Tựa tuyết bay

Vẻ ngoài của anh vốn ngọc thụ lâm phong, dù đi tới đâu cũng không thiếu người theo đuổi. Khi Phùng Quân Đồng đến, anh đang bị hai nữ sinh quấn lấy. Thấy cô đi ra, anh bèn thấp giọng nói câu gì đó với bọn họ, sau đó sải bước đi về phía cô.
"Đây là bạn trai của em sao?"
Du Hựu đứng phía sau lưng cô, khoanh tay đánh giá người đang đi tới. Anh ta miễn cưỡng bình luận một câu: "Cũng thường thôi, không đẹp bằng tôi.”
Cố Văn Khâm nhìn về phía Phùng Quân Đồng, ánh mắt dò hỏi.
Phùng Quân Đồng bất chấp khó khăn ôm lấy một cánh tay của anh. Cô ngẩng đầu lên, trong nháy mắt đã treo lên một nụ cười khéo léo: “Nếu bạn trai tôi đã tới rồi thì xin phép không làm phiền anh Du đưa tôi về nữa nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hả?
Cố Văn Khâm sững sờ không quá một giây nhưng rồi phản ứng lại cực nhanh, ôm cô vào trong lòng mình, cười với Du Hựu: "Cảm ơn anh đã chiêu đãi.”
Dứt lời, anh cúi đầu xuống, hôn lên khóe miệng cô: “Đi thôi, anh đưa em về trường học.”
Sự dịu dàng giữa hàng lông mày dường như có thể vắt ra nước.
“...”
Du Hựu: "..."
Không phát cơm chó thì chết à?
Vừa lên xe, Phùng Quân Đồng đã lập tức giải thích ngọn ngành với anh, cũng bảo anh thả cô buông ở đoạn đường nào nhiều xe để cô có thể tự bắt taxi về.
"Chạy cả quãng đời xa xôi tới đây để đóng giả bạn trai của em, ít nhiều gì thì tôi cũng phải thu được chút lợi lộc chứ.”
Cố Văn Khâm không chịu thả người.
Cô ngẩn người: "Anh muốn gì?”
Cô hỏi thành tiếng rồi mới cảm thấy mình ngốc. Không phải cô hiểu rất rõ anh muốn cái gì sao?
Cố Văn Khâm nhìn về phía cô, ánh mắt anh sáng quắc, một lúc lâu sau mới nói: "Trước khi ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ tiếp tục làm bạn trai của em.”
"Đổi cái khác đi."

"Ừm, vậy làm dài hạn cũng được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không biết nói gì, chỉ đành thở dài rồi thỏa hiệp.
Dù sao hôm nay cũng chỉ còn vài giờ đồng hồ nữa thôi, cô chỉ nhịn một chút là qua rồi.
Cố Văn Khâm thắt dây an toàn, nói: "Bây giờ em đi ăn cơm với tôi.”
"Anh vẫn chưa ăn cơm sao?"
"Ừm."
Cô nhìn đồng hồ, rối rắm nói: "Vậy thì anh nhanh lên.”
Sắp 10 giờ rồi, cuối tuần ký túc xá sẽ tắt đèn muộn hơn nửa tiếng. Nhưng đường từ đây về trường của cô rất xa.
Cố Văn Khâm lạnh nhạt nhắc nhở: "Trước mười hai giờ, thời gian của em thuộc về tôi.”
Phùng Quân Đồng mím môi, không còn lời nào để nói.
Xe chạy lên cầu vượt, lúc đến ngã ba thì chạy về phía trung tâm thành phố, hoàn toàn ngược đường với làng đại học. Điều đó cũng có nghĩa là tối nay cô không thể tranh thủ quay về trường học trước khi tắt đèn.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không để em lưu lạc trên phố đâu."
Cô lạnh mặt: "Vậy tôi có cần phải cảm ơn anh không?”
Anh cũng không nghĩ xem tại sao cô lại không thể quay về được.
Không ngờ Cố Văn Khâm lại rất thích nhìn cô tức giận, anh dịu dàng hỏi: "Em muốn ăn gì?”
"Không muốn ăn gì hết."
Cô chỉ muốn trở lại trường học.
"Vậy thì đi ăn cá chua cay."
“...”

Phùng Quân Đồng chưa được ăn no thầm nuốt nước miếng.
Có lẽ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi, không có lý nào anh lại biết cô thích ăn gì cả.
Anh đã đặt bàn trước rồi, đến là có thể ăn ngay.
Trên đường tới đây, Phùng Quân Đồng luôn miệng nói mình không đói. Nhưng đến lúc cô thật sự ngồi xuống bàn ăn, ngửi thấy mùi thơm từ nồi lẩu cá toả ra bốn phía, cô vẫn không khống chế được mà cầm đũa lên.
"Ăn cơm không?"
“... Cho tôi một bát.”
Cô mất tự nhiên mà đáp lại. Cố Văn Khâm lập tức xúc cơm cho cô, chỉ sợ cô ăn không no.
Phùng Quân Đồng ăn tương đối nhiều thức ăn, cơm cũng không ít.
Hai mươi phút sau, cô do dự đẩy cái bát qua.
Bát tre đựng cơm nằm bên chỗ của anh.
Cố Văn Khâm sửng sốt, sau khi nhận ra thì không nhịn được cười, lại xúc thêm nửa bát nữa cho cô.
Cô xụ mặt, nghiêm túc giải thích: "Vừa rồi nhiều người quá nên tôi không ăn được mấy.”
"Ừm, nhưng muộn lắm rồi. Em đừng ăn no quá, dạ dày sẽ khó chịu."
Biết muộn mà anh còn chở cô tới đây, chắc chắn là có ý đồ xấu xa.
Phùng Quân Đồng vớt một thìa thìa thịt cá ra, xả cơn tức lên thức ăn ở trước mặt.
Giữa bọn họ ít khi có thời gian được ở chung một cách bình tĩnh, hòa hợp. Nhớ tới chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, Phùng Quân Đồng quay đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi anh: "Chuyện công việc của tôi, có phải là anh..."
"Ừm."
Anh ngược lại thừa nhận rất dứt khoát. Phùng Quân Đồng không vui, nói: "Đừng tưởng rằng anh làm như vậy thì tôi sẽ thấy biết ơn anh. Tôi đâu có xin anh giúp đỡ.”
"Ừm, là tôi tự nguyện."

Bất kể cô có nói gì thì người kia đều trưng ra dáng vẻ dịu dàng, nhượng bộ, cứ như chính cô mới là người vô sự gây rối.
Phùng Quân Đồng chán nản, nghẹn đến mức hai tai đỏ bừng. Cô chọc cơm trong bát, lẩm bà lẩm bẩm.
Nếu biết trước thế này thì lúc trước mình cần gì làm vậy.
"Ý anh là sao?"
"Đừng giả vờ nữa, anh cũng đâu có mất trí nhớ. Anh cứ nhất định phải đào lại từng chuyện một trong quá khứ để nói rõ ràng sao?"
Lúc trước, khi bọn họ dùng trăm phương nghìn kế để xa lánh cô, anh đã tỏ thái độ lạnh nhạt, bàng quan thế nào, cô không hề muốn nhớ lại.
Cô thật cẩn thận làm những việc đó, cuối cùng lại chỉ đổi lấy được một nụ cười trào phúng trên khóe miệng anh.
Một người từ trước đến nay luôn coi thường mình, lại đột nhiên có một ngày đến tỏ tình với mình, người bình thường đều sẽ hoài nghi đối phương đang có ý đồ gì đó.
"Để tôi đoán nhé. Hoặc là anh rảnh rỗi đến nhàm chán, hoặc là càng tệ hơn, định thông qua chuyện trêu đùa tôi để làm mẹ tôi ghê tởm?”
Gậy ông đập lưng ông. Cô là người gần gũi với Phùng Vi Sương nhất, không còn gì có thể khiến bà ta thấy ghê tởm hơn thế.
Nghe cô phân tích "hợp lý rõ ràng", hàng mày của Cố Văn Khâm càng nhíu càng sâu: “Không ngờ em lại hiểu lầm tôi sâu đến như vậy.”
Phùng Quân Đồng khẽ “à” một tiếng.
Người sáng suốt đều có thể thấy rõ hiểu lầm từ đâu mà ra.
"Em có còn nhớ không, có một lần tôi đưa em về nhà đấy?"
Phùng Quân Đồng đương nhiên nhớ rõ. Đó chính là ngày cô bị nam sinh lạ mặt kia chặn đường. Sau khi đám Uông Thành Dương đuổi anh ta đi, cô đang lo sợ người nọ sẽ không bỏ qua, lại đến quấy rầy cô thì lại có người đề nghị đưa cô về nhà.
Bọn họ lúc nào cũng có xe trong nhà đưa đón đi học. Hôm đó, xe tới đón anh đến sớm nhất. Thân là lớp trưởng lớp một, anh đành phải chịu khó đưa cô về một đoạn đường.
Cố Văn Khâm thở dài: "Tuy không phải tôi muốn nói chuyện này, nhưng em cảm thấy tôi là người hay xen vào việc của người khác sao?”
"Ừm, đúng là anh không thích xen vào việc của người khác."
Nếu không thì anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn nam sinh khác bắt nạt cô.
Bảo sao cô lại không tin anh thích cô.
Trước kia, Cố Văn Khâm vốn lạnh như băng, lúc này anh lại ôn hòa, kiên nhẫn: “Trông em có vẻ oán giận tôi nhiều lắm. Nếu không thì em đánh tôi một trận trước, sau khi trút giận xong thì mình nói chuyện tiếp?”
Giọng điệu anh yêu chiều, khóe miệng anh nhếch lên. Hình như cô càng tức giận thì tâm trạng của anh lại càng tốt.
Phùng Quân Đồng giống như một quả bóng bay xì hết cơn giận. Cô khoanh tay lại, phiền muộn quay đầu sang một bên: “Ai thèm đánh anh, lãng phí sức lực.”

"Ừm, vậy cảm ơn em đã nương tay.”
Thái độ của cô chuyển biến tốt đẹp. Cố Văn Khâm lại quay về chủ đề chính, nói: "Đến bây giờ, tôi vẫn còn nhớ địa chỉ nhà trước kia của em.”
"Ở chỗ trường Trung học Thập Nhất, đường Đông Phong, toà 16 ở Dự Viên."
Cũng giống với sau lần họ gặp lại nhau, anh tiễn cô đến tận dưới tầng ký túc xá thì ngày đó, anh cũng tiễn cô đến tận trước tòa nhà.
Họ đã bán căn nhà kia từ lâu. Phùng Quân Đồng hơi sững sờ: "Rốt cuộc thì anh muốn nói cái gì..."
"Vì tôi biết nhà em ở đâu cho nên tôi không ngờ tới, không ngờ em lại sống ở trong căn nhà đó.”
Khi thấy người đứng sau cánh cửa là cô, không ai có thể thấy ngạc nhiên hơn anh.
Phùng Quân Đồng biết rõ anh đang nhắc đến chuyện gì. Đoạn ký ức đó khiến cô cảm thấy khó chịu, không chỉ đơn giản là bị dội một gáo nước lạnh.
Cô hoảng hốt cúi đầu: “Ai bảo anh nhắc tới chuyện này làm gì?”
"Bởi vì hình như em vẫn còn rất để tâm."
Lúc trước cô đã nói với anh là cô đã để bụng từ lâu rồi mà.
"Sau ngày đó, tôi vốn định chờ lần sau gặp mặt sẽ nói rõ với em một tiếng. Nhưng rồi em lại chuyển trường, cò tôi cũng được bố đưa đi sang nước ngoài."
Trong khoảng thời gian năm năm, mỗi người bọn họ sinh hoạt ở một bên trái đất, không bao giờ nhìn thấy nhau thêm lần nữa.
Phùng Quân Đồng trợn tròn mắt há hốc mồm. Mãi một lúc lâu sau, cô mới nhớ ra mình nên nói gì đó: "Cho nên bây giờ anh muốn xin lỗi sao?”
Cô miễn cưỡng cong môi thành một nụ cười trào phúng, cố gắng hết sức để che giấu nội tâm kinh hoảng thất thố.
Cố Văn Khâm lắc đầu: "Tôi chỉ muốn nói cho em biết, tôi đi tìm em không phải vì muốn xin lỗi, càng không liên quan gi đến trả thù.”
Sợ làm cô sợ hãi, anh dừng lại ở đây.
"Nhớ hồi ấy đi học, chỗ ngồi của em ở trước mặt tôi. Em sẽ nói chuyện phiếm với đám Uông Thành Dương, cũng sẽ chấp nhận lời mời của bọn họ mà ra ngoài chơi, duy chỉ có mình tôi là em không để ý tới. Thậm chí em còn chưa bao giờ quay đầu nhìn tôi một cái."
"Anh đừng nói nữa..."
Phùng Quân Đồng cắt ngang lời anh. Cô sợ nếu anh nói tiếp thì cô cũng sẽ không nhịn được mà nói ra chuyện gì đó.
Cố Văn Khâm khẽ nhíu hàng lông mày kiếm, dùng đũa gắp thức ăn cho cô: “Vậy thì không nói nữa, ăn cơm trước đã.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận