Việc Vương Nhất Bác giết thái tử Thiên Ninh gây chấn động một phen. Nếu Đông Phong sức yếu khó có thể đơn thân đấu với Phùng Nguyên thì việc này lại dẫn tới kết quả khiến dân chúng phẫn nộ. Vương Nhất Bác cứ như vậy một đao hạ xuống phá vỡ hiệp ước giữa hai bên, Thiên Ninh nổi trận lôi đình tập hợp binh mã, chuẩn bị lương thảo cùng với Đông Phong thảo phạt Phùng Nguyên.
Phùng Nguyên cứ như vậy rơi vào thảm cảnh có khả năng vạn kiếp bất phục.
Tiêu Chiến sau khi trở về Minh Hoàng sơn trang liền nhờ huynh đệ trong trang và Hàn Nhược Tuyết dạy mình võ công. Lường trước được nguy cơ tranh chấp xảy ra, mà Thiên Ninh căn bản không cần một thái tử, thứ họ cần chỉ là một lý do, lý do thích hợp nhất để Vương Nhất Bác phá vỡ hiệp ước. Y ngày ngày cho mọi người thao binh luyện tướng, chuẩn bị đủ binh mã lương thực, vũ khí sắc bén, mưu lược chu toàn. Y cũng biết Minh Hoàng sơn trang giáp với mảnh đất của Liên Hoa ngày xưa, lại vừa vặn trở thành vị trí trọng yếu phía tây của Phùng Nguyên. Không có nghi ngờ gì nếu bị tấn công trước nhất.
Y ngày đêm tập võ, kết hợp cùng điều khí luyện công, có lần y hỏi Hàn Nhược Tuyết, tại sao kinh mạch cuối cùng của ta vẫn chưa thông? Nàng chỉ nói, cần một thời cơ rồi quay đi mất.
Nửa đêm trăng sáng, hôm nay lại tới rằm rồi, tính ra kỳ hạn của hắn cũng đã tới, chỉ là lần này y không ở cạnh hắn. Chắc chắn hắn đang tự nhốt mình ở Vô Dục cốc chịu đau một mình... Nghĩ tới đây quả thật có chút không đành lòng.
Khoảng thời gian tươi đẹp nhất cuối cùng vẫn không thắng được sự thất vọng cùng đau đớn nơi tận đáy trái tim. Người ta nói, càng yêu bao nhiêu, càng hận bấy nhiêu. Mà Vương Nhất Bác bây giờ có lẽ không còn là Vương Nhất Bác mà y quen nữa.
Hàn Nhược Tuyết thân không tiếng động ngồi xuống bậc đá lạnh ngắt cạnh y, thành công khiến y giật mình một cái, nàng nhìn y khinh thường, có vậy cũng giật mình? Y chỉ biết cười trừ cho qua. Không khí tĩnh lặng như đông đặc lại xung quanh hai người, cuối cùng y cũng tìm thấy điểm khác biệt giữa y cùng người khác và y cùng Vương Nhất Bác.
Ở cạnh Vương Nhất Bác, y có thể tào lao nhảm nhí đủ thứ chuyện trên đời rồi lăn ra ngủ. Còn cạnh người khác, đặc biệt là cô nương này, một chữ y cũng lười nói ra.
Ngẫm đi ngẫm lại vẫn là không nên để thiên địa ngừng lại như bây giờ, y ho khan một tiếng rồi nói.
"Ngươi thật không tha thứ cho Vong Đường Huy?"
"Tại sao ta phải tha cho hắn?"
Tiêu Chiến nghĩ hay y câm luôn đi cho rồi, nói chuyện với nàng ta thà y quay đầu nói với cây cột nhà này còn hơn. Khóe môi đã không nhịn được mà giật vài cái, nhưng y vẫn kiên trì tiếp tục.
"Không phải hai người lưỡng tình tương duyệt sao?"
Hàn Nhược Tuyết như nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng buồn cười, khóe miệng khẽ câu lên một đường cong, nhưng nàng không vui, chỉ là chán ghét.
