Vạn Thú Triều Hoàng


Nhìn hồn Côn Hoàng khổng lồ và uy vũ phía trước, Bạch Tú Nhi ẩn nấp trong bóng tối vô cùng kiêng kị.

Mà nhìn bức tường Tử Tinh to lớn phản xạ ánh sáng lung linh huyền ảo kia, nàng lại không thể ức chế sự tham lam và mơ ước điên cuồng dưới đáy mắt.

Đám người đó nói không sai!Chỉ có bảo vật trân quý nhất mới đáng được hồn Côn Hoàng bảo vệ!Nhưng lúc này, vô luận là Chân Tiểu Tiểu hay Bạch Tú Nhi thì đều sai rồi.

Gần như là cùng thời điểm, tất cả tu sĩ tiến vào quặng ngầm bên dưới Hải Hoàng Thành đồng loạt bị hồn hải thú quấy rầy.

“Thánh nữ đại nhân? Thánh nữ đại nhân…… Ngươi ở đâu?!”Một tiểu đội hỏa tu Nam Đỉnh vốn dĩ vẫn luôn đi theo Thánh nữ hỏa mạch nhà mình vơ vét Lam Tinh trong đường hầm khúc khuỷu.

Tuy nhiên vừa rồi bỗng có một bóng đen lóe lên trước mặt, chớp mắt vạt hỏa bào màu đỏ quýt đã biến mất không dấu vết.


Đợi nhóm hỏa tu kinh hