Sau khi bước qua cổng Xuyên Hành, bầu trời cũng xuất hiện vài giọt nước mát lạnh tí tách rơi xuống, Tạ Nhược Hi vội với lấy một cây ô trên tay một học viên đi ngang qua, đưa cho Mộ Dung Thành cầm che.
Trận đánh hôm qua đã phá cho học viện tan tành, còn mỗi Đông viên và nhà ăn là vẫn an toàn trong kết giới mà các tiến sĩ đã lập không biết từ bao giờ.
Tình hình trong học viện bây giờ rối tinh rối mù, các tùy tùng đi theo học viên đến thành Huyền Dương đều phải giúp đỡ bọn họ dọn tàn dư, chạy loạn hết cả lên để tìm đồ cho chủ nhân dưới những căn phòng đổ nát và phụ giúp xây lại học viện.
Người bị thương liên tục bị vác về, bình thường thì sẽ có phòng thuốc đàng hoàng, nhưng nay đều đã sập, bất đắc dĩ đều phải chen chúc ở nhà ăn còn nguyên vẹn.
Đôi khi thiếu thuốc, bắt buộc phải có người chạy ra thành mua thêm.
Nhìn thảm trạng này, các tiến sĩ đứng ngồi không yên, may mà còn kịp dựng kết giới ở Đông viên, nếu không các tòa bảo các lưu giữ bảo vật mà sập thì chắc họ sẽ tức đến điên lên mất.
Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất chính là thương tích sau vụ án này, học viện ban đầu có một trăm linh chín người, vậy mà bây giờ chỉ còn có chín mươi bảy người, người bị thương thì chiếm hết một nửa số còn lại, trong học viện đều là con cháu thế gia, chuyện này tuyệt nhiên sẽ gây ra sóng gió không nhỏ.
Vả lại, chỉ sau một trận chiến, thương tích nhiều như vậy, còn bao nhiêu người an tâm giao con cháu của mình cho học viện nữa? Cư nhiên có tới hai mươi mốt người rời đi.
Vì phòng nghỉ ở Nam viên đều đã sập, toàn bộ học viên phải di chuyển đến khách trọ trong thành Huyền Dương ở tạm vài tháng.
Đám người Tạ Thừa Lâm đã giao ba vị quái vật kia cho các tiến sĩ xử lý, vậy cũng xem như nhiệm vụ lần này hoàn thành.
Đánh nhau cả một đêm, học viên đều đã mệt rã rời, sau khi trị thương liền ngủ đến quên trời quên đất.
Bảy mươi sáu học viên chia ra ba quán trọ lớn ở gần nhau trong thành là Nguyệt Hoa lâu, Vãn Uyên lâu và Thanh Dao lâu, mặc dù mưa vẫn không ngớt, thân thể cũng không khỏe, nhưng vẫn có nhiều người rảnh rỗi thường xuyên chạy qua chạy lại tòa này tòa kia để hỏi thăm và tán gẫu.
Tạ Nhược Hi thì thảm vô cùng, mấy ngày sau đó mưa rơi tầm tã, không thể ra ngoài chơi được cho nên mới ngồi đánh cược với Mộ Dung Thành cho đỡ chán, điều kiện là người thua phải nghe lời người thắng trong vòng hai tháng, kết quả là Tạ Nhược Hi cược bao nhiêu thua mấy nhiêu.
Và mới ngày đầu tiên, nàng đã bị sai làm đủ thứ kiểu, đã vậy hắn còn ở căn phòng trên tầng cao nhất của Nguyệt Hoa lâu, nàng phải chạy lên chạy xuống đến vòng thứ ba mươi thì Thành Vương đại nhân mới vừa ý, tạm thời buông tha.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của những người thấu hiểu sự tình, còn người chưa hiểu thì cứ cho rằng: Là Thành Vương Phi tương lai đang chiều lòng phu quân nhà mình đó, thật ngọt ngào quá đi a~
Trong những ngày sống ngoài khách trọ, Tạ Nhược Hi cũng không quên sử dụng vô số phương pháp lấy được lòng của rất nhiều học viên, chỉ vỏn vẹn một tháng, độ thiện cảm của họ đối với nàng tăng lên đáng kể.
Nhờ có nhiều sự trợ giúp từ bên ngoài, học viên Linh Vân rất nhanh đã tu sửa xong các lớp học và đang chuẩn bị bắt tay vào sửa Nam viên.
Để trốn Mộ Dung Thành, Tạ Nhược Hi thường xuyên chạy tới học viện giúp đỡ, nhưng hôm nay thế nào mà lại gặp Mộ Dung Phong một thân một mình đứng dưới mái hiên của một ngôi nhà vắng chủ trong một con hẻm nhỏ.
Mắt thấy có chút kì lạ, nàng lập tức tấp vào đứng cạnh hắn.
Đảo mắt một vòng nàng mới nhận ra cũng chẳng có gì kì lạ cả, chẳng qua hắn quên đem theo ô mà thôi, trời đang có mưa, chỉ cần hắn rời khỏi mái hiên này một lát thì cũng đủ bị ướt sũng như chuột lột rồi.
Thấy bạch y nữ tử ghé đến đứng cạnh mình, Mộ Dung Phong quay qua chào nàng một tiếng, Tạ Nhược Hi hiện tại không có hứng nói chuyện, chỉ hàn huyên với hắn vài câu.
Đột nhiên, nàng đưa chiếc ô trên tay mình qua cho Mộ Dung Phong, hắn nghi hoặc: "Gì đây?"
Ý gì đây? Tạ Nhược Hi cô là muốn dùng một cái ô để mua chuộc ta sao? Cô có mưu đồ gì hả? Muốn ta chiếu cố hay là muốn ta mang nợ cô?
Một tràng ý nghĩ vừa chạy thoáng qua liền bị dáng vẻ vô tư của nàng đá bay hết đi, nàng chỉ mỉm cười nói: "Không có gì, muốn hành hiệp trượng nghĩa thôi mà." Nói đoạn liền thản nhiên bước ra khỏi mái hiên.
Bàn tay muốn kéo nàng lại của Mộ Dung Phong bỗng dưng khựng lại, cách vài tấc trên đầu Tạ Nhược Hi xuất hiện một tấm khiên lam băng tựa như một tán ô không cán cầm, hoàn hảo che chắn cho người phía dưới, so với những tấm khiên linh lực bình thường thì tấm khiên này không có lấy một tia lạnh lẽo hay sát khí nào.
Trong một khắc ấy, Mộ Dung Thành vậy mà lại quên Tạ Nhược Hi là một Hàn Linh Sư hàng thật giá thật!
Hắn bất lực nói: "Hành hiệp trượng nghĩa bốn từ này không thể dùng trong trường hợp này đâu."
Cái tên này thích bắt bẻ thế!
Tạ Nhược Hi xoay người, nở một nụ cười rạng rỡ như ánh dương giữa cơn mưa, nhưng lời nói vẫn ngang ngược như cũ: "Ta thích dùng thế nào thì dùng thế đấy, không cần ngươi quản."
Mộ Dung Phong nhìn nụ cười ấy, nhìn nữ tử băng thanh ngọc khiết, trong lòng dao động.
Tạ Nhược Hi lại xoay người rời đi, hướng đến học viện Linh Vân.
Vừa đến nơi nàng đã thấy Tiểu Linh đứng đợi mình ngoài cổng học viện, nàng dần đưa nhanh cước bộ đến trước mặt tiểu cô nương kia.
Mới qua có vài tháng mà Tiểu Linh đã cao lên không ít nha.
Tiểu Linh nhìn "tảng băng" trên đầu Tạ Nhược Hi, cũng không biết phải nói gì mới phải, chỉ đành vào thẳng việc chính: "Công Chúa, ta vô tình tìm thấy cái này dưới đống gỗ đổ nát ở phòng của người."
Lúc này Tạ Nhược Hi mới để ý đến chiếc hộp gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo trong tay Tiểu Linh, nàng nhẹ nhàng cầm lấy, mở nắp hộp ra, bên trong hộp có một chiếc ngọc bội màu trắng, hoa văn còn tinh xảo hơn cả chiếc hộp bên ngoài.
Thấy miếng ngọc bội vẫn còn lành lặn nằm bên trong hộp gỗ, nàng an tâm đóng nắp hộp lại.
Đó chính là miếng ngọc bội của Mộ Dung Thành, vào cái đêm dụ ra người hợp hồn, vì để tránh xảy ra sự cố ngoài ý muốn mà Tạ Nhược Hi đã cất miếng ngọc bội đi, tìm cả căn phòng của mình cũng chỉ thấy cái hộp gỗ này đáng tin cậy mà bỏ vào, giấu trong ngăn tủ.
Tiểu Linh lại lên tiếng: "Công Chúa, tối nay người có đi dạo thành không a?"
Dạo thành? Làm gì?
Thấy biểu tình trên mặt Tạ Nhược Hi, Tiểu Linh cũng bất lực giải thích: "Mỗi năm ngoại trừ những lễ hội truyền thống thì mọi người sẽ tổ chức lễ hội vào những tiết đầu mùa để chào mừng một mùa mới đó, mà hôm nay chính là Tiết Lập Thu."
"Tiết Lập Thu.."
Vậy mà đã qua hạ vào thu rồi sao? Thảo nào mấy ngày nay không còn thấy oi bức nữa, lượng mưa cũng giảm dần, hóa ra là do thời tiết biến đổi rồi.
Nhớ lại những ngày lễ của bảy năm trước, tâm trạng Tạ Nhược Hi tốt lên không ít, nói tối nay Tiểu Linh không cần đợi mình, cứ thoải mái đi chơi, rồi đẩy nhanh cước bộ về lại Nguyệt Hoa lâu.
Vừa về đến cửa lâu, Tạ Uyển Đình đã chạy đến kéo nàng lên phòng, còn chưa kịp hỏi chuyện gì thì nàng đã bị một đống y phục hoa lệ đè lên người.
Gì đây?
Tiếp theo Tạ Uyển Đình liên tục xem xét hết bộ y phục này đến bộ y phục khác, muốn chọn ra bộ phù hợp nhất, hết thời gian một chén trà, cô mới vừa ý một bộ, lập tức đẩy Tạ Nhược Hi đi thay.
Những tiểu thư khuê các bên ngoài cũng ồn ào không kém, nào là chạy qua phòng nhau hỏi xem ta mặc bộ này có đẹp không, cây trâm này có hợp với ta không, mùi hương hôm nay ta dùng thế nào, vân vân và mây mây.
Nhóm công tử thì tập trung ở nhiều góc khác nhau, nhiệt tình bàn luận xem vị nào đẹp hơn vị nào, không thể không cảm thán một câu: Quả nhiên cứ có lễ hội là sẽ có mỹ nhân a.
Tạ Nhược Hi thay y phục xong, Tạ Uyển Đình đã nhanh tay lẹ mắt chộp lấy kéo nàng qua gương, sau một hồi chỉnh trang đầu tóc, Hoàng tỷ mới thỏa mãn buông tha cho nàng.
Nàng cũng đã sớm hiểu ra đây là đang phát sinh chuyện gì, vui vẻ giúp Hoàng tỷ lựa chọn y phục.
Đến chiều, mưa đã tạnh, Linh Sư trong thành Huyền Dương thay nhau trang trí đường xá, các cửa tiệm vội vàng mở cửa, người người kéo nhau đi dạo, tận hưởng những thú vui bên đường, biến tòa thành ẩm ướt tràn ngập ánh đỏ của đèn lồng và tiếng cười đùa rộn rã, thoáng chốc mọi thứ trở nên xa hoa náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
Thấy sắc trời sầm tối, toàn bộ người dân trong thành nhanh chóng rời nhà ra đường, ngoài những tòa nhà tráng lệ, những Linh Sư của học viện Linh Vân là nổi bật nhất, đều thay thường phục, đi tới đâu là liền có thể thu hút được sự chú ý vô cùng lớn, cũng đúng thôi, họ đều là con cháu danh gia vọng tộc, không gây chú ý mới là lạ đó.
Tạ Nhược Hi cất đại chiếc hộp gỗ trong túi đồ của mình, chạy theo Tạ Uyển Đình ra ngoài.
Vân Bình Công Chúa thân vận hồng y đứng cạnh Ninh Hòa Quận Chúa một thân hoàng y, hai người da trắng như tuyết, dung mạo kiều diễm, bàn bàn nhập họa, gây ra náo động không nhỏ.
Không chỉ có vậy, nhan sắc của các Đại tài nữ - công tử Linh Vân khác đều khiến người qua đường được một phen mãn nhãn, không muốn rời mắt, tự động nhường đường cho mỹ nhân mỹ nam đi qua.
Học viên Linh Vân hôm nay, diễm áp quần phương!
Tạ Uyển Đình dẫn Tạ Nhược Hi đi hội họp với hai người Mộ Dung Thành và Tạ Khải Vũ đang đứng đợi trên một cây cầu vòm đá lớn.
Giữa dòng người nô nức, một người đứng trên thân cầu, một người đứng trên đầu cầu, bốn mắt chăm chú nhìn nhau, thời gian không gian tựa như ngưng đọng, thanh âm xung quanh không lọt được vào tai họ, ngay tại khoảnh khắc đó trong lòng hai người chợt có một cảm giác dị thường lạ lẫm, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Tạ Uyển Đình thấy bầu không khí này không đúng lắm, sao ánh mắt hai người này nhìn nhau..
Ai, tóm lại là không đúng lắm.
Nhưng cô cũng không quá để ý, lập tức lắc nhẹ vai Tạ Nhược Hi, vô tình kéo luôn thần hồn của hai người nọ về, họ vội vàng đảo mắt xung quanh cho bớt gượng, cố gắng hết sức tỏ ra tự nhiên.
Lúc này Tạ Khải Vũ chỉ tay vào tiệm Hồng Hoa Tô rất nổi tiếng trong thành: "Mọi người xem, mau qua đấy ăn thử đi thôi, những ngày thường thực sự rất khó mua đó."
Ba người còn lại đồng loạt quay đầu nhìn theo hướng Tạ Khải Vũ chỉ, vội vàng kéo nhau vào trong tiệm, phải xếp hàng đợi tới hết thời gian một chén trà thì mới mua được hai phần bánh Hoa Hồng – mỹ thực khá đắt đỏ vì độ khó làm của nó.
Tiệm Hoa Hồng Tô này quả là danh xứng với thực, có thể làm ra bánh Hoa Hồng vô cùng ngon, lớp vỏ bên ngoài xốp giòn, lớp giữa mềm mịn, lớp cuối cùng ngào ngạt hương hoa xuân, tạo nên dư vị ngọt ngào, thanh khiết, tươi mới.
Bốn người thưởng thức xong vài miếng bánh, lại bị thu hút bởi những tiệm đèn lồng phía trước liền chạy nhanh qua đó, lựa chọn một lúc mới mua được bốn cái hai màu vàng hai màu đỏ trông khá đơn giản.
Những sạp đèn lồng rải rác nhiều nơi, đầy đủ màu sắc lẫn họa tiết bày ra trước mặt, người người kìm lòng không đặng thi nhau mua về cầm trên tay, thoáng chốc cả tòa thành lớn đã rực sáng khắp mọi ngóc ngách.
Nói đi cũng phải nói lại, thành Huyền Dương thật sự rất lớn, mười mấy nghìn người trong thành đều tập trung trên đường xá nhưng vẫn không cần phải chen chúc nhau, không gian khá thoáng đãng.
Bốn người Tạ Uyển Đình, Tạ Khải Vũ, Tạ Nhược Hi và Mộ Dung Thành vẫn luôn đi ngay cạnh nhau, đùa giỡn qua lại vô cùng vui vẻ, nhất là Tạ Nhược Hi, đã bảy năm rồi nàng chưa được vui vẻ như thế này, cũng đã bảy năm rồi nàng chưa được tham gia những lễ hội náo nhiệt như thế này vì thế cho nên nàng là người nhiệt tình nhất.
Hồng y nữ tử nhanh chân kéo theo Tạ Uyển Đình đi trước, cách một khoảng phía sau là Mộ Dung Thành và Tạ Khải Vũ hai tay xách một đống đồ mà hai người phía trước đã mua trước đó.
"Hoàng tỷ, tỷ xem." Tạ Nhược Hi chỉ tay vào một đoàn xiếc đang biểu diễn trên đường, đứng xem một lúc, nàng lại kéo Tạ Uyển Đình đến một sạp bán trang sức, hết nhìn lên lại nhìn xuống, xem xem cây trâm nào hợp với Hoàng tỷ của mình nhất, chọn qua vài lần, nàng mua khoảng năm cây trâm, đóng gói lại xong liền ném qua cho Tạ Khải Vũ cầm hộ.
Tiếp đến bốn người đến trước một sạp bán mặt nạ, Tạ Nhược Hi chọn cho mình và Tạ Uyển Đình hai chiếc mặt nạ hồ ly, sau đó tùy tiện chọn hai chiếc mặt nạ quỷ qua đeo lên cho hai bạch y nam tử xách đồ phía sau.
Hai người phía sau không biết phải nói gì mới có thể diễn tả tâm trạng phức tạp của mình hiện tại, chỉ biết nhìn nhau lắc đầu cười bất lực, thôi thì chiều tiểu cô nương một ngày cũng được.
Mùa thu đến rồi, mặt trăng tháng tám tròn rực rỡ treo trên đỉnh đầu, gió mát thổi xuyên qua dòng người, làm tà áo ai cũng bay phấp phới, khung cảnh càng lúc càng mỹ lệ.
Bốn người đi trên đường, liên tục gặp người quen, bất quá cũng chỉ nhìn nhau cười rồi thôi.
Ngặt nỗi vui vẻ chưa được bao lâu đã phát sinh vấn đề mới: Tạ Nhược Hi biến mất rồi!
Nói đúng hơn là nàng lạc khỏi tầm mắt của ba người còn lại rồi.
Mới vừa rồi nàng còn đứng bên cạnh Tạ Uyển Đình vậy mà chỉ vì một đám người vội vã chạy qua để bắt một tên trộm túi tiền mà nàng đã biến mất không một dấu tích..