"Thiên hạ vạn người dù có thể xoay thiên dời địa cũng chỉ thua bởi vì một chữ tình này. Ta không muốn trở thành nô lệ của người khác chỉ vì nó."
Tiêu Chiến đen mặt. Sao lần nào nàng ta nói dài hơn bình thường đều là mang giọng điệu giáo huấn y vậy? Chỉ là, nữ nhân này trải qua những gì để có thể nói lên những lời như vậy, dã tâm lớn như vậy, khả năng cũng lớn như vậy, nàng muốn cường đại có cường đại, muốn mưu trí có mưu trí, dã tâm đó dù lớn đến đâu cũng sẽ thực hiện được.
"Đến lúc đó đừng quên hương khói cho ta."
"?"
Ừ, lúc đó y cũng đi rồi còn đâu. Y vươn vai một cái đứng dậy, phủi phủi y phục rồi quay gót vào bên trong. Nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn tiếp tục đại nghiệp.
Nếu nói tại sao y lại vì Phùng Nguyên mà đánh một trận, thì có lẽ chỉ nhận được một nụ cười câu nhân của y. Nhớ tới một năm trước, khi y đang còn ở kinh thành Phùng Nguyên, cơ duyên xảo hợp khiến y gặp được một vị trưởng quầy, người đó nói hắn vốn là người Liên Hoa, ngày trước còn ăn không ngon ngủ không yên tại chốn lao tù.
Khi Lãnh Dực còn tại vị, dư đảng Liên Hoa được xem như cấp thấp nhất của nô lệ, chịu sự đãi ngộ không phải dành cho con người. Nữ nhân thì thành trò vui phòng the, nam nhân thì lao động khổ sai năm ngày một bát cơm, hai ngày một bát nước. Nhưng khi Vương Nhất Bác đăng cơ, hắn cứ như vậy thả hết tù binh, cho chúng ta một con đường sống. Bây giờ chính họ cũng không biết nên hận hay nên cảm kích hắn.
Vậy nên, Tiêu Chiến chấp nhận liều mình bảo hộ Phùng Nguyên không chỉ vì bá tánh Phùng Nguyên vô tội, mà còn vì vạn dân Liên Hoa đang còn tồn tại, cho họ một niềm tin, thái tử Liên Hoa nguyện hy sinh tính mạng cho họ một cuộc đời mãn nguyện hạnh phúc.
Đao kiếm vô tình, không đến hai tháng đại quân từ phía Bắc như vũ bão dần dần đi vào địa phận Phùng Nguyên, phía Tây của Tiêu Chiến bị một đội quân tinh nhuệ vây đánh. Sau bao ngày thao binh, y cùng huynh đệ Minh Hoàng sơn trang như hòa vào làm một, tạo nên niềm tin không thể thay đổi giữa hai bên. Cũng nhờ sự chăm chỉ ngồi học môn lịch sử của y khi ở không gian đó, biết được thêm nhiều mưu lược cũng như cách chỉ huy, khiến cho đội quân bên kia trở nên rối loạn, chiến thắng chỉ là chuyện ngày một ngày hai.
Tin tức trang chủ Minh Hoàng sơn trang đánh đâu thắng đó dần truyền đi ngày càng xa, quân binh tới đầu quân ngày càng nhiều, chỉ là ngoài người dân Liên Hoa, y không nhận bất kỳ ngoại tộc nào khác. Giờ có lẽ y không muốn trao niềm tin cho bất kỳ người khác.
Sau hai năm, Phùng Nguyên toàn thắng, thành công đẩy lùi Thiên Ninh và Đông Phong quay đầu trở về. Vương Nhất Bác thêm một lần khẳng định Chiến thần Phùng Nguyên không phải là hư danh. Chỉ là trận chiến kéo dài khiến thương vong vô số, dù nói là thắng trận nhưng Phùng Nguyên tan cửa nát nhà, ngân khố trống rỗng, khiến cho việc thảo phạt hai nước còn lại trở nên khó khăn, cuối cùng cũng đành để giang sơn Thiên Ninh cùng Đông Phong yếu ớt tồn tại.
Vương Nhất Bác đích thân ra trận, nhiều lần cửu tử nhất sinh, thương nặng đến mức gần như không qua được, khiến Tiêu trang chủ nhiều lần hoảng hốt. May nhờ vị y sư tính tình kỳ quái nhiều lần cứu hắn ra khỏi quỷ môn quan, mỗi lần có người tới gọi lúc nàng đang ngủ, nàng đều bày ra vẻ mặt cau có chán ghét nói.
"Lại nữa. Hắn không tiếc mạng còn bắt ra đến cứu, không cứu!"
Cuối cùng chưa đến nửa canh giờ lại thấy nàng ngồi trên giường bắt mạch cho hắn trong sự khó chịu, miệng lẩm bẩm, nếu không vì thất huyết linh lung, ta sao phải rảnh như này.
Tiêu Chiến khi thay y phục liền để ý, trên người không biết từ bao giờ lại được điểm thêm vài vết sẹo lớn nhỏ, làn da của thân thể này vốn đã trắng giờ có thêm vài vết sẹo lại càng nổi bật. Dù sao thì trong cuộc đời nam tử không chịu vài vết thương, để lại vài dấu tích còn gì là thú vị nữa.
Chỉ là... Y đưa tay sờ xuống đuôi mắt của mình, một vết sẹo vừa thẳng vừa dài nổi rõ, kéo xuống gần tai. Y biết mình chưa tới ngày chết nên mới liều mạng như vậy, cuối cùng khiến cho nhiều huynh đệ vì cứu y mà bị thương. Y khoác lên mình bộ y phục trắng toát, là đồ tang.
Sải bước rộng tới từ đường, các huynh đệ đã tụ họp đầy đủ chỉ thiếu y đến chủ trì đại cục. Toàn bộ Minh Hoàng sơn trang hành một đại lễ trước vong linh của hàng nghìn huynh đệ đã tử trận, máu của họ đổ xuống mảnh đất này, họ là niềm kiêu ngạo của toàn bộ Minh Hoàng sơn trang. Tiêu Chiến quỳ gối cúi đầu, một giọt nước mắt lăn xuống hai gò má, lóng lánh như muốn thu hết cả thiên hạ.
Ngay sau đó, y hạ lệnh tu bổ sơn trang, trị liệu cho thương sĩ, khôi phục lại bộ dáng ngày trước, vì y không chỉ dừng lại ở việc chống ngoại thù, y còn phải mang theo tâm nguyện của toàn bộ vong hồn đang kêu la dưới địa ngục, nhất quyết lật đổ Phùng Nguyên.
Chỉ là đến khi đó, phải đối diện với Vương Nhất Bác như thế nào y lại chưa nghĩ tới. Có lẽ Hàn Nhược Tuyết nói đúng, thiên hạ này dù có nhân tài đến đâu cũng phải thua trước một chữ tình. Sau một trận đánh chân đao thực thương quả thật rút cạn toàn bộ sức lực của y, khoảnh khắc y nhìn thấy từng người ngã xuống trước lưỡi kiếm sắc lạnh của kẻ thù y lại cảm thấy mình thật vô dụng, khi thu gom những thi thể đã lạnh ngắt thậm chí không còn nguyên vẹn, y cảm nhận được mình như đang chống lại cả thiên hạ.
Ngay lúc y cảm thấy yếu mềm nhất, y vô tình lại nghĩ tới hắn. Nếu là hắn sẽ không để y tự lao vào nơi nguy hiểm, sẽ không để y ngửi mùi máu tanh, sẽ nhất tâm nhất ý bảo hộ y an toàn, y sẽ không cảm thấy mệt mỏi như hiện tại nữa.
Nhưng, y chỉ có một mình.
Rảo bước trên hành lang dài và hẹp, y thầm đếm bước chân của mình, mọi người trong Minh Hoàng sơn trang nhận thấy y nhiều tâm sự liền nhờ Hàn Nhược Tuyết quan tâm y nhiều một chút, có lẽ trang chủ cần người cùng y bầu bạn. Minh Hoàng sơn trang tuy lớn nhưng lại không tìm được một tâm giai cùng y nói ra hết thảy. Hàn Nhược Tuyết cau mày, cũng thật biết tìm người.
"Nhớ tới Vương Nhất Bác?"
Tiêu Chiến lần nữa giật mình. Lần này y thong thả lên mái nhà ngắm sao, nơi rừng núi này thật cảm nhận được một mùi vị khác đang mơn man khắp da thịt. Y gật đầu xem như trả lời. Hàn Nhược Tuyết xem như phá lệ nói với y thêm vài câu.
"Chiến sự kết thúc. Sao không tới tìm hắn?"
Tiêu Chiến mở to mắt ngạc nhiên, động tác tay đưa lên định sờ thử xem nàng có bị gì ảnh hưởng đến ý thức hay không liền vị giọng nói trầm thấp đả bại.
"Làm gì?"
Cánh tay lơ lửng giữa không trung liền hạ xuống thay vào đó là câu hỏi kèm theo nụ cười gượng.
"Ngươi có bệnh sao? Khuyên ta trở về với hắn?"
Hàn Nhược Tuyết nhìn y một hồi lâu, tới mức muốn xuyên thủng y, nhìn thấu mọi điều y đang nghĩ.
"Ngươi mới có bệnh. Tâm của ngươi không tại đây mọi người đều thấy."
Tiêu Chiến nhìn bóng lưng nàng rời đi. Tâm của y... Thực sự không ở đây sao? Thôi thì xem tạo hóa của họ vậy, mà có phải đánh giết quá nhiều khiến y bị đơ rồi không, vẫn chưa nhìn được điều gì mới. Cốc đầu mình một cái, y quay về phòng ngủ một giấc thật dài.
Bình minh hơn một tháng sau, thiên hạ xem như đã trở về vòng xoay thường ngày, Minh Hoàng sơn trang cũng đã đân hồi phục. Ngủ một giấc gần giờ ngọ mới lăn mình ngồi dậy, Tiêu Chiến thoải mái ngáp một cái rồi dời giường. Gia nô không biết đứng đó từ khi nào.
"Trang chủ, có vị khách từ kinh thành đến thăm."
"Được. Ta sẽ ra ngay."
Tiêu Chiến tay xoa vai rồi thắc mắc, ai có thể từ kinh thành tới gặp y. Đột nhiên có chút mong chờ nhưng ngay lập tức gạt đi, ngươi đối với hắn còn tình, hắn đối với ngươi còn nghĩa sao? Đầu suy nghĩ nhưng chân lại bước nhanh tới thượng phòng.
Bóng dáng quen thuộc khiến y dừng lại, hắn lại cao lên rồi, bờ vai cũng rộng hơn một chút. Dáng hình y nhớ nhung bây giờ hiện hữu trước mặt lại vô phương nắm lấy...
"Thảo dân Tiêu Chiến, tham kiến hoàng thượng!"
Vương Nhất Bác quay lại đỡ y đứng thẳng. Hắn nhìn vết sẹo trên gương mặt y không nhịn được mà vuốt ve, cái nhíu mày nhẹ cũng đủ thấy hắn đau lòng như thế nào. Nhưng Tiêu Chiến cự tuyệt ánh mắt phong tình vạn chủng của hắn lùi lại một bước.
"Không biết hoàng thượng tới là có gì chỉ giáo?"
Vương Nhất Bác nhìn y xa cách liền nắm chặt bàn tay sau lớp áo dài. Giọng nói đè nén run run cất lên.
"Theo ta về."
Tiêu Chiến nhắm mắt, tại sao lúc ta mềm yếu nhất, cũng đã quen với việc không có ngươi bên cạnh, ngươi lại xuất hiện, nói với ta những lời này.
Ta là lo sợ, mình sẽ lần nữa động tâm.