Vạn Thú Triều Hoàng


Dù sao cảm giác sinh cơ tiêu tán vô cớ chỉ mình Tiểu Chúc Chúc cảm nhận được, vô cùng có khả năng đồ vật ẩn giấu nơi đây cũng chỉ có ác ý với huyết mạch của Thẩm gia, Tiểu Chúc Chúc không muốn Tiểu Tiểu phải lo lắng cho mình nên không nói ra tình hình thực tế.

“Được rồi, đừng cậy mạnh.

”Chân Tiểu Tiểu đánh giá bốn phía, không khí đích xác càng lúc càng nóng cực kỳ xung khắc với thuộc tính của Tiểu Chúc Chúc.

“Má ơi!”Nhưng vào đúng lúc này, Dương Diễm đứng bên cạnh lại đột nhiên kinh hô một tiếng.

Hắn tìm một kiện pháp bảo hạ phẩm không quá quý giá ném xuống dòng sông màu đỏ, tận mắt chứng kiến kim loại vừa chạm vào mặt nước nháy mắt liền hoá thành khói bụi!Vốn tưởng rằng con sông không hề uy hiếp tới mọi người.

Một không ầm ĩ, hai không dữ dội, lại trăm triệu không ngờ được, bọn họ thế mà bị loại chí độc nhân gian này dùng bộ dáng an tĩnh qua mắt lừa gạt.


“Mọi người phải cẩn thận, nói không chừng trên vách đá cũng có thể chảy ra vật như vậy, ngàn vạn không được bất cẩn đụng đến!”Vô cùng kinh ngạc trước kết quả thực nghiệm của Dương Diễm, biểu tình trên mặt Thân Đồ Nguy Nhiên có chút trầm trọng.

“Này! Chuột của ngươi không phải là đặc biệt chọn đường chết cho chúng ta đấy chứ?” Lưu Tuệ Tuệ tiến lên dùng sức đá Kim Bách một cái.

Nàng nói cũng không phải không có lý, đi trong chốc lát tinh thạch mới không thấy một viên trái lại xui xẻo kiểu gì mà đi tới tận bờ sông.

Trước đó mọi người chỉ cần suy nghĩ làm thế nào để lấy quặng là được, giờ thì hay rồi, còn phải thời thời khắc khắc lo lắng cho cái mạng nhỏ.

“Ai?”Trong lúc Lưu Tuệ Tuệ và Kim Bách sắp sửa gây gổ cãi nhau trận nữa, Vương Hoán bất ngờ hét lớn một tiếng, 'vèo' hai chiếc phi kiếm bay ra từ tay áo hắn lao về phía sau!Sự việc phát sinh đột ngột quả thực không ai kịp phản ứng.

Rầm rầm!Tốc độ của phi kiếm cực nhanh, khí thế sắc bén, trực tiếp đánh nát một khối nham thạch nhô lên, trong lúc bụi bay mù mịt thì cắm sâu vào vách đá.

Đợi sau khi bụi đá tan hết lại không thấy gì xuất hiện cả, chỉ có chuôi hai thanh phi kiếm còn lộ ra trong không khí.

“Ơ? Quái lạ, rõ ràng vừa rồi ta cảm giác có cái bóng vụt qua phía sau chúng ta.

” Vương Hoán thu hồi sát khí, vẻ mặt kinh ngạc gãi gãi đầu.

“Lúc trước ta cũng từng có cảm giác bị theo dõi.


” Chân Tiểu Tiểu ngập ngừng nói.

Dọc đường đi đích thật đã mấy lần nàng cảm thấy bất an.

Đặc biệt là nửa canh giờ gần nhất, sau lưng luôn phát lạnh như bị độc xà nhìn chằm chằm.

Vốn dĩ vẫn âm thầm đề phòng đối thủ đột nhiên ra tay, không nghĩ tới lúc này cũng bị Vương Hoán thoáng bắt được bóng dáng.

Nhưng điều Chân Tiểu Tiểu càng không ngờ được chính là, Vương Hoán tế ra phi kiếm công kích mà không thể giữ lại đối phương dù là một mảnh góc áo!Chẳng lẽ cảm giác bất an và bị rình rập trước đó … Tất cả chỉ là ảo giác sao?“Là … Tử Tinh Thạch a a a a a!”Không kịp đề phòng thình lình bị một cước của Lưu Tuệ Tuệ đạp bay, Kim Bách dính chặt vào vách đá lúc lâu sau vẫn không thấy động đậy, mọi người vốn cho rằng hắn lại muốn giở trò lưu manh ra vẻ mình bị Lưu Tuệ Tuệ tổn thương nhiều lắm.

Nào có ngờ được, hắn xuyên qua một khe đá nhìn thấy vầng sáng khác hoàn toàn màu lam đậm.

“Mau tới đây! Cùng nhau phá lớp đá này! Đúng, nơi này nơi này chính là nơi này, chỗ tay ta chỉ đây này!”Vừa thét chói tai Kim Bách vừa nhảy dựng lên trên đất, tay hết sờ lại cào mặt tường như bị điện giật.


“Tử Tinh?”“Có viên to như vậy sao??”Mỗi một chữ phun ra khỏi miệng Kim Bách đều mang theo cảm giác kinh hãi.

Xuất phát từ niềm tin tưởng đơn thuần với đồng bạn, mọi người nửa tin nửa ngờ ấn tay trên mặt đá lạnh băng phóng thích linh khí của bản thân.

Tập hỏa dung nham.

Biện pháp học được từ Nam Đỉnh này trái lại hết sức hiệu quả.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận