Khoảng thời gian mấy tháng đổ lại đây, không rõ vì sao trong những giấc mơ anh luôn gặp ác mộng.
Tần suất ác mộng dày đặc nhất là thời gian hai người không nói chuyện với nhau.
Hạ Kiều Nghi trong mơ thật tàn nhẫn đẩy anh ra xa… Và khi nghe cô kể lại sự tình, có rất nhiều chi tiết trùng khớp.
Lúc đầu anh cho rằng do mình quá sợ hãi chuyện hai người chia tay nên mới mơ ác mộng như thế.
Bây giờ, anh lại nghĩ có thể một thế lực nào đó đang đẩy những luồng sóng đó đến và báo mộng cho anh biết trước: Hạ Kiều Nghi trong mơ đã từng là Hạ Kiều Nghi đời thực việc thực.
“Hạ Kiều Nghi, em… em đúng là bị mù.
Hàn Triết đã nói với tôi về tên Trọng Quân Dương kia, chính tôi cũng cảm nhận được hắn ta chẳng phải loại tốt đẹp gì… Đàn ông với nhau tôi còn lạ gì hắn? Em nói cho oai là em yêu hắn, nhưng chắc là em bị hắn phũ lắm đúng không? Vì em bị tổn thương nên mới muốn làm tổn thương tôi… Thậm chí cả Hàn Triết cũng bị em đối xử như vậy, tôi nhớ rồi… Hàn Triết đã từng mắng em là đồ máu lạnh không có lương tâm…”
Mặt Hạ Kiều Nghi nhăn như đít khỉ:
“Mẹ nó, còn có chuyện này sao?”
Cô ra sức đánh vào người Lục Đông Phong khiến anh buộc phải buông tay, để lộ ra đôi mắt đỏ au ẩn chứa làn nước.
Lục Đông Phong không kịp lau nước mắt, bị cô nhìn thấy.
Cô sững người lại, lời mắng nhiếc chuyện hai người đàn ông từng hùa vào nói xấu sau lưng cô cũng bị nuốt ngược vào trong.
Nhớ không lầm thì đây hẳn là lần đầu tiên cô thấy Lục Đông Phong rơi nước mắt ở kiếp này.
Trái tim quặn thắt đau đớn.
Lục Đông Phong lòng tự trọng của đàn ông còn cao như núi, bị cô nhìn thấy lập tức xấu hổ vội quay mặt đi hướng khác.
Bàn tay thô ráp cố gắng chùi sạch ‘giọt nước mắt’ vốn không được phép xuất hiện.
Hạ Kiều Nghi nhìn anh bằng ánh mắt phán xét.
Lau nước mắt xong, anh lại tỏ ra như không có chuyện gì, muốn nắm tay cô.
Lần này, cô không phản kháng, chấp nhận cái nắm tay của anh.
“Chỉ vì những giấc mơ báo mộng đó, Trọng Quân Dương mới nhận cái kết như hiện tại.
Ban đầu anh còn cảm thấy có lỗi, nhưng giờ mới biết hắn đáng bị như vậy lắm.”
Người mà Hàn Triết cảnh giác như thế hẳn là Trọng Quân Dương đã làm ra những chuyện không thể tưởng tượng được.
Dứt lời, Lục Đông Phong đột nhiên dùng ánh mắt xéo xắt nhìn cô:
“Hạ Kiều Nghi, em nghe cho rõ đây.
Chính vì đời trước em làm tổn thương anh như thế, đời này chắc chắn phải trả giá.
Anh không biết thì thôi, anh đã biết nhất định không để em yên, phải thay Lục Đông Phong của đời trước hành hạ em mới được.”
Hạ Kiều Nghi vừa mới cảm động vì anh, giờ lại thấy cảm lạnh.
“Nói tóm lại là do anh dại gái đến mất trí chứ trách gì tôi?”
“...”
Lục Đông Phong bị nghẹn lời không cãi được, anh hắng giọng một cái để lấy lại danh dự đã mất:
“Dì trẻ nói gì cũng đúng.”
“...”
Ò.
Bỗng nhớ tới gần đây Hàn Triết có chuyện, cô nhân tiện hỏi dò Lục Đông Phong:
“Đời trước, trước khi tôi chết có từng nghe đến tập đoàn X.
Chuyện của Trọng Dương Thị, ngoài anh còn có cả tập đoàn X nữa đúng không?”
Nghe được chính miệng cô nói cô yêu Trọng Quân Dương, giờ cô lại hỏi về người ta thì máu ghen Lục Đông Phong đã nâng lên gấp mười lần.
Anh buông tay cô ra, khoanh tay trước ngực, kiêu ngạo đáp:
“Không nói.”
Hạ Kiều Nghi hơi bĩu môi:
“Không thì thôi, cứ làm như người ta cần lắm ý.”
Dứt lời cô cũng khoanh tay trước ngực quay ra bên ngoài cửa sổ.
Trong xe không khí trầm lắng, không ai chịu nhường ai.
Lục Đông Phong chỉ cần cô xuống nước một chút thôi, ruột gan anh cũng moi ra mời cô xem một lượt.
Vậy mà cô còn chảnh hơn cả anh.
Kết quả vẫn là anh mặt dày đi chủ động nói chuyện làm hòa với cô.
“Đến tận bây giờ em vẫn quan tâm Trọng Quân Dương như thế sao? Đừng giận, em muốn biết anh sẽ kể em nghe…”
Hạ Kiều Nghi nghe anh nói, buồn bã thở dài:
“Đời này, Trọng Quân Dương từng tỏ tình với tôi nhưng tôi đã từ chối.
Chuyện đời trước và đời này vốn không còn liên quan đến nhau nữa.
Cảm giác yêu đương hay tội lỗi gì đó cũng không còn.
Chẳng qua, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi…”
Biết cô còn nhiều điều che giấu, Lục Đông Phong tò mò lắm.
Chỉ đành kể cho cô nghe về tập đoàn Hàn Thị.
Cô nghe xong, sắc mặt suy tư.
Đến Lục Đông Phong và cả Hàn Triết đều đề cao tập đoàn X là Hàn Thị như thế… Một bên ‘tình cũ’ có quan hệ tốt với họ, một bên người đối với cô giống như người thân rất quan trọng thì bị họ gây khó khăn.
Cô phải làm sao bây giờ?
Lục Đông Phong dường như cũng cảm giác được cô đang bối rối, anh tò mò hỏi ra một câu rất đáng đánh:
“Chẳng lẽ đến cả Hàn Thiên Dương cũng từng trải giường với em ở kiếp trước?”
Hạ Kiều Nghi trợn mắt:
“Anh vô lý vừa thôi, đời trước lúc anh ta xuất hiện tôi đã chết trong tù rồi.
Mặt mũi anh ta thế nào tôi cũng còn chưa nhìn thấy.”
Lục Đông Phong nhớ đến vẻ đẹp đàn ông khí chất của Hàn Thiên Dương, anh cũng đẹp nhưng quan trọng là người ta còn trẻ hơn anh… Anh vội nói:
“Không gặp là đúng, Hàn Thiên Dương là một lão già xấu trai, em nhìn sẽ bị bỏng mắt.”
“Vậy sao?”
Hạ Kiều Nghi không chút nghi ngờ, bởi cô nghĩ người đứng đầu tập đoàn như vậy chắc cũng phải già nua rồi chứ ít gì.
“Ừ, thật thế mà.
Đã vậy còn là một tên biến thái, lần đó biết anh đẹp trai mà cố ý đi gặp anh.
Suýt nữa thì tấm thân trong trắng chỉ dành cho riêng em này bị người ta chà đạp đấy… nên em phải biết thương anh đi.”
Hạ Kiều Nghi đã từng nghe chuyện mấy ông tỷ phú thích ‘đấu kiếm’, thoáng chốc tin lời anh.
Anh vừa ngả vào lòng cô vờ vịt tủi thân, cô đã nâng tay vỗ vỗ lưng anh, muốn an ủi nhưng miệng lại nói:
“Không sao, bây giờ anh là người độc thân có quan hệ tình cảm với ai cũng không tính là vi phạm đạo đức.
Cho dù là lúc đó đã xảy ra chuyện gì… tôi cũng không trách anh, vì thực tế tôi cũng không trong sạch.”
Lục Đông Phong vừa nghe lập tức cắn vào bờ vai cô, anh dùng sức khiến cô đau kêu oai oái:
“Anh nói rồi, anh chưa bị gì hết.”
Thấy anh giận, cô nói:
“Thì tôi cũng chỉ nếu…”
Lục Đông Phong chen ngang:
“Với lại, đừng hở miệng ra là nói em thế này, em thế kia.
Em của đời trước thế nào, suy cho cùng anh vẫn không trực tiếp trải qua, nhưng anh không nói không phải là anh không suy nghĩ… Em đừng hả hê như thế, em không thương bản thân thì cũng không nên nghĩ anh không thương em.”
Hạ Kiều Nghi câm nín.
Đúng vậy, chuyện cô từng qua lại với nhiều đàn ông đến cô nghĩ lại còn cảm thấy ghê chứ nói gì anh.
Chỉ là anh vẫn cứ suy nghĩ cho cô như thế.
Lần này giống như một phép thử, anh biết rõ con người cô mà vẫn chấp nhận cô… kết quả phép thử khiến cô thật đau lòng.
Lục Đông Phong có lẽ giận hơn bao giờ thế, anh nói rất nhiều, nói cả những chuyện mà cô chưa từng nghe rằng trong quá khứ xa xưa cô và anh đã từng gặp nhau, đã từng ‘qua đêm’ với nhau ở trên cây.
Chuyện anh nói từ kiếp nào rồi, cô chẳng nhớ chút gì, chỉ sót lại một chút ấn tượng với chuyện hồi bé từng học chung với người bạn nước ngoài.
Nếu không vì vậy, cô sợ anh đang ở thế giới song song nhầm cô với ai đấy chứ.
“Anh yêu em, Hạ Kiều Nghi… Anh yêu em, yêu cả những khuyết điểm trong trái tim của em.
Anh chưa chứng kiến Hạ Kiều Nghi của đời trước, nhưng anh có thể hình dung ra đứa trẻ con tinh ranh ngày đó lớn lên chắc chắn cũng sẽ không phải dạng vừa chứ không hề tốt bụng hiền lành đi từ thiện như thế này.
Chuyện của đời trước… chuyện quá khứ đó đã khiến em thay đổi hay bất cứ thế nào… em như nào anh vẫn yêu em.”
Hạ Kiều Nghi vụng về giải thích:
“Tôi cũng có trái tim lương thiện chứ bộ, tôi đi từ thiện là thật tâm mình đấy chứ…”
Cô hồi bé thế nào mà khiến cho Lục Đông Phong phán xét, mặc định suy nghĩ như thế với cô vậy?
Lục Đông Phong nhìn cô bằng ánh mắt ‘anh hiểu mà, không cần che giấu’:
“Anh luôn cảm thấy đó là sự sắp xếp của ông trời, là luật hấp dẫn.
Anh thích sự hỗn loạn nhưng bị ép theo quy củ, anh không được làm điều anh muốn thì để vợ anh làm… Chúng ta đúng là nồi nào úp vung nấy, quả là một đôi hoàn hảo.
Anh yêu sự phức tạp trong ánh mắt của em…”
Dường như Lục Đông Phong đang cố gắng cho cô hiểu sâu hơn về con người của anh.
Khi anh miêu tả sự hoàn hảo giữa hai người, anh đã không quên trao lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn của sự phấn khích đến cô cũng cảm nhận được.
Cô khẽ đẩy anh ra, vẻ mặt tỉnh bơ:
“Người yêu cũ xin tự trọng.”
“...”
“Đừng mà…”
Lục Đông Phong không cam tâm:
“Tại sao nói nhiều như vậy rồi vẫn gọi anh là người yêu cũ? Anh không chịu đâu… em đơn phương phán quyết chia tay, anh đã đồng ý đâu… Lúc đó anh thật sự đã gặp chuyện… chuyện này anh chưa sẵn sàng nói với em, nhưng anh đảm bảo anh không yêu ai ngoài em cả, anh cũng không cố tình làm tổn thương em… Mình quay lại như trước được không, Nghi…?”
Nhìn ánh mắt anh có chút chân thành, thật thà.
Hạ Kiều Nghi miễn cưỡng suy nghĩ thêm, chỉ là lòng cô vẫn còn giận.
Nên để lảng tránh câu hỏi đó của anh, cô đã vờ tỏ ra có chuyện sực nhớ ra:
“À phải rồi, còn có chuyện này…”.