Tại hồ nước rộng lớn Vương Hạo cùng Chu Nhất Nghi nán ở lại đây một lúc lâu tắm uyên ương đàm thoại lời đường mật.
Ánh mắt Chu Nhất Nghi đảo quanh cảm nhận mực độ linh khí nồng đậm không khác gì phúc địa của Cửu Bảo Linh Lung Tháp lượn lờ, nói với Vương Hạo:
- Nơi này mật độ linh khí thật dày đặc nếu tu luyện không phải làm ít công to sao?.
Từ phía sau bất thình linh Vương Hạo ôm lấy tấm lưng nhẵn nhụi của nàng hỏi:
- Đúng vậy tỷ muốn thử một chút không?.
- Tất nhiên là muốn nhưng nơi này không thể ở lâu chúng ta nên ra ngoài báo tin tức ta không việc gì đã.
Giọng Chu Nhất Nghi có chút ảm đạm, đối với lời đề nghị Vương Hạo hứng thú bừng bừng, nhưng không thể mãi chơi trong này để ngoài kia tỷ nàng lo lắng.
Vương Hạo không trả lời vòng tay ra phía trước bấu chặt một bầu vú đầy nhục cảm bắt đầu nhào nặn, Chu Nhất Nghi thoáng cái đỏ mặt, khí lực trong người như tiêu tán chỉ có thể xụi lơ ngã về sau tùy ý hắn đùa bỡn, chỉ nghe Vương Hạo lại nói:
- Nơi này gia tốc gấp 2 lần thời gian bên ngoài, ngày thứ 2 cũng chỉ là 1 ngày bên ngoài, tỷ không cần lo chúng ta ở lại bàn luận một chút.
Hơi thở Vương Hạo dần dần thô trọng bên tai nàng thì thào, một tay nhanh chóng tìm đến bờ mông căng đầy luồng lách tìm tới khe thịt hồng nhuận phơn phớt không cần nhìn liền cắm vào âm đạo Chu Nhất Nghi.
“Ư…”
Khẽ rên một tiếng yêu kiều nàng khép chặt hai chân lại chà sát nhau giãy dụa, như muốn tránh khỏi sự âu yếm này.
Vương Hạo biết thời gian cấp bách hắn cầm lấy một tiêm thủ ngọc bích của nàng đưa xuống nắm lấy côn thịt của hắn, Chu Nhất Nghi cảm thấy tim mình bất giác đập nhanh hơn, cầm thứ này trong tay nàng quá tráng kiện so với lúc nhìn bằng mắt thường.
Nàng cũng rõ ràng hắn muốn gì chầm chậm cầm côn thịt di dịch một chút đưa tới trước nộn huyệt kiều mị của mình.
Hắn thuận eo ấn mạnh về trước côn thịt nhanh chóng mất hút vào âm đạo trơn trượt của nàng.
“A…”
Cổ họng nàng ngâm nga một tiếng khoái ý, nàng chủ động hơn lùi về phía sau cho côn thịt tiến vào sâu hơn bên trong cho đến khi chạm đến nhụy hoa tâm mới thôi.
- Nhất Nghi tỷ tập trung tinh thần vào chính sự, chúng ta ngay bây giờ bắt đầu.
Vương Hạo cảm giác đã thâm nhập sâu vào u cuốc kiều diễm ướt át, cố trấn tĩnh giữ im không làm ra động tác gì nữa, mặc cho phía dưới tiểu đệ đang biểu tình dữ dội.
- Hảo, tỷ sẵn sàng rồi bắt đầu đi.
Nét mặt Chu Nhất Nghi cũng nghiêm túc nói với hắn.
Vương Hạo âm thầm hít sâu một hơi, hai tay đặt trước mặt kết ấn, hô lên:
“Thôn Thiên Phệ Địa, Quy!”
Ngay lập tức xung quanh linh khí reo hò, tụ hợp như vòi rồng bao phủ lấy thân thể hai người, nhanh chóng tiến nhập thông qua nơi hai người giao hợp, từng đợt linh khí mạnh mẽ đổ về nơi này, khiến cảnh sắc xung quanh có chút mờ nhạt, hiển nhiên khi hấp thụ thì sẽ có biến hoá cũng không phải linh khí bất tận, tiêu hao bất quá không đáng kể, như trâu mất sợi lông ¹/ vạn so với linh khí Cửu Bảo Lung Linh Tháp lưu lạc bên ngoài trôi qua bao nhiêu tế nguyệt tích súc cực kỳ hùng hậu.
Với tu vi Nguyên Anh sơ kỳ nhất trọng Chu Nhất Nghi, cộng với sử dụng “ Nhất Tâm Long Phượng điển” việc luyện hoá rồi bài trừ tạp chất nhanh gấp 4 lần so với tu vi Trúc Cơ trung kỳ nhất trọng của Vương Hạo, nhưng công pháp hắn được lão giả khí linh kia truyền thụ chủ tu về thôn phệ linh khí, những linh khí thổ nạp vào cơ thể hắn không cần phải chọn lọc mà chuyển hoá thành linh lực cung ứng sử dụng ngay tức khắc.
Còn nữa công pháp “Nhất Tâm Long Phượng điển” cũng có chỗ diệu dụng đó chính là gia tăng 2 lần hấp thụ linh khí, thêm cái này thì hắn có thể hấp thu tương đương tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh kỳ viên mãn.
Tức là gấp 16 lần Chu Nhất Nghi hiện tại.
Hai người đều tĩnh tu tựa chi thủy chuyên tâm vào luyện hoá từng đợt linh khí chuyển hoá thành linh lực, sau vài canh giờ thân thể hai người cũng nhanh chóng loé sáng lan toả ra từng đợt sóng ba đào dấu hiệu tấn thăng tu vi.
- Trúc Cơ sơ kỳ nhị trọng.
- Trúc Cơ trung kỳ tứ trọng.
- Trúc Cơ hậu kỳ lục trọng.
- Trúc Cơ đỉnh phong thất trọng.
- Trúc Cơ viên mãn thập trọng.
Ánh mắt Vương Hạo mở ra loé lên quang mang, thức tỉnh khỏi nhập định, hài lòng với thu hoạch tu luyện lần này vì thời gian có hạn hắn cũng không tham lam.
Cùng lúc này hắn đưa mắt nhìn Chu Nhất Khi thấy nàng khí tức đã là Nguyên Anh sơ kỳ tam trọng hiển nhiên cần một chút nữa mới đột phá trung kỳ, nàng mặc dù không cam lòng nhưng việc trước mắt phải ra ngoài thông tri cho tỷ nàng an lòng.
- Ngươi… ngươi làm thế nào đạt tới tu vi này.
Ánh mắt Chu Nhất Nghi khiếp đảm nhìn Vương Hạo, vì lúc này theo cảm nhận khí tức hắn tản mát ra đã là Trúc Cơ viên mãn thập trong chỉ cách nhị tầng nữa liền có thể xông quan Kết Đan kỳ.
Vương Hạo vỗ ngực đắc ý nở nụ cười nói:
- Đây chưa tính là gì, nếu ở đây chuyên tâm một mực bế quan ta có thể trong vòng một tháng tu luyện đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ.
Gương mặt Chu Nhất Nghi khó chịu cùng cực đây trắng trợn đánh mặt nàng sao, đột nhiên lại nói những lời đả kích này.
Vương Hạo cũng hiểu tâm tình Chu Nhất Nghi cười khổ nói:
- Tỷ cũng đừng giận lời ta nói là thật không phải nàng chỉ cần động ý niệm là rõ ràng sao?
Chu Nhất Nghi cũng lười làm việc như vậy nàng như nghĩ đến gì đó nhanh chóng đổi chủ đề hỏi:
- Vậy có cần lập thệ ước sinh tử cùng bổn cô nương không?.
Vương Hạo liền lập tức cự tuyệt nói:
- Không cần phiền toái như vậy, nếu nàng có hỏi tỷ chỉ cần thủ khẩu như bình nói chưa giải trừ thệ ước, tỷ mặc đồ của ta đi, ra ngoài trước còn ta sẽ sớm ra sau.
Thấy hắn tự tin như vậy nàng cũng không hỏi nữa, hắn lấy trong nhẫn trữ vật của mình giao cho Chu Nhất Nghi một đạo lam bào, nàng cũng nhanh mặc vào nhưng rộng thùng thình thoạt nhìn có chút kỳ quái, nhìn có vẻ như nữ giả nam trang vậy rất ra vóc dáng thư sinh.
- Được vậy ta ra ngoài trước đây, ngươi tự ứng phó cho tốt.
Chu Nhất Nghi nói, hắn gật đầu một cái, động ý niệm nàng lập tức biến mất tại không gian Cửu Bảo Lung Linh Tháp.
Bên ngoài thạch thất lúc này nữ tử thần bí đang muốn rót tia thần thức vào dò thám động tĩnh cái tháp nhỏ này, đột nhiên Chu Nhất Nghi từ một góc khác hiển lộ ra ngoài cùng y phục của Vương Hạo.
- Muội không việc gì chứ?
Nữ tử thần bí mắt thấy là Chu Nhất Nghi lo lắng đi tới nắm chặt tay nàng thăm hỏi.
Chu Nhất Nghi gật đầu, cười cười nói:
- Tỷ ta không sao, tỷ thử cảm nhận khí tức của ta xem.
- Luyện hoá tốt tạp chất rồi còn thăng tiến nhị tầng tu vi?
Nữ tử thần bí cẩn thận nhìn Chu Nhất Nghi khí tức ổn định cùng vững chắc không khỏi kinh ngạc nói.
- Vẫn là tỷ tinh mắt, mau đi ta sẽ kể lại mọi chuyện cho tỷ nghe.
Chu Nhất Nghi nội tâm cao hứng hưởng thụ cảm giác Ái Nguyệt Dạ bất ngờ trước tu vi của mình, nàng nhanh chóng lôi kéo Ái Nguyệt Dạ rời khỏi khuê phòng của mình vì sợ Vương Hạo khi ra sẽ lộ tẩy hết mọi chuyện, khi hai người lướt ngang Vương Kỳ Kỳ bên cạnh, ánh mắt nàng lãng tránh Vương Kỳ Kỳ vì lúc này dùng ánh mắt cổ quái nhìn nàng, Chu Nhất Nghi âm thầm chột dạ tựa chuột ăn mỡ bị mèo bắt hoả tan chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
Vương Kỳ Kỳ ở lại đây nét mặt nàng muốn khó coi bao nhiêu, liền có khó coi bấy nhiêu, thấy biểu cảm Chu Nhất Nghi như vậy nàng còn không rõ ràng chuyện gì xảy ra nữa, tên háo sắc này đã đem Chu Nhất Nghi ăn sạch rồi.
Cũng không lâu sau đó khi hai người rời khỏi Vương Hạo cũng hiện ra lúc này hắn vẫn là y bào trắng ngắn tay áo tao nhã như thư sinh mái tóc trắng vắt ngang vai không thay đổi.
- Đệ tên vô lại này mau nói hai người bên trong đó có phải hú hí với nhau rồi phải không?.
Vương Hạo vừa ra ngoài liền bị Vương Kỳ Kỳ nắm lỗ tai kéo nhấc đứng lên.
Không kịp trở tay Vương Hạo giả ngu nói:
- Oan uổng cho ta a, tỷ nghĩ nhiều rồi, ta sao có thể làm loại chuyện đó được.
Hai mắt Vương Kỳ Kỳ nhìn đăm đăm Vương Hạo loé hàn mang nói:
- Cô nam quả nữ ở cùng 1 ngày ta không tin đệ không làm gì, còn nữa ta rõ ràng dáng đi Chu tỷ tỷ khập khiễng.
“Ặc…” Vương Hạo âm thầm khiếp sợ đến cái này mà Vương Kỳ Kỳ cũng có thể nhìn ra quả không hổ là giác quan thứ 6 nữ nhân truyền tụng từ cổ chí kim quá khủng bố.
Hắn tâm có quỷ lắp bắp nói:
- Chỉ… chỉ là cứu nàng, không làm gì khác, tỷ cũng biết ta có tấm lòng nhân hậu, ai gặp nguy nan cũng ra tay tương trợ đúng không.
- Hừ có quỷ mới tin đệ, tên sắc tặc này có sắc đảm mà không dám nhận.
Lúc này Vương Kỳ Kỳ xác định chuyện này đúng như nàng suy nghĩ, dù có chút tức giận nhưng nàng không phải người không hiểu chuyện, nơi thực lực vi tôn này chỉ cần người có chút quyền lực đều tam thê tứ thiếp, nàng không dị nghị việc hắn có thêm nữ nhân nhưng đột ngột như vậy nàng vẫn không thích ứng nổi cảm giác có tình địch.
Cảm giác biệt khuất dâng lên đến cực điểm nàng bỗng ngồi xổm xuống hai tay ôm mặt khóc nức nở.
Vương Hạo cũng hết cách chuyện này là hắn thân bất do kỷ a, cũng không phải do hắn muốn làm, sao không ai hiểu cho tấm lòng cao cả lương y như từ mẫu của hắn vậy.
“Tỷ ta… ta là bất đắc dĩ!”
Vương Hạo bối rối vò đầu bức tóc không biết nói gì cho đúng, chỉ biết ấp úng nói một câu như vậy rồi im lặng, hắn càng muốn giải thích gì đó nhưng không nói được chỉ có thể im lặng.
Tại một nơi âm u tĩnh mịch một tế đàn 4 cây cột xung quanh một vệt sáng màu đen ngưng thực đây là một kẻ trong hội Thất Tinh Sát hội hôm đó vẫn là bộ dạng tôn kính cúi đầu quỳ một chân không ngẩn đầu, trên thượng tầng nơi bị sương mù che phủ, hắn cung kính nói:
- Bẩm chủ thượng việc bắt tiểu tử này có chút trở ngại hắn đã trở thành đệ tử Tam Thiên tông, thuộc hạ vô năng không thể hoàn thành chức trách mong chủ thượng trách phạt.
Giọng thần bí khàn khàn trên kia khẽ truyền xuống, nói:
- Vậy thì có chút phiền toái những kẻ tóc trắng tại Ô Vương thành bổn toạ đã sưu hồn thu thập ký ức nhưng đều không có thu hoạch gì, rốt cục là người nào giả danh hội chúng ta.
Gã hắc y nhân nghe ý vị bên trong lời nói chủ thượng phi thường bất mãn hắn phủ phục sát đất nói:
- Chủ thượng, thuộc hạ sẽ tiếp tục theo dõi đợi khi tên đó rời khỏi Tam Thiên tông lập tức đem hắn về vấn tội.
- Người này tu vi ra sao?.
- Theo thuộc hạ theo dõi những ngày này tiểu tử này chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.
- Tầng lớp trong tông môn cũng chỉ đáng làm đệ tử nội môn, đệ tử trong Tam Thiên tông nhiều vô số kể chắc sẽ không để ý một tiểu lâu la như hắn.
Giọng thần bí kia im lặng thật lâu rồi lên tiếng:
“Ngươi đi đi, làm cho gọn gàng đừng lưu lại dấu vết, không bắt được người này cũng đừng quay lại hội!”
Gã hắn y nhân “ Vâng ” một tiếng hoá thành một làn khói đen biến mất khỏi tế đàn.
Lúc này hai tỷ muội đã ngồi ở chính điện nữ nhân thần bí bị Chu Nhất Nghi một mạch lôi kéo đến đây nàng nghi hoặc hỏi:
- Muội nói đi đây là có chuyện gì.
- Ài không có gì cả chỉ muốn tâm sự với tỷ 3 năm rồi chúng ta mới tương phùng thật hoài niệm thời gian trước đó.
- Đột nhiên lại nhắc chuyện cũ làm gì không phải là câu kéo thời gian cho tiểu tử vô lại kia đó chứ.
Chu Nhất Nghi nét mặt hiện lên giảo hoạt đảo mắt nhìn sợi ti tầm đeo trên ngón tay Ái Nguyệt Dạ thắc mắc nói:
- Này tỷ vẫn chưa tìm được người ứng kiếp sao?.
- Vẫn chưa có người này ta đã tìm ròng rã suốt 3 ngàn năm theo lời sư phụ nói đến bây giờ chỉ cách một gang tấc liền phá kén thành điệp lại không thể như nguyện khiến tỷ thật hận.
Tâm tình nữ nhân Ái Nguyệt Dạ trầm xuống khi nghe Chu Nhất Nghi nhắc đến sơi ti tầm trên tay nàng, đây là kiếp tình ti số kiếp của nàng phải vượt qua liền có thể đột phá nhưng nàng đã du sơn ngoạn thủy cùng tận thiên địa vẫn không có chút tin tức gì của kẻ ứng kiếp.
Thấy mình đã thành công qua mắt Ái Nguyệt Dạ nàng khẽ chau mày nói:
- Có khi nào tên ứng kiếp đó chết rồi hay chưa được sinh ra không tỷ?.
Nghe Chu Nhất Nghi nói vậy, Ái Nguyệt Dạ như lâm vào trầm tư, một hồi lâu sau nàng lắc đầu phủ định:
- Không thể nào hắn không chết nếu không sợi ti tầm này sẽ biến mất.
Chu Nhất Nghi lại hỏi:
- Là như vậy tỷ sao lại khẳng định kẻ ứng kiếp không chết.
Ái Nguyệt Dạ lại nhìn sợ ti tầm trầm giọng nói:
- Gần đây tỷ cảm nhận được sợi tơ tầm này có dao động chẳng lẽ như Nhất Nghi muội nói kẻ ứng kiếp đã sinh ra rồi?.
Chu Nhất Nghi khẽ đưa mắt nhìn vô nhưng không hiểu gì chỉ đành im lặng, hai nàng gặp nhau cũng vì tình cờ trong một lần ở động phủ nàng dò thám cùng các sư tỷ sư huynh thì gặp được Ái Nguyệt Dạ trọng thương thoi thóp, nàng tính tình thượng liên nên cùng các sư huynh sư tỷ cứu nàng đem về môn phái sao một thời gian lâu dưỡng thương khôi phục nàng liền được Ái Nguyệt Dạ thu làm nghĩa muội rồi đến Tam Thiên tông cùng nàng mới biết được Ái Nguyệt Dạ là tông chủ chi tông cường giả toạ trấn một phương nàng chấn động trong lòng một thời gian đó.
Hai người đều rơi vào trầm lặng một lúc sau Ái Nguyệt Dạ lên tiếng:
- Tiểu tử đó không ra cùng muội sao? hắn cứu muội ta còn chưa có cảm tạ hắn một lời.
Chu Nhất Nghi thấy vậy vội lắc đầu xua tay nói:
- Không cần tỷ không cần cảm tạ hắn chỉ cần đừng quan tâm đến hắn.
Ái Nguyệt Dạ sắc mặt khẽ đổi giọng nói trách móc:
- Muội làm sao lại phi lễ như vậy hắn là ân nhân của muội, cũng là ân nhân của ta, không thể không cảm tạ được mau đi cùng ta đến đó.
Chu Nhất Nghi liền giả chết nhất quyết sống chết không chịu đi khiến Ái Nguyệt Dạ đành bất lực ngồi xuống.
Ở tại khuê phòng lúc này bầu không khí trở nên căng thẳng sắc mặt Vương Hạo lộ vẻ khổ sở vì không biết ứng phó thế nào với Vương Kỳ Kỳ.
Hắn lập tức nhớ đến không gian bên trong Cửu Bảo Lunh Linh Tháp chắc chắn cái đẹp sẽ xoa dịu được tâm hồn tổn thương của nàng, hắn ngồi xổm xuống khẩn cầu nói:
- Tỷ đến nơi này cùng đệ rất đẹp chắc chắn tỷ sẽ rất thích.
Nàng đình chỉ thúc thích nàng cũng hiếu kỳ ánh mắt nàng lệ lưu ly nhìn hắn không chớp lấy một cái.
Vương Hạo kinh hỉ mừng rỡ rõ ràng có tác dụng hắn không bỏ qua cơ hội, liền ngay lúc đó câu thông trao đổi với Thiến Thiến:
- Thiến Thiến tỷ, trông nôm giúp ta rồi có người tới nhớ báo cho ta.
- Được thôi, nhưng cũng đừng lơ là vào đó chăm chỉ tu luyện đi nơi này cũng không phải đất dung thân ngươi.
Thiến Thiến thoải mái đáp ứng cũng không quên nhắc nhở Vương Hạo.
Vương Hạo gật gù tinh tường nàng ám chỉ cái gì, hắn ôm lấy Vương Kỳ Kỳ động ý niệm biến mất trong khuê phòng chỉ còn cái tháp nhỏ.