Vân Bình Truyện


Đầu giờ Hợi, gió cuối thu thổi nhẹ, trăng vàng treo lơ lửng giữa những đám mây bàng bạc, tỏa sáng giữa màn trời tối đen.
Xuyên qua gió lạnh, một thân ảnh hắc y nhanh nhẹn như mèo nhỏ nhảy lên từng mái ngói lưu ly đến Thanh Dương Cung, ngó nghiêng một lúc, hắc y nữ tử quyết định nhảy xuống một tiểu điện trong cung, lén lút mở cửa đi vào.
Trong căn phòng nọ không có lấy một tia sáng, hắc y nữ tử chầm chậm bước tới phía giường lớn, vén màn lên, phía sau là nam tử không chút phòng bị nằm ngủ như chết.
Nàng cất giọng gọi nhỏ: "Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đừng ngủ nữa, trăng sắp lên tới đỉnh rồi kìa!"
Thấy nam tử kia vẫn không thèm nhúc nhích, nàng giật phăng cái chăn y đang đắp ra, đưa tay dẫn tới một lớp băng sương phủ khắp giường.
Cách này quả nhiên hữu dụng, Tạ Khải Vũ chỉ vận một lớp trung y căn bản chịu không nổi cái lạnh, lập tức bật dậy phóng nhanh xuống giường ôm chăn choàng lên người.
Tạ Nhược Hi đưa hai tấm lệnh bài hồi sáng mua được lên trước mặt Tạ Khải Vũ, cười đến híp mắt: "Đi đến Thương Linh Lâu đấu giá với ta!"
Tạ Khải Vũ tức đến không nói nên lời, chỉ vì một buổi đấu giá mà phá hỏng giấc ngủ ngàn vàng của hắn? Nữ nhân thật phiền phức a!
Thật ra Tạ Nhược Hi định rủ Tạ Uyển Đình đi chung nhưng bây giờ y còn đang bận viết thư tình cho họ Cố kia nên đành phải tìm tới Tạ Khải Vũ, nếu không thì mấy trăm lượng bạc của nàng coi như ném xuống sông.
Biết rõ cho dù mình không đi thì cũng không thể ngủ yên giấc đêm nay với tiểu tổ tông này nên Tạ Khải Vũ rất không tự nguyện đứng dậy thay y phục cùng nàng xuất cung.
Tạ Nhược Hi tiếp tục dùng cách vào cung lúc nãy để ra ngoài, nàng bây giờ mới phát hiện, chuyện leo nóc nhà giữa đêm như thế này vô cùng thú vị!
Đến khi đi ngang qua Ngọc Dao Cung, nàng vô tình thấy Thanh Liên thần thần bí bí tiến vào một căn phòng lập lòe ánh lửa ở góc cung, nảy sinh lòng hiếu kỳ, nàng dừng lại hỏi Tạ Khải Vũ: "Căn phòng đó để làm gì thế?"
Tạ Khải Vũ thành thật trả lời: "Là nơi mẫu phi ta dành riêng ra để tưởng nhớ tiên Hậu."
Bảy năm qua hầu như mỗi ngày Lâm Uyển Dư đều đến căn phòng đó thắp hương cầu an, cầu tiên Hậu phù hộ cho bách tính Huyền Linh an cư lạc nghiệp, tâm ý của bà người trong cả Kinh thành không ai không biết, vô số người còn ngưỡng mộ tiên Hậu vì có một người tỷ muội tri kỷ đến như vậy.
Cho nên trời khuya mà Thanh Liên còn đến căn phòng đó hẳn là muốn thắp thêm hương mà thôi.
Giải đáp xong nghi vấn, Tạ Nhược Hi kéo Tạ Khải Vũ tiếp tục hành trình đi tiêu tiền của mình.
Lúc đến nơi, trước cổng Thương Linh Lâu có thêm hai hộ vệ đứng gác để đảm bảo an toàn.

Tạ Nhược Hi đưa ra hai tấm lệnh bài mới được thông qua, vào bên trong thì có hai nữ tử dẫn họ ra sân sau của lâu.

Để che giấu danh tính của khách nhân, Thương Linh Lâu còn đặc biệt chuẩn bị áo choàng cùng mặt nạ đen.

