Vân Bình Truyện


Vào trong Từ Nguyệt Cung, Tạ Nhược Hi tiến đến ngồi vào bàn đá giữa sân, xung quanh còn có Tạ Nghiêm đang đánh cờ cùng Tể Tướng Trình Quân.
Thấy hai người kia chuyên tâm đánh cờ không nói gì với mình, nàng dứt khoát mở phong thư trên tay ra đọc.
Tạ Nhược Hi đã cho người điều tra tình hình trên đại lục hiện tại, hôm nay gửi thư thông báo cho nàng không ngờ cung nữ làm rơi thư giữa đường.

Tạ Nhược Hi nhận được tin lập tức hối hả chạy đi tìm, vẫn may rằng Tạ Thừa Lâm dễ bị dụ nên mới thuận lợi lấy được bức thư về.
Tạ Nhược Hi đọc qua một lượt, chủ yếu là tin tức về phương Nam.

Một vài quốc gia đã bị hội Đoạt Long cướp lấy, Hoàng tộc Vương thất bất đắc dĩ thần phục, lòng dân hoảng loạn không ngừng gây nên vô số đợt bạo loạn, thổ phỉ cùng hải tặc nhân cơ hội này giết người cướp của, Linh Sư lần lượt bị bắt lại mang đi làm thí nghiệm, tình hình tổng thể vô cùng nghiêm trọng.
Đợi nàng đọc hết, Tạ Nghiêm lúc này mới lên tiếng nhưng câu hỏi của ông lại không đúng với chủ đề chính: "Con triệu tập được Ảnh Vệ rồi?"
Tạ Nhược Hi hơi khựng lại, Ảnh Vệ là đội quân mà mẫu hậu nàng đích thân lập nên, đích thân huấn luyện, tuy không tới một ngàn người nhưng họ đều đã cùng Triệu Sở xông pha chiến trường suốt mười năm, lại cùng bà chống lại hội Đoạt Long, kết quả lại vì sự ra đi của bà mà tan rã, mỗi người một nơi, mỗi người một thân phận mới, nhưng trong khoảng thời gian bảy năm này họ vẫn luôn âm thầm thu thập tin tức, âm thầm luyện tập đợi nàng trở lại.
Trước khi Triệu Sở ra đi mấy ngày, bà đã lén tặng Ảnh Lệnh cho Tạ Nhược Hi, cho đến tận bốn tháng trước nàng mới bắt đầu liên lạc với Ảnh Vệ, cũng nhờ đó mà nàng biết thêm được rất nhiều chuyện Lâm Uyển Dư không nói cho nàng.
Tạ Nghiêm lại nói: "Uyển Đình từng gửi thư cho ta nói rằng con suýt chút nữa đi lạc trong đêm hội tiết Lập Thu, thực ra là đi gặp Ảnh Vệ đúng không?"
Tạ Nhược Hi bị nói trúng, dùng sự im lặng làm đáp án, Nàng vốn dĩ không muốn cho bất kỳ ai biết về Ảnh Vệ, ấy vậy mà không giấu được Tạ Nghiêm.
Tạ Nghiêm bất giác bật cười, đáy mắt hiện rõ sự tự hào: "Trình Quân ông xem, con gái lớn rồi, có thể tự lập rồi!"
Trình Quân không trả lời ngược lại quay qua nhìn nàng hỏi vào trọng điểm: "Cho nên điện hạ muốn làm gì?"
Nàng lập tức vào việc, vạch ra những kế hoạch giúp tiết kiệm ngân khố, tăng cường trồng trọt lương thực, củng cố quốc phòng, điểm đặc biệt ở đây là kinh tế quân sự đều có sự gia tăng nhưng nếu không chú ý thì sẽ hoàn toàn không nhận ra sự khác biệt mà chỉ cảm thấy giống như tác phong hàng năm của một cường quốc.
Nàng đưa ra kế sách như thế này chính là vì lo rằng thiên hạ rất nhanh sẽ không còn thái bình, lại sợ sẽ đánh cỏ động rắn, dù sao vẫn chưa tìm ra hội Đoạt Long ẩn núp trong Huyền Linh vậy nên tốt nhất là che giấu tất cả mọi người để tất cả đồng loạt buông lỏng cảnh giác, lòng dân không loạn, kẻ địch không phòng bị, nếu xảy ra chiến tranh, Huyền Linh sẽ có phần an toàn hơn một chút.

Hai người kia rất thích những kế hoạch của nàng nhưng lại không đảm bảo rằng hội Đoạt Long sẽ không biết đến ý đồ này.
Tạ Nhược Hi hiểu nỗi lo của họ, rơi trầm mặc một lát, dường như đã tính đến điều gì, khóe môi chậm rãi cong lên: "Họ biết ý đồ của chúng ta chưa chắc đã là chuyện xấu nha.

Hai người yên tâm, bàn cờ này cứ giao cho con là được rồi!"
Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của nữ tử trước mặt, hai người nọ vừa an tâm vừa lo lắng, lại có chút không tin tưởng cô nhóc này.
Mấy ngày sau đó Tạ Nhược Hi vẫn tiếp tục dán mình ở trong cung, cả ngày nếu không bám dính lấy Tạ Nghiêm thì sẽ là chạy đi chọc tức Tạ Thừa Lâm, tiện thể đánh mấy trận với Tạ Ngọc Chân vừa trở về khiến Vĩnh Hoa Cung của Vương Cẩm Dung bị sập mất một nửa.
Thấm thoát đã đến thời hạn phải rời đi đến phương Bắc, Tạ Nhược Hi đứng trước cổng Hoàng cung chần chừ cả nửa ngày vẫn không chịu đi, chỉ yên lặng đứng nghe Tạ Nghiêm đặc biệt ra tiễn dặn dò đủ điều.
Cho đến khi Tạ Thừa Lâm được Vương Cẩm Dung tiễn ra đến nơi nàng mới nghi hoặc quay đầu hỏi.
Tạ Thừa Lâm dõng dạc nói một hơi: "Bọn ta là được cử đến phía Nam chém tặc cứu người, nào giống mấy người các ngươi năng lực yếu kém phải đến phương Bắc tham quan kiến thức chứ!"
Tạ Nhược Hi nghe vậy chỉ nhếch mép cười, vỗ vỗ hai cái vào vai hắn: "Xem lại khả năng ngôn ngữ của ngươi rồi hẵng đến nói chuyện với ta nhé."
Nói xong liền mặc kệ hắn ở một bên xù lông mà đi đến ôm lấy Tạ Nghiêm, nhân lúc không ai chú ý liền nói khẽ vào tai ông: "Cung nữ Tiểu Thúy ở Ngự Hoa Viên là Ảnh Vệ con để lại trong cung, nếu phụ hoàng gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm thì hãy đến tìm cô ấy, cô ấy sẽ thay con bảo vệ người."
Tạ Nhược Hi lưu luyến buông tay, ngoại trừ hứa rằng sẽ bảo vệ hai người Tạ Uyển Đình và hứa sẽ trở về trước giao thừa, cùng Tạ Nghiêm ăn tất niên thì nàng không nói gì nhiều với ông nữa mà đi qua chỗ Lâm Uyển Dư.
Tạ Nhược Hi móc ra trong người một chuỗi hạt bồ đề bỏ vào tay Lâm Uyển Dư rồi nhờ vả bà đưa cho Tiểu Linh tìm một chỗ trong thành chôn đi, chủ nhân của chuỗi hạt này hi vọng được đến thành Huyền Châu một lần nên nàng muốn thành toàn cho người ấy.

Mà nàng đã giao nhiệm vụ cho Tiểu Linh và Tiểu Lạc đi làm nên không thể tới tiễn, chỉ có thể giao cho Lâm Uyển Dư.
Thục Phi nhìn vào chuỗi hạt dường như nhớ tới gì đó liền vô tình hỏi: "Là của vị tăng nhân phạm đại tội trên Yên Sơn Quan đó sao?"
Tạ Nhược Hi kinh ngạc nhìn Lâm Uyển Dư, chủ nhân của chuỗi hạt này quả thực là tội đồ của Yên Sơn Quan, vì từng cứu nàng một lần nên mới đồng ý giúp y.


Các Tăng nhân khác đều không muốn nhắc tới vị ấy, vậy làm sao Lâm Uyển Dư lại biết chuyện này?
Nắm được suy nghĩ trong đáy mắt nàng, Lâm Uyển Dư rất tự nhiên giải thích: "Là Tiểu Linh kể cho Thanh Liên, rồi Thanh Liên kể cho ta đó."
Tạ Nhược Hi mỉm cười gật đầu như đã hiểu, còn không quên khen ngợi y một câu: "Thục Phi nương nương quả nhiên lợi hại, giống như vạn sự trên đời người đều biết hết vậy đó!"
Thấy nàng còn định ba hoa đến tối, Tạ Khải Vũ không nhịn được đi qua lôi nàng lên xe ngựa.
Nhóm tùy tùng nhanh chóng thu xếp hành trang ổn thỏa cho hai đoàn người, đồng thời lên đường.

Vừa mới khởi hành không lâu Tạ Nhược Hi đã quay người lại vẫy tay tạm biệt với Tạ Nghiêm, Tạ Khải Vũ nghịch ngợm vỗ vào mông con ngựa của nàng, con ngựa hoảng sợ lập tức sải cặp chân dài bắt đầu phi nước đại.

Nàng vì con ngựa mất kiểm soát mà suýt chút nữa tiếp đất mấy lần, giữa thanh thiên bạch nhật (1) một người một ngựa lao như điên giữa đường phố thành Huyền Châu làm người dân không khỏi cả kinh một phen.
Vì không dừng lại quá nhiều cộng thêm liên tục thúc ngựa phi nước đại, một nhóm ba người chỉ mất thời gian nửa tháng đã đến Kỳ Thiên quốc cách xa mấy ngàn dặm, một đường thuận buồm xuôi gió, sau đó tốn thêm nửa ngày nữa để đến được thành Thương – vùng kinh tế chủ chốt của Kỳ Thiên vì giáp biển Thương Châu.
Nhóm Tạ Nhược Hi ra tới bến cảng thì chỉ gặp được Tô Chỉ Yên sớm đã đứng đợi từ bao giờ.

Hỏi y một hồi mới biết Cố Nguyên đang sắp xếp đồ đạc trên tàu còn Mộ Dung Thành đi loanh quanh trong thành vẫn chưa thấy trở lại.

Nghe vậy Tạ Nhược Hi lập tức nhận việc đi tìm hắn về, Tạ Uyển Đình đứng ra muốn ngăn cản nhưng bị nàng cướp lời.
"Đừng sợ, ta đây là Cao tổ mẫu của tên Mộ Dung Tặc đó, sẽ tìm được hắn nhanh thôi!" Lời còn chưa nói hết thì họ đã chỉ còn thấy bóng lưng nàng phía xa.
Ba người đồng loạt đưa tay xoa xoa mi tâm, chúng ta là sợ lát nữa Mộ Dung Thành mới là người phải đi tìm muội đó!

Không ngoài dự đoán, Tạ Nhược Hi đi ngang qua tiệm hàng đồ ăn nào cũng ghé vào một lúc, rất nhanh hai tay đã treo đầy túi đồ nặng muốn chết, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là phải đi tìm Mộ Dung Tặc cho hắn giúp nàng xách đồ mới được!
Thế là nàng xách mấy túi đồ đi lung tung tìm người, thành Thương lớn ngang ngửa thành Huyền Dương, dân cư cũng rất đông, trong đó Linh Sư chiếm một nửa, ai ấy đều là thương buôn giàu nứt đố đổ vách, cả thành tới đâu cũng là cửa tiệm lầu các xa hoa tấp nập, ngoài phủ nha của quan lại ra thì gần như không có nhà dân bình thường giống thành Huyền Dương.
Tạ Nhược Hi đi hết mấy con phố vẫn không tìm thấy người đâu, càng không biết hắn vào thành làm gì, công cuộc tìm người rơi vào bế tắc.
Đang lúc chán đời, nàng vô tình đi qua một đoàn ăn xin trong một con hẻm tối, hiếu kỳ qua hỏi thì biết được họ là nạn dân từ phương Nam di cư đến đây, trên đường bị thổ phỉ bắt được cướp đoạt toàn bộ tài sản nên cả gia đình mới thành ra như thế này.
Nàng đảo mắt nhìn xuống y phục của đoàn người, mặc dù dính đầy bùn bẩn nhưng không tính là rách nát, lại nhìn tới mấy đứa trẻ co ro trong vòng tay của mẫu thân, bây giờ đã vào mùa đông, người lớn may ra có thể chịu nổi cái lạnh nhưng chúng thì không.
Tạ Nhược Hi gãi gãi đầu hai cái rồi đưa mấy túi đồ ăn trên tay cho đoàn người, cảm thấy vẫn không đủ nên đưa luôn túi tiền của mình.
"Ta ra ngoài chỉ mang có nhiêu đây thôi, đủ cho mỗi người mua một cái áo choàng và ăn được mấy bữa.

Còn nữa, đi qua khoảng bốn con phố phía bên kia là sẽ thấy vài cửa tiệm đang chiêu nhân công, mọi người có thể hỏi xin vào làm." Nàng vừa nói vừa chỉ tay về mấy con phố phía xa xa.
Đoàn người nhận được tấm lòng của Tạ Nhược Hi mà cảm kích không thôi, cúi đầu cảm tạ một lúc thì bỗng một nam nhân tầm trung niên đứng lên định từ chối túi tiền của nàng.

Biết trước hành động tiếp theo của y, nàng không nói thêm lời nào lập tức bật dậy chạy đi mất.
Đoàn di dân không kịp phản ứng chỉ đành đưa mắt nhìn nhau.
Đang chạy giữa đường lớn, Tạ Nhược Hi đột nhiên thấy một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, hình như là Mộ Dung Tặc!
Không nghĩ nhiều nàng vội vàng đuổi theo thân ảnh nọ, bất quá đuổi theo tới nơi thì cảm giác có gì đó sai sai..
Tại sao hắn lại vào thanh lâu vậy?
Tạ Nhược Hi bất động tại chỗ, gương mặt tràn ngập vẻ hoài nghi nhân sinh.

Chắc là nhìn nhầm rồi, nhìn nhầm người rồi, già rồi mắt kém a..
Còn đang ở trạng thái tự thuyết phục bản thân, Tạ Nhược Hi bị hai giọng nói của nam nhân làm cho nổi hết cả da gà.

"Tiểu tỷ tỷ, đứng nhìn Tú Hoa Các chúng ta lâu như vậy mà sao không chịu tiến vào a!"
"Đúng vậy đúng vậy, mau vào đây, bọn ta nhất định sẽ không làm tiểu tỷ tỷ thất vọng đâu!"
Tạ Nhược Hi:? Ngại quá, tiểu tỷ tỷ không có hứng thú nhé!
Đáng tiếc hai nam nhân kia không để cho nàng kịp xách giày chạy mất, nhanh chóng kéo nàng vào trong Tú Hoa Các.
Vừa bước vào trong Tạ Nhược Hi đã bị mùi hoa phấn rượu chè xộc thẳng lên mũi làm cho hoa mắt chóng mặt, thanh lâu này không chỉ có kỹ nữ mà còn có cả kỹ nam nên khung cảnh không khỏi khiến nàng vô thức đỏ mặt.
Cứ tưởng điều này chính là điều xui xẻo nhất mà Tạ Nhược Hi gặp phải hôm nay rồi ai ngờ kế tiếp còn làm nàng sốc hơn.
Một bàn tay mũm mĩm đặt lên vai nàng, kèm theo đó là giọng nói khiến nàng ám ảnh bấy lâu.
"Mỹ nhân?"
Tạ Nhược Hi chậm rãi quay đầu, đập vào mắt nàng chính là một tên phú hào mặt trắng môi hồng, y phục thuộc loại vải thêu vàng thượng phẩm, tay và cổ treo đầy vòng vàng, nô tài xếp thành hai hàng sau lưng, liếc mắt đã biết là thế gia công tử, chỉ là dáng người thoạt nhìn rất giống một cái chum khổng lồ đi!
Nàng nghiến răng, không ngờ lại gặp lại tên mập này ở thành Thương, thật đúng là phiền phức mà!
Thế là trong ba mươi sáu kế, nàng chọn thượng sách, xoay người hướng ngược dòng người mà chạy.
Tên mập thấy Tạ Nhược Hi lại muốn chơi trò đuổi bắt như lúc trước ngược lại vô cùng phấn khích mà đuổi theo, trên miệng không ngừng thốt ra mấy chữ "Mỹ nhân, đợi ta với!"
Tạ Nhược Hi vừa chạy vừa mắng, tên mập này ăn gì mà chạy nhanh như vậy chứ? Xem ra nhất định phải cho hắn một trận mới được!
Gấp gáp là vậy, nàng vẫn rất tử tế mà né người qua đường, tránh va chạm để rồi gây ra thiệt hại không mong muốn.
Thoáng chốc tên mập nọ đã đuổi tới sát nút, Tạ Nhược Hi đang mải nghĩ sẽ dùng chiêu thức nào để xử lý hắn thì chợt đâm vào vòm ngực của một người.

Nàng vội lùi lại cúi đầu xin lỗi rồi tránh qua một bên định tiếp tục chạy thì bị người kia nắm tóc kéo ngược lại, vừa mở miệng muốn mắng người thì gương mặt của nam nhân nọ khiến nàng đột ngột á khẩu, ngoan ngoãn như mèo nhỏ núp sau lưng hắn.
Tên mập đuổi tới phía trước hai người, chống tay xuống gối thở hổn hển, lời nói đứt quãng không rõ ràng: "Mỹ nhân, tại vì tương, tư nàng mà, hôn thê của ta, bỏ ta luôn rồi, nàng nhất định, phải chịu trách nhiệm với ta!"
(1) Thanh thiên bạch nhật: Trời xanh ngày trắng, ý nói giữa ban ngày ban mặt, ai cũng được chứng kiến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận