Khoảng thời gian sau đó, Phùng Quân Đồng chỉ vùi đầu ăn, anh gắp cái gì thì cô ăn cái đó. Cô không yên lòng, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh lúc học lớp 12 năm đó. Mỗi một lần cô lên sân khấu biểu diễn, mỗi một lần cô cố gắng che giấu, mỗi một lần đến hỏi thăm mà không ai biết ...
Sau khi thanh toán xong, lúc họ đi ra khỏi nhà hàng thì đã gần mười hai giờ.
Cố Văn Khâm chở cô đến khách sạn đã đặt trước.
Phùng Quân Đồng không chịu đi. Trong đầu cô lúc này đang rối như tơ vò, càng không muốn ở cùng một chỗ với anh.
"Anh vào trước đi, tôi tự đi tìm chỗ ở."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm khuya vắng lặng, Cố Văn Khâm không thể để cô đi loạn trên đường phố được. Anh nói: "Nếu không ở khách sạn thì hay là đến nhà tôi.”
...
Lời này nghe dường như hơi quen tai?
Trong lúc cô do dự, chiếc xe đã dừng lại trước cửa của một tòa cao ốc huy hoàng.
Ném chìa khóa xe cho người gác cổng, Cố Văn Khâm dẫn cô vào trong. Trong tay anh xách theo một túi giấy trắng.
"Đừng lo lắng, đưa em đến cửa phòng rồi thì tôi sẽ ra ngoài."
Đêm đã khuya, trong thang máy chỉ còn lại hai người bọn họ. Mỗi người đứng ở một góc thang máy.
"Lúc trước là tôi sai, tôi không nên hôn em mà chưa có sự đồng ý của em. Tôi xin lỗi."
Phùng Quân Đồng không hiểu sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, cô im lặng không đáp.
"Cả đêm đó nữa, lúc ấy tâm trạng của tôi không tốt, những gì tôi nói chỉ là lời nói trong lúc tức giận thôi."
"Trình Toàn là bạn bè của em, tôi sẽ không làm hại cậu ta."
"Tóm lại, tôi rất ..."
"Không cần phải nói nữa."
Phùng Quân Đồng cắt ngang lời anh. Đêm nay, anh cứ nói những lời không hề phù hợp với con người trước kia của anh chút nào. Từng câu từng chữ anh nói như đang đánh thẳng vào điểm yếu của cô.
Lần này, Cố Văn Khâm không nghe lời cô nữa, chỉ chua xót tự giễu: "Tôi sợ nếu giờ tôi không nói thì sau này sẽ không có cơ hội nữa. Dù sao thì em cũng có thể trốn tôi đến mức ở lì trong nhà mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ai trốn anh, tôi có việc nên mới phải về nhà.”
Cô không tự tin mà cãi lại.
Cố Văn Khâm lắc đầu. Anh cầm lấy tay cô rồi đưa túi giấy màu trắng cho cô: “Hôm đó sau khi em đi, tôi đã nhặt nó về.”
Là quả cầu thuỷ tinh kia, nó đang hoàn hảo nằm trong túi giấy.
Phùng Quân Đồng vội vàng cúi đầu, cảm giác khoé mắt mình chua xót đến mức phình to.
Không biết đã đi đến cửa phòng từ lúc nào, anh nhìn đồng hồ, cảm khái nói: "Chỉ còn chưa tới một phút nữa.”
Thời gian anh làm người yêu của cô.
Kim đồng hồ dịch chuyển từng giây, từng giây một. Tầm mắt của anh rời khỏi mặt đồng hồ, anh vén tóc mái trên trán của cô sang hai bên, khẽ đặt xuống đó một nụ hôn.
"Ngủ ngon."
Phùng Quân Đồng vội vàng đẩy anh ra, không nói hai lời mà lập tức xoay người đi vào phòng.
Đóng cửa phòng lại, cô trượt dọc theo tường từ từ ngồi sụp xuống thảm. Cô cảm giác được trái tim mình đang đập thình thịch. Cô bình tĩnh lại một chút rồi nhìn lại quả cầu thủy tinh trong tay. Nước mắt cô không hề báo trước mà tràn ra khỏi khoé mắt.
Cô không thể nào quên được ngày đó. Nhân lúc tất cả mọi người rời khỏi lớp học, cô cẩn thận đặt món quà lên chỗ ngồi của anh. Cô không mong anh đáp lại, chỉ hy vọng anh có thể đối xử với nó giống những món quà mà người khác tặng, kể cả tiện tay tặng cho người khác cũng o sao.
Đó là tâm ý của chính cô, không liên quan gì đến bất cứ ai.
Chỉ vì cô muốn biết chiếc lá kia sẽ bị chia cho ai nên cô ở trong phòng học, đợi cả một buổi trưa.
Uông Thành Dương là người đầu tiên đi vào lớp. Hắn đã không còn ngạc nhiên khi thấy đống quà cáp chất đầy trên bàn học từ lâu rồi. Hắn biết bản thân anh vốn lười chạm vào nên bèn thay anh mở từng hộp quà một.
Tai cô nhét tai nghe, nhìn như đang nghiêm túc nghe nhạc nhưng ánh mắt cô vẫn nhìn vào tấm gương nhỏ trên mặt bàn.
Cuối cùng cũng tới phần quà của cô. Uông Thành Dương vừa mở ra đã cười phá lên, hét to để những người khác cùng đến nhìn.
"Thời buổi này còn có người tặng lá cây sao. Nếu lá cây này bằng vàng thì không nói làm gì, nhưng đây là lại là một lá bạch quả rác rưởi không biết nhặt được ở đâu. Mẹ kiếp, ha ha ha, định sỉ nhục ai thế.”
Hắn ném cái hộp cho một nam sinh ở bàn bên cạnh. Lúc đó đã gần đến giờ vào lớp, phần lớn các bạn học sinh đều đã ở trong lớp hết rồi. Cứ cậu truyền cho tôi, tôi truyền cho cậu, tiếng cười hi ha chưa từng dừng lại.
"Thế mà còn để lại một tờ giấy, hẹn gặp ở cửa toà nghệ thuật. Ha ha ha, tôi thật muốn biết là kẻ quái đản nào."
"Vậy không phải quá dễ sao. Khi nào tan học thì mọi người cùng nhau đi đến toà nghệ thuật xem một cái là được rồi."
Uông Thành Dương vỗ đùi cười, nghĩ đến lúc mình vào lớp, Phùng Quân Đồng đã ngồi vào chỗ của mình rồi, bèn hỏi thăm cô: "Hoa khôi lớp, cậu đến sớm hơn chúng tôi, cậu có biết thứ này là ai tặng không?”
Phùng Quân Đồng ngồi ở phía trước lắc đầu.
Cái hộp cuối cùng cũng truyền đến tay Cố Văn Khâm. Anh không thèm liếc mắt một cái đã ném cho Uông Thành Dương.
"Cút sang một bên."
Phùng Quân Đồng cầm bút vùi đầu viết chữ, nước mắt làm mờ đi tầm mắt.
Thật ra cũng không tệ đến vậy. Chiếc lá kia là đã được cô quý trọng hồi lâu.
Lúc chạng vạng, cái hộp đóng gói chiếc lá kia bị ném vào trong thùng rác. Hôm đó, cô là người phụ trách trực nhật. Cô đổ tất cả rác trong lớp lên trên cái hộp đó, giống như đang đối xử với một nỗi ô nhục, hy vọng nó sẽ không bao giờ nhìn thấy mặt trời.
Giờ này phút này, Phùng Quân Đồng rửa mặt xong thì bước ra khỏi phòng vệ sinh. Cô cầm quả cầu thuỷ tinh trong suốt trên bàn trà lên, một chiếc lá bạch quả vàng tươi rực rỡ được khảm ở giữa.
Nếu quay lại lúc ban đầu, những gì cô khao khát chỉ là một cái liếc nhìn từ anh.
Cô ôm quả cầu thủy tinh nằm trên sô pha, không ngừng nhấn đi nhấn lại cái nút phía dưới. Tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng mà êm dịu lặp lại hết lần này đến lần khác khiến bản thân cô dường như cũng đang thả lỏng theo.
Sau khi trong lòng đưa ra quyết định, Phùng Quân Đồng mở nhật ký cuộc gọi ra.
Đêm đã khuya. Cô do dự, cuối cùng vẫn gọi điện.
Chờ đợi khoảng chừng nửa phút, may thay, đã nối máy được.
Qua đêm nay, cô không biết sau này liệu mình có còn dũng khí như vậy hay không.
"Alo?"
Giọng nói vẫn còn tỉnh táo, hẳn là anh còn chưa ngủ.
Phùng Quân Đồng liếm môi, siết chặt điện thoại di động: “Bây giờ anh... Anh có thể quay lại khách sạn lần nữa không?”
"Em có chuyện muốn nói với anh."
Cô thì thầm, bổ sung thêm một câu.
Có lẽ là anh cũng cảm thấy bất ngờ, khựng lại đôi chút rồi nói: “Tôi đang ở phòng bên cạnh em.”
Phùng Quân Đồng ngẩn ra. Sau khi phục hồi tinh thần thì cô nhảy mạnh xuống sô pha, chạy ra ngoài mở cửa.
Cánh cửa ở phòng bên cạnh gần như mở ra cùng lúc. Anh đứng ở cửa, mái tóc mới sấy khô được một nửa.
Phùng Quân Đồng bỏ điện thoại xuống. Trong lúc nhất thời, cô chỉ im lặng nhìn anh.
"Vào trong rồi nói."
Anh cúp máy, nghiêng người cho cô vào.
Cô do dự trong chớp mắt rồi nhấc chân bước vào, quay đầu đi không nhìn anh.
Cố Văn Khâm nhìn lướt qua áo choàng tắm trên người mình, nói: "Em ngồi xuống trước đi, để tôi thay quần áo.”
"Ừm."
Cô ngồi xuống bàn trà, từ từ bình ổn hơi thở.
Anh vào phòng vệ sinh. Lúc ra ngoài, anh đã thay sang bộ âu phục quần đen ban đầu. Anh bước tới đối diện cô rồi ngồi xuống, nhét một ly nước ấm vào trong tay cô.
"Em muốn nói chuyện gì?"
Bầu không khí trong nháy mắt hồi hộp đến lạ. Phùng Quân Đồng nhìn trái nhìn phải, cảm giác thấy anh luôn nhìn mình chằm chằm thì càng thêm luống cuống tay chân. Cô buột miệng thốt ra tiếng, hỏi: “Anh có đói bụng không?”
"Ừ?"
Cố Văn Khâm nhìn đồng hồ.
Từ lúc bọn họ ăn cá chua cay đến giờ còn chưa đầy một giờ đồng hồ.
...
Phùng Quân Đồng xấu hổ đến mức ngón chân cuộn tròn lại như con sâu.
Có lẽ cô không nên đến đây.
Cố Văn Khâm không cười. Anh đi về phía tủ đựng đồ ở chỗ huyền quan, nhìn lướt qua một lượt rồi quay đầu lại hỏi cô: "Sữa bò có được không?”
"Được..."
Trong phòng khách sạn có lò vi sóng. Khoảng hai, ba phút sau, một ly sữa bò nóng hồi được đặt xuống trước mặt cô.
Cô đỡ cốc trong lòng bàn tay rồi nhấp một ngụm mỏng, cảm thấy hương vị cũng không tệ, lại uống thêm một chút.
Cố Văn Khâm lười biếng ngồi đối diện, kiên nhẫn chờ cô uống hết sữa.
Ly sữa bò không nhẹ không nặng được đặt lại xuống bàn trà. Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: "Những lời anh nói ngày đó có còn tính không?”
"Ngày nào?"
"Là đêm đó đó, anh đã nói... Không quan tâm đến những chuyện trong quá khứ của chúng ta... Còn nói là nếu như em chọn anh..."
Cô siết chặt lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: "Bây giờ em chọn anh có kịp không?”
Cô nói nhỏ đến mức dường như chỉ nói cho mình cô nghe.
Cố Văn Khâm vẫy tay với cô: "Em tới đây.”
Cô vòng qua bàn trà tới đứng trước mặt anh, cười khổ cúi đầu xuống.
Cô thật là ngu ngốc, tại sao lại coi đó là nói thật.
"Làm phiền anh…”
Anh đứng dậy, dùng một tay kéo cô vào lòng, ôm chặt cô trong ngực mình.
"Tính."
Phùng Quân Đồng mở to hai mắt, hai tay không biết đặt ở đâu mà chen vào giữa hai người bọn họ.
"Anh bảo là, vẫn tính."
Anh tưởng cô không nghe rõ nên lại lặp lại thêm một lần nữa. Môi anh dí sát vào tai cô: “Nghe thấy không?”
"Ừm."
Cô ngây ngốc gật đầu, cứng ngắc ôm lấy anh. Cô có một loại cảm giác mình đang trôi nổi trong mộng.
Anh cười thành tiếng, nâng cằm cô lên rồi cúi đầu hôn xuống đôi môi mình đã khao khát bấy lâu.