Đến trước một cánh cổng Xuyên Hành, bốn người lần lượt bước vào.
Phía sau cánh cổng là một căn phòng chữ nhật vô cùng lớn với ba tầng lầu, ở giữa khoét rỗng để trưng bày đồ đấu giá, mỗi tầng đều có sẵn bàn ghế xếp san sát nhau, nhưng cả căn phòng duy chỉ có sàn trưng bày là có ánh sáng, khu vực của khách nhân hoàn toàn tối om, hai bàn ngồi ngay cạnh nhau cũng không thể thấy rõ đối phương.
Khi này, trong căn phòng đã có tiếng chủ sàn giới thiệu vật phẩm cùng âm thanh xì xào bàn luận từ bốn phía, xem ra là họ đến hơi muộn rồi.
Tạ Khải Vũ dường như vẫn còn buồn ngủ, chạy lại ngồi vào một bàn không có người rồi chống tay chống cằm lên bàn thiếp đi.
Hai người họ được dẫn đến lầu ba nên có thể dễ dàng quan sát toàn cảnh phía dưới, linh khí trộn lẫn yêu khí, không gian tối tăm mập mờ, cảm giác có chút kích thích.
Tạ Nhược Hi vốn tưởng Thương Linh Lâu chỉ đấu giá vưu vật (1), không ngờ lúc sau họ đem lên thứ mà những người ở đây "thèm khát" nhất.
Linh Sư nếu không phải Vương công Quý tộc thì sẽ phải tìm cách kiếm tiền, mà cách dễ nhất chính là "khai thác tài nguyên" của rừng Bách Linh, Linh Sư đủ mạnh sẽ đi bắt linh – yêu thú, Linh Sư yếu hơn sẽ đi hái linh thảo độc dược, toàn bộ đều có thể bán đi để lấy tiền, mà ủy thác cho sàn đấu giá chính là sự lựa chọn không tồi bởi giá cả đôi khi sẽ vượt luôn khỏi mức giá bình thường.
Thảo dược có thể dùng để luyện đan, còn thú vật đương nhiên chỉ có thể trở thành vật tiêu khiển cho chủ nhân, số phận của chúng hoàn toàn phụ thuộc vào tính cách của họ.
Trung tâm sàn đấu giá từ từ hạ xuống, không lâu sau liền được nâng lên kèm theo một cái lồng lớn, trong lồng là một Khổng Tước trắng như tuyết, trông rất lạ mắt.
Trước nay người ta chỉ thấy Khổng Tước xanh, màu trắng như thế này quả thực là lần đầu.
Đợi khách nhân quan sát xong, chủ sàn nhanh chóng giới thiệu: "Bạch Khổng Tước, linh thú đã tu luyện khoảng bảy mươi năm, giá khởi điểm, một trăm lượng vàng!"
Lời vừa thốt ra, đám người xung quanh đã liên tục nâng giá, giành bằng được con Khổng Tước kia về, đợi đến khi lên đến hai ngàn lượng vàng.
Tạ Nhược Hi ngồi một góc há hốc mồm, chỗ này quả nhiên toàn là những kẻ thừa tiền!
Sau đó là một loạt các loại linh – yêu thú khác được đưa lên, nàng chỉ chú ý tới mấy cái vòng sắt đeo trên cổ của chúng, cũng chứng kiến thấy uy lực của mấy chiếc vòng đó, cứ con thú nào dám không nghe lời chủ sàn hoặc làm loạn trong lồng vòng cổ liền siết chặt lại khiến chúng buộc phải quy hàng.
Nàng thầm mắng những Kim Linh Sư tạo ra mấy cái vòng như thế này trong lòng, quá thất đức!
Đợi cho thú vật qua đi, bảo vật lần nữa được lên sàn, Tạ Nhược Hi lúc này mới có chút hứng thú.
Đầu tiên là một cái bình Trữ Thủy, làm bằng lưu ly, nước trong bình dùng mãi không hết, giá khởi điểm là mười lượng vàng.
Ba tầng lầu lại nháo nhào cả lên, nhanh chóng trả giá, nâng lên đến ba mươi lượng vàng là dừng.
Tiếp theo là một cây trâm vàng hộ thể, truyền linh lực vào trâm, lúc nguy hiểm đến tính mạng sẽ cứu lấy chủ nhân, giá khởi điểm là mười lượng vàng.
"Mười lăm lượng vàng!"
"Hai mươi lượng vàng!"

"Ba mươi lượng vàng!"
"Năm mươi lượng vàng!" Tạ Nhược Hi vừa thốt lên, xung quanh nhanh chóng chìm xuống, cây trâm này không hiếm bằng cái bình vừa nãy, vậy mà nàng lại trả giá cao thế này, tất nhiên không có ai trả thêm.

Chủ sàn đếm ba lần, không còn ai đưa ra giá cao hơn, trâm vàng thuộc về nàng.
Tiếp đến là một chiếc áo choàng có thể tự điều chỉnh nhiệt độ ấm mát cho người mặc dựa vào khí hậu xung quanh, giá khởi điểm là một trăm lượng bạc.
Chưa đợi người ta lên giá, Tạ Nhược Hi đã nói vọng lên: "Năm trăm lượng bạc!"
Không ai nói gì, đồ trực tiếp thuộc về nàng.
Khiển Phong Phiến, chiếc quạt có thể điều khiển gió, tính công kích không cao nhưng vẫn đủ để quạt bay đối thủ, giá khởi điểm là năm mươi lượng vàng.
Tạ Nhược Hi lần nữa ra giá: "Hai trăm lượng vàng!"
Những người xung quanh bắt đầu hướng sự chú ý đến nơi phát ra âm thanh, gương mặt sau những lớp mặt nạ tràn đầy nghi hoặc, thành Huyền Châu từ bao giờ xuất hiện nữ nhân biết cách phá của như thế này vậy?
Không đợi họ nghĩ ra danh tính của nhân vật này, vật phẩm tiếp theo được đưa lên, một lô Liệt Hỏa Châu, giá năm mươi lượng vàng.
Tạ Nhược Hi mặc kệ ánh mắt xung quanh, tiếp tục lên giá: "Một trăm lượng vàng!" Và lô bom nhỏ đã được thêm vào kho của nàng.
Chủ sàn ở dưới có chút bối rối, không tự nhiên đem lên vật phẩm khác, lần này lên mới chính là vưu vật quý giá nhất sàn đấu giá nãy giờ, Xích La Địa Đồ, do một nhóm Linh Sư dùng cả đời ngao du bốn bể để vẽ nên, cả đại lục cũng chỉ có vài vị Đế Vương là có trong tay một tấm bản đồ vẽ sơ lược về đại lục, mà tấm Địa Đồ này lại vẽ cực kỳ chi tiết, giá năm trăm lượng vàng.
Quý giá là vậy, năm trăm lượng vàng vẫn khiến nhiều người do dự bởi lẽ đa số người ở đây đều là cậu ấm cô chiêu, họ mua về cũng không biết sử dụng cho việc gì.
Lát sau, một giọng nói trầm đục vang lên: "Năm trăm năm mươi lượng vàng!"
Mọi ánh mắt chuyển sang chiếc bàn ở lầu hai ấy, chút hiếu thắng trong lòng trỗi dậy, có thêm vài người nữa tăng giá với tâm thái "mua về làm cảnh cũng được!"
"Sáu..

trăm lượng vàng!"
"Tám..


tám trăm lượng vàng!"
"Một ngàn lượng vàng!" Tạ Nhược Hi lại khiến bầu không khí ngưng trọng, Tạ Khải Vũ đang mơ mơ màng màng cũng vì mấy chữ này của nàng mà trượt cằm khỏi tay choàng tỉnh, không nhịn được nói nhỏ: "Muội là phá gia chi tử à?"
Tạ Nhược Hi ngược lại vô cùng hưởng thụ cảm giác đốt tiền này của người có tiền.
Vị khách tầng hai có giọng nói trầm đục nọ lại lên giá: "Một ngàn hai trăm lượng vàng!"
Tạ Nhược Hi vừa gặm táo vừa nói: "Một ngàn năm trăm lượng vàng."
Những người khác đồng loạt sửng sốt, kìm lòng không đặng tháo mặt nạ ra ngó về phía nàng, thật sự muốn xem rõ gương mặt của "mỏ vàng" kia.
Vị khách kia quyết không chịu thua, lại tăng giá: "Một ngàn tám trăm lượng vàng!" Hắn không tin nàng sẽ vì một tấm Địa Đồ mà bỏ ra số tiền có thể mua một biệt phủ trong thành.
Nhưng ngoài dự đoán, nàng bình thản lên tiếp, đồng thời đưa ánh mắt dò xét hướng về người kia: "Hai ngàn lượng vàng."
Nhiều người lập tức muốn bật ngửa tại chỗ, tấm Địa Đồ đó đắt giá đến thế sao?
Tạ Khải Vũ ngồi bên cạnh nàng cũng cạn lời, chỉ nhấp ngụm trà cho đỡ xót tiền.
Người kia cũng đảo mắt nhìn Tạ Nhược Hi, hai người tuy không thấy rõ đối phương nhưng vẫn cảm nhận được chút gì đó.

Thở dài một hơi, hắn không đành lòng ra cái giá cuối cùng: "Hai ngàn năm trăm lượng!"
Tạ Nhược Hi đạt được mục đích, khóe môi khẽ nhếch lên, cần Địa Đồ đến như vậy là muốn làm đại sự đi? Nghĩ tới đây, nàng không theo nữa, để tấm bản đồ hai ngàn năm trăm lượng vào tay kẻ kia, sau đó liền tiếp tục chiếm đóng sàn đấu giá, ngoại trừ tấm Địa Đồ, toàn bộ hai mươi bảo vật đều lọt vào túi nàng.
Gần một trăm vị khách đều bị sốc mà đi về.
Sàn đấu giá kết thúc, Tạ Nhược Hi và Tạ Khải Vũ được dẫn đến thanh toán cùng nhận đồ.
Tới nơi chứa đồ của nàng, nữ lễ tân lúc sáng lại trùng hợp là người kiểm xét.
Khi thấy Tạ Khải Vũ, nữ lễ tân vô thức thốt lên: "Phó Lâu.." Nói được một nửa thì im bặt bởi thấy Tạ Nhược Hi phía sau hắn.
Tạ Khải Vũ bất lực nhìn nữ lễ tân lắc đầu, cô cũng hiểu ý mà quay đi làm như không biết gì.
Kiểm qua một lượt, số tiền nàng đã đốt là ba ngàn bốn trăm lượng vàng.

