ỏi của cô thì không hề phát hiện ra có chỗ nào bất ổn.
Triệu Nhất Đan ngồi bên ngoài chờ đến khi héo tàn. Khi thấy cô đi ra, cô ấy vội vàng cất điện thoại đi rồi đi tới, hỏi: "Sao rồi, sao rồi? Họ hỏi gì thế?”
"Họ chẳng hỏi gì hết, cứ thế ký tên luôn."
Cô lắc đầu, trả lời với vẻ mặt bình tĩnh.
Triệu Nhất Đan còn chưa kịp phản ứng: “Ký cái gì cơ?”
Mỗi bên giữ một bản sao hợp đồng. Phùng Quân Đồng mở bản hợp đồng của mình ra cho cô ấy xem.
Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc ở chữ ký của bên B, Triệu Nhất Đan hít một hơi lạnh, vỗ mạnh vào vai cô: “Mình quyết định rồi, cơm tuần sau do cậu bao trọn.”
“…Được thôi.”
Hai nữ sinh bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Một giây sau, hai người họ lại kích động đến múa may quay cuồng. Triệu Nhất Đan ôm lấy cánh tay của cô: “Đi, đi, đi, gọi thêm cả mấy sếp xuống quán ăn đi!”
"Ừm, để mình mời khách."
“Tất nhiên là cậu mời!”
Hai người vui mừng đi ra khỏi tòa nhà hành chính. Phùng Quân Đồng giống như chợt nhớ ra gì đó, thả chậm bước chân rồi do dự mở miệng: "Mấy ngày nay mình về nhà, anh ấy có tới tìm mình không?”
Triệu Nhất Đan biết cô đang hỏi ai, lại càng muốn úp úp mở mở trêu chọc cô: “Ai cơ, Trịnh Thao? Hay là cậu đàn em khóa dưới kia?”
Phùng Quân Đồng nghiến răng nghiến lợi: "Anh họ của cậu ấy.”
"À... Anh họ à…”
Triệu Nhất Đan bày ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì nói: "Không hề tới.”
"À."
Ánh mắt cô ảm đạm, không biết là mất mát hay thở phào nhẹ nhõm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận