Vân Long Phá Nguyệt

“Chuyện gì xảy ra?” Nam tử đứng lên, hai tay chống ở trên bàn.

“Hoàng thượng, còn nhớ Viêm Huyên từng nói chuyện trăm năm khắc tinh không?” Viêm Huyên nhìn chằm chằm mặt hắn, giọng nói hết sức nghiêm chỉnh, trước nay chưa từng có vẻ nghiêm túc như thế.

“Trăm năm khắc tinh?” Nam tử nhăn mày lại, trả lời, “Ngươi nói chính là khắc tinh trong truyền thuyết có thể thay đổi toàn bộ thiên hạ .”

“Đúng.” Viêm Huyên gật đầu.

“Hắn liên quan gì đến chuyện ngươi đi tìm Tiêu Thanh Hàn?” Nam tử lại hỏi. Không hiểu quan hệ giữa hai người.

Viêm Huyên hít một hơi thật sâu, không trả lời vấn đề của hắn, chẳng qua là hỏi chuyện khác.”Hoàng thượng nhất định biết về thân thế của Tiêu Thanh Hàn nhỉ?”

Hoàng đế gật đầu, trả lời.”Thiên hạ ai chẳng biết lời tiên đoán về Thanh Hàn quốc sư Thiên Trạch: Thiên Trạch trăm năm, trăm sen nở rộ, cửu tử quốc sư, Vân Long bên cạnh, thê tử quốc sư, chủ nhân phách Nguyệt, Vân-Nguyệt gần nhau, thiên hạ thái bình, Vân-Nguyệt chia lìa, khắc tinh giáng thế..”

Nói xong, nam tử đảo mắt nhìn về phía Viêm Huyên. Đáy mắt thâm trầm “Ngươi nói, khắc tinh kia chính là trăm năm khắc tinh sao?”

“Đúng vậy.” Viêm Huyên xoay người, quạt nhẹ lay động, sau đó thần sắc nặng nề mà nói ra những chuyện kia.

“Hoàng thượng, mọi người đều biết sư huynh của ta Minh Phong luôn theo cạnh Tiêu Thanh Hàn, đã năm năm, ai cũng cho rằng hắn là ưa thích rừng trúc xanh ở phủ quốc sư, rượu trúc kia, lại quên một chuyện quan trọng nhất, hồng cùng Tu La hắn, y độc song tuyệt, võ công tuyệt thế, sao lại cam tâm tình nguyện đi theo bên cạnh người kia như thế, hơn nữa, đã theo năm năm rồi.”

“Ừ, đúng là có chút kỳ quái.” Nam tử cũng gật đầu tỏ vẻ hoài nghi, quả thật, thường nghe người khác nhắc tới người này, cũng phát giác người này đi theo bên cạnh Tiêu Thanh Hàn tuyệt đối không đơn giản như vậy.

“Đúng.” sắc mặt Viêm Huyên có chút bất đắc dĩ “Sư huynh làm sao sẽ vì chuyện này mà nguyện ý ở một chỗ, từ trước đến giờ hắn yêu thích tự do, hắn làm như vậy, bởi vì, những thứ này đều do sư phụ ta yêu cầu.”

“Sư phụ ngươi, Thiên Tuyệt tiên nhân.” Nam tử híp lại cặp mắt, không khỏi lên tiếng kinh hô.

Thiên Tuyệt tiên nhân, Tiên Phong Đạo Cốt trong truyền thuyết, bất kể võ công hay y độc đều tuyệt diệu, hắn có hai đệ tử, một chính là Hồng Y Tu La – truyền thuyết trong chốn giang hồ, mặc một thân đỏ thẫm, quyến rũ khuynh thành, tà khí khó dò. Y thuật cùng độc thuật được ông truyền lại. Năm năm trước, trong chốn giang hồ đối với hắn là vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi, kinh ngạc là hắn có đôi tay biến người sắp chết thành người sống, sợ là đôi tay kia, cứu người vô hình, giết người cũng vô dáng. Nhưng không biết nguyên nhân gì. Trong một đêm, hắn đột nhiên dấn thân vào phủ quốc sư, năm năm, chưa bao giờ rời đi. Mà một người khác đồ đệ của Thiên Tuyệt tiên nhân, chính là Xuất Vân công tử, phong lưu tuấn nhã, diện mạo tuyệt luân, hắn sở hữu võ học của ông, một thân võ công đẹp như tranh. Mà Xuất Vân công tử, lúc này đang đứng ở trước mặt Viêm Huyên hắn.

Viêm Huyên tiếp tục nói: “Năm đó, sư phụ ta đã tính, thiên hạ sẽ có một kiếp tai ương, ba phần thiên hạ, máu chảy thành sông. Mà ma khí lại có liên quan đến quốc sư Thiên Trạch, Tiêu Thanh Hàn. Nhưng dù sao sư phụ không phải là thần, vả lại tướng mạng của Tiêu Thanh Hàn căn bản không người nào đoán được, sợ rằng có liên quan đến linh khí hắn có. Cho nên ra lệnh cho sư huynh của ta – Minh Phong đi theo, để tìm được khắc tinh trong dự ngôn. Có thể ngăn cản thì ngăn cản. Sư phụ nói, khắc tinh giáng thế, ma khí ẩn sinh. Chỉ cần tâm hắn không chết, người có tâm, tất nhiên sẽ không thành ma.”

“Quả nhiên, vô luận ông xem xét thế nào, phòng thế nào, khắc tinh vẫn xuất hiện, nhưng mà. . . . . .”

Viêm Huyên ngừng một chút, cười khổ “Không nghĩ tới, trăm năm khắc tinh chúng ta ngày tìm đêm tìm, dĩ nhiên cũng là hắn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui