Không rõ vì sao.
Trong đầu Chân Tiểu Tiểu luôn hiện lên cảnh tượng Bách Hoa Thánh Nữ Lôi Nhụy ngưng tụ Bách Hoa Địa Hỏa đánh xuyên qua toàn bộ Hải Hoàng Thành.
Rốt cuộc bên dưới có cái gì?Tại sao toàn bộ linh khí Tây Hải bị Ngưng Linh Trùy hấp thu lại tích tụ trong lòng đất Hải Hoàng Thành?Nhưng phụ cận Hải Hoàng Thành cũng không có dấu hiệu tồn tại của bất cứ Thần Điện nào?Linh khí ẩn chứa trong viên tinh thạch màu lam đậm trước mắt đã dồi dào đến mức đáng sợ, nàng tuyệt đối không tin, bên dưới mỗi toà chủ thành trên khắp Tây Kỳ đều tàng trữ lượng linh khí khổng lồ như thế.
Nếu chỉ duy nhất nơi này là đặc biệt.
Thì nói không chừng, bảo vật trân quý nhất cũng không phải mạch khoáng hay tinh thạch!Thấy Chân Tiểu Tiểu lên tiếng, mọi người lập tức ngậm chặt miệng ngừng tranh cãi.
Đây là sự ăn ý được lập nên giữa bọn họ gần đây.
Mặc cha nó đúng hay không, cứ đi theo Tiểu Tiểu nhất định không sai.
“Ca, chúng ta đi đâu thế? Này! Này, bên kia nhiều người chưa kìa, hình như đang tranh nhau Lam Tinh Thạch!”Cùng lúc đó, đội ngũ của Xư Lí Thần Quang và Hạ Bạt Đốt Đốt cũng nhanh chóng lặn xuống trong đường hầm uốn lượn tung hoành.
Dọc đường mọi người nhìn thấy không ít tinh thạch sinh trưởng trên vách đá và tu sĩ Nam Đỉnh Bắc Nham đánh đấm kịch liệt.
“Ngươi vừa mới nói khỏi mồm đấy? Không phải sẽ nghe lời ta sao?” Trong tay Xư Lí Thần Quang chỉ có hai miếng hào bối, hắn chơi đùa đến chóng cả mặt.
“Đều nghe ngươi, đều nghe ngươi……” Hạ Bạt Đốt Đốt bẹp miệng hậm hực thở dài.
Tâm đau quá đi, trơ mắt nhìn tiền bị người ta giành mất.
Sau khi Chân Tiểu Tiểu đuổi kịp Tầm Kim Thử của Kim Bách liền cảm thấy con đường phía trước càng lúc càng rộng mở, càng lúc càng nóng bức.
Bên đường xuất hiện một “con sông” đỏ thẫm, tốc độ dòng chảy cực chậm, màu sắc cũng vô cùng ảm đạm, nếu không dừng chân cẩn thận đánh giá chỉ sợ căn bản sẽ không phát hiện nó đang lưu động.
Tiểu Chúc Chúc ngơ ngẩn đứng trên một vách đá nhô cao chênh vênh, cúi đầu quan sát con sông đỏ dưới chân, sâu trong đáy mắt chớp động khó hiểu và lo lắng.
“Đây là nước gì?”Vốn dĩ đối với loại chất lỏng màu đỏ không toả ra bất kỳ tia linh khí dao động nào dưới kia mọi người hoàn toàn không có hứng thú, nhưng đột nhiên phát hiện nó khiến Chu Châu phải để ý, vì thế cũng sôi nổi dừng chân dùng thần thức điều tra.
Lúc này bọn họ đang nép sát vào vách đá mà đi từng bước nhỏ, một bên thân thể là nham thạch một bên khác chính là nước sông, không cẩn thận một chút mặt giày sẽ ướt sũng nước.
“Không…… Biết……”Miệng Tiểu Chúc Chúc chậm rãi bật ra hai chữ, lời thì là lời thật, song khi nhìn chăm chú xuống mặt sông, cho dù đã tự phong ấn linh khí và khí tức hắn vẫn sinh ra ảo giác sắp bị dòng nước này nuốt chửng.
Hắn vốn định nói ra cảm nhận của mình.
Có điều nghiêng đầu lại thấy đôi mắt sáng ngời của Chân Tiểu Tiểu, sáng lấp lánh như sao trời, lời đến bên miệng bất giác bị nuốt ngược trở về, đồng thời khóe miệng cong lên thành một nụ cười tươi rói.
“Thấy không khoẻ sao?” Chân Tiểu Tiểu nhìn Tiểu Chúc Chúc bỗng dưng cười ngây ngô, lo lắng sờ trán hắn.
“Không có, ta rất tốt.
”Hai má tên ngốc hiện lên hai ráng hồng.
Ngốc chết đi được.
Trước đây, bởi vì mỗi khi Tiểu Tiểu gặp nguy hiểm đều không nhớ tới mình nên mình đã tức giận rất nhiều lần, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận.
Vừa rồi bản thân không phải cũng không muốn làm phiền Tiểu Tiểu sao?Chỉ chia sẻ chuyện tốt với nàng, tuyệt không muốn nàng gặp chút xíu chuyện xấu.
Vậy thì……Có phải mình cũng như thế, vẫn luôn được Tiểu Tiểu lặng lẽ bảo vệ mà không hay biết?Làm sao bây giờ?Muốn đích thân ra tay.
“Ta … Chỉ là cảm thấy nóng, nếu thật sự chịu không nổi sẽ ăn chút băng rồi ngủ, ngươi không cần lo lắng.
” Biểu tình do dự một chút, Tiểu Chúc Chúc liền đáp lời Chân Tiểu Tiểu.
.