Tô Tịch nghe tiếng khóc của Lục Ái Ái cũng bối rối tay chân.
Vừa đúng lúc thấy Lục Đông Phong từ trong phòng họp đi ra, cô ấy đã vội vẫy vẫy anh đến.
Thế nhưng lúc anh đến gần cô ấy lại có chút e dè vì sợ hai người đã thực sự chia tay.
Thấy ánh mắt của anh, Tô Tịch đã chỉ chỉ về phía hai người kia:
“Hai người họ đang cãi nhau căng thẳng lắm, anh tới xem đi ạ.”
Ánh mắt Lục Đông Phong hướng theo tay Tô Tịch, mắt thấy tình cảnh hỗn loạn thì nhanh chân bước tới.
Lục Ái Ái nhìn Hạ Kiều Nghi chỉ đứng sững như trời chồng không nổi một câu dỗ dành mình, cô ấy càng khóc lớn ăn vạ:
“Kiều Nghi, rốt cuộc mình và anh họ của mình kiếp trước đã nợ nần gì cậu mà anh em mình phải khổ sở như thế này? Cậu lạnh lùng vừa thôi, tại sao từ lúc học lớp mười hai cậu lại thay đổi… Rốt cuộc ai đã nhập vào cậu khiến cậu xa cách như thế?”
“Cậu thì xinh đẹp giỏi giang rồi, bên cạnh cậu hết người đàn ông này đến người đàn ông khác vây quanh, bảo sao anh mình lại bị cậu đá dễ dàng như vậy.”
Cô ấy ám chỉ Hàn Triết và Trọng Quân Dương vì từng nghe loáng thoáng chuyện của mấy người.
“Anh mình có thể ‘nghèo’ hơn những người đàn ông vây quanh cậu, nhưng mà… cậu phải nhìn xem… có người đàn ông nào sẵn sàng đối với cậu như anh họ mình hay không?”
Hạ Kiều Nghi hơi hơi bĩu môi, vẻ mặt trào phúng:
“Có đầy.”
Cô cũng chỉ nói vậy, thế mà Lục Ái Ái đã kích động nói ngay:
“Có ư, có thì đã thế nào.
Ngay việc ngày hôm nay cậu gọi anh Hàn đến cậu có biết anh mình đã tự vấn thế nào không hả? Cứ cho là hai người họ đều yêu thương cậu, nhưng nhìn về nhan sắc, anh Hàn có xách dép được cho anh mình hay không?”
Hạ Kiều Nghi thấy người ăn vạ quá lố, cô nghiêm mặt nói:
“Này, cậu hơi quá rồi đấy!”
“Đấy, đấy! Biết ngay mà, cậu bênh anh Hàn chằm chặp.”
Lục Ái Ái biểu hiện ghen tức ra mặt không rõ là cho anh họ hay như thế nào.
Cô ấy khóc lóc dở tính trẻ con:
“Dù cậu có biện hộ thế nào thì về nhan sắc, anh mình vẫn là hơn tất cả những người xung quanh cậu.”
Hạ Kiều Nghi đến nước này giọng cô hơi gắt:
“Đẹp hả? Mặt đẹp mà tâm can thối nát thì cũng vứt!”
Dứt lời cô đã gạt phăng tay cô ấy ra, quay ngoắt đầu lại tính một mạch bỏ đi thì đập ngay vào một ‘cái cột’.
Cô bị bất ngờ ngã người về phía sau.
Cứ nghĩ sẽ ngã đùng xuống đất, nhưng may mà có một bàn tay đỡ lại.
Thế nhưng mà, bàn tay kia vừa ôm giữ eo cô thì cô đã nhận ra bởi cảm giác quen thuộc.
Ngay khi vừa đứng vững, cô đã vùng vẫy tránh thoát.
Chỉ là Lục Đông Phong lúc này không hề buông tay, gương mặt hiện lên ý cười xấu xa:
“Tâm can thối nát đâu ai nhìn thấy, nhìn mặt là được.”
Tô Tịch há hốc miệng nhìn hai người, rốt cuộc cảm thấy hình tượng Lục Thiếu tá uy nghiêm bay biến không còn một chút.
Đến Lục Ái Ái đã quen lúc này cũng phải cảm thán với độ mặt dày của anh họ mình.
Mà vẻ vô liêm sỉ này… hình như đây mới đúng là Lục Đông Phong cô quen.
Nhưng Hạ Kiều Nghi đã không còn hy vọng, cho nên đôi mắt lạnh lùng, chỉ nói hai chữ:
“Buông tay.”
Lục Đông Phong đưa ánh mắt ra hiệu cho Lục Ái Ái, Lục Ái Ái dù còn tổn thương nhưng hiện tại đây không phải chỗ của mình nữa cho nên cô ấy vội vàng kéo Tô Tịch rời đi chỗ khác.
Tô Tịch vẫn muốn ở lại ăn cơm chó, nhưng Lục Ái Ái không cho.
Nhìn thấy Tô Tịch người có khả năng cứu mình nhất bị kéo đi, Hạ Kiều Nghi càng thêm thất vọng.
Hiện tại vẫn đang bị ôm chặt không cách nào thoát ra, cô tự thừa nhận mình hèn mọn… cô nhớ hương thơm mát lạnh trên người anh, nhớ cái ôm bao bọc của anh đến phát điên.
Mới một thời gian không gặp, cô đã cảm giác giống như lúc mình trọng sinh quay lại.
Vừa vui sướng, vừa đau đớn.
Chỉ muốn giữa hai người cứ như thế này mãi… nhưng đời không như mơ.
Lục Đông Phong thấy cô đột nhiên thất thần không nói khiến anh khó hiểu, anh vừa nới lỏng tay thì cô gái kia đã có phản ứng.
Hạ Kiều Nghi thoáng chột dạ cho nên vội vàng muốn tránh khỏi vòng tay anh.
Nhưng anh phản ứng nhanh đã kịp ôm lại.
“Thấy anh nên không vui sao?”
Hạ Kiều Nghi khinh khỉnh không trả lời.
Lục Đông Phong hỏi lại một lần nữa, cô không nói.
Anh lập tức cúi xuống hôn lên môi cô, không chỉ đơn thuần hôn mà còn nhẹ nhàng cảm nhận sự mềm mại của bờ môi cô.
Hạ Kiều Nghi trợn mắt tức giận tránh đi nụ hôn của anh:
“Lục Đông Phong, anh làm cái quái gì vậy?”
Anh thành thật trả lời:
“Anh hỏi em không nói, anh tưởng em đang khóa miệng nên muốn giúp em khai thông một chút.”
Cái miệng chứ có phải ống cống đâu mà khai thông.
Lòng thầm buồn bực nhưng thực chất Hạ Kiều Nghi có hơi lảng tránh:
“Sau những gì đã xảy ra anh vẫn có thể hành động như thế này, tôi cũng đủ hiểu bản chất anh thế nào rồi.”
“Thế thì tốt.”
Lục Đông Phong vẻ hài lòng:
“Vợ chồng nên hiểu từ bản chất của nhau như thế mới có thể hạnh phúc lâu dài.”
Vợ chồng cái đầu nhà anh.
Hạ Kiều Nghi tức muốn nổ phổi, cô triệt để rơi vào câm lặng.
“Không nói gì tức là em thừa nhận chúng ta là vợ chồng đấy nhé!”
Lục Đông Phong trêu ngươi cô mấy câu, thấy cô một chút cũng không phản ứng lại thì lại bắt đầu dở trò hôn cô.
Nhưng lần này, nụ hôn chưa tới cô đã không nương tay tát thẳng mặt anh.
“Lục Đông Phong, anh bị tâm thần phân liệt lúc thế này lúc thế kia hả? Chúng ta đã chia tay rồi.
Anh dừng lại đi, đừng tìm tôi để trút hết những thứ cảm xúc thừa thãi đó của anh nữa.”
Trong mắt cô, Lục Đông Phong hiện tại giống một tên trai đểu ra sức trêu đùa với trái tim cô.
Lục Đông Phong một tay ôm má, gương mặt hơi nhăn nhó vì bị cô dùng lực mạnh:
“Nghi à, em không một chút nào thương xót cho nhan sắc này của anh hay sao? Em không sợ anh bị em tát dẫn đến hóp má, trở nên già nua xấu xí đi hả?”
Nghe từ ‘hóp’ trong đầu Hạ Kiều Nghi chợt hiện về hình ảnh Lục Đông Phong ngày đó gặp cô ở tòa án.
Đối diện với ánh mắt của Lục Đông Phong hiện tại, cô chột dạ lảng tránh đi.
“Tát một cái anh chết được chắc? Mà cũng phải, ngoài mặt mũi này ra thì anh đâu còn cái gì khác.”
“Anh còn có cái khác mà…”
Lục Đông Phong xấu xa nói.
Hạ Kiều Nghi nghĩ cứ tiếp tục đôi co thế này, với bản mặt dày của Lục Đông Phong thì câu chuyện sai càng sai mà không có hồi kết.
Lục Đông Phong buông tay rồi, cô cũng không trốn chạy, nghiêm túc nhìn anh:
“Dù rằng người nói chia tay là tôi, nhưng nghĩ kỹ lại tôi cũng nhìn ra kẻ bị đá chính là tôi.
Lại phát hiện ra, sau khi chia tay anh cuộc sống của tôi tốt hơn nhiều, tôi không giận hay trách anh nữa và cũng chấp nhận chuyện này rồi.
Thế nên anh không cần cảm thấy… à không… nếu có áy náy, có lương tâm thì ai lại làm thế.”
“Câu chuyện tình yêu trong thời gian qua, ai cũng biết anh là người hy sinh nhiều, ban đầu tôi nghĩ là vì anh thật lòng yêu thương tôi, ngẫm lại thì chẳng qua anh chỉ thích chơi trò tâm lý với tôi thôi.
Nhưng mà Lục Thiếu tá à… nói cho anh biết, anh chọn sai người rồi.”
Người duy nhất mà cô tin chính là Lục Đông Phong của kiếp trước đã chịu bao nhiêu kiếp nạn vì cô.
Còn Lục Đông Phong của đời này, chỉ là gió thoảng mây bay.
Đời này cô vốn dĩ chưa làm gì với anh, cô không có nghĩa vụ phải trả nợ anh nữa…
“Bức ảnh mẹ anh đăng, tôi cũng đã xem rồi.
Tôi cứ nghĩ là ít nhất mình cũng sẽ bị một chút hậu chia tay, nhưng mà xem xong bức ảnh đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm lắm.
Thấy anh và người ta cũng rất hợp nhau, môn đăng hộ đối.”
Lục Đông Phong nghe cô tự biên tự diễn một hồi, giận mà không có tư cách để giận vì anh chính là người sai.
Anh biết cô chỉ đang cố tỏ ra mạnh mẽ để lừa gạt anh, anh biết mình đã làm tổn thương cô cỡ nào nên giờ cô mới thành thế này.
Anh hỏi:
“Thế nên, em ủng hộ chuyện anh và Hoàng Cẩm Huyền?”.