Tạ Nhược Hi thoải mái đưa cho nữ lễ tân mấy tờ ngân phiếu rồi dặn dò chuyển đồ đến phủ Công Chúa.
Lúc trở về, Tạ Khải Vũ liên tục càu nhàu về chuyện hôm nay, hết trách nàng tiêu sài phung phí lại trách nàng quá tùy hứng.
Nhưng không câu nào của hắn lọt vào tai Tạ Nhược Hi, cả đoạn đường nàng chỉ mải nghĩ xem rốt cuộc là kẻ nào lại nỡ hi sinh cả hai ngàn năm trăm lượng vàng chỉ để mua một tấm bản đồ.


Suy nghĩ đến tận chiều hôm sau vẫn không ra, nàng thử hỏi Thương Linh Lâu về danh tính của người đó nhưng chỗ này lại có một quy tắc rằng không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào của khách nhân trong sàn đấu giá nên nàng chẳng có chút đầu mối gì.

Điều duy nhất nàng có thể chắc chắn chính là người đó nhất định sẽ dùng Xích La Địa Đồ để làm chuyện lớn liên quan tới quân sự, khẳng định không phải chuyện gì tốt lành cho cam.
*
Hai ngày sau, độc trong người Vương Cẩm Dung đã giải gần hết, Tạ Thừa Lâm hoàn thành nhiệm vụ cũng được về cung đợi nhiệm vụ tiếp theo.
Trên đường đến tẩm điện của Tạ Nghiêm, hắn vô tình nhìn thấy một phong thư rớt dưới đất liền cúi người xuống nhặt.
Tạ Nhược Hi vừa hồng hộc chạy tới nhìn thấy cảnh này thì vội vàng điều chỉnh nhịp thở lên tiếng: "Ồ, còn chưa qua năm mới mà Đại Hoàng Tử đã có tâm hành đại lễ với ta rồi sao?"
Nghe được lời này của nàng, động tác của Tạ Thừa Lâm khựng lại, rất nhanh đã đứng dậy chất vấn nữ tử phía trước: "Ngươi nói cái gì cơ?"
Tạ Nhược Hi và đại Hoàng huynh này của nàng từ nhỏ đã như nước với lửa, một khi có cơ hội thì sẽ dìm chết đối phương.

Bất quá vị Đại Hoàng Tử này lại thừa hưởng tính khí của mẫu phi hắn, quá đỗi ngông cuồng, tựa hồ không bao giờ để đối thủ vào mắt, cũng luôn không chịu nổi sự khiêu khích từ kẻ khác, khi tức giận thì rất dễ bị khống chế tâm tình.

Những điều đó cũng chính là nhược điểm chí mạng của Tạ Thừa Lâm, Tạ Nhược Hi vẫn luôn tận dụng điểm này để đối phó hắn.
"Hừ, Đại Hoàng Tử làm sao mà từ Vụ Sơn về đã không hiểu tiếng người rồi thế? Hay là ngươi bị đám tôm tép làm cho điếc luôn rồi?"
"Ngươi!"
Tạ Thừa Lâm tức muốn nổ phổi, hận không thể ngay tức khắc phanh thây nàng tại chỗ.

Hắn làm sao lại không biết chuyện mẫu phi hắn bị trúng độc là do một tay nàng làm ra chứ? Chẳng qua cho dù hắn lục tung cả Hoàng cung lên cũng không thể tìm thấy chứng cứ hay phương thức hạ độc của nàng nên chỉ có thể ghi nợ trong lòng, đợi thời cơ thích hợp sẽ tìm nàng tính sổ.
"Tạ Nhược Hi ngươi đợi đấy cho ta!"
Thế là Đại Hoàng Tử một thân nộ khí hùng hổ chạy tới Vĩnh Hoa Cung trước.
Bấy giờ Tạ Nhược Hi mới yên tâm thở phào, đi nhặt phong thư kia lên rồi lặng lẽ đến Từ Nguyệt Cung.
(1) Vưu vật: Thứ hiếm lạ, vật có ít nên quý giá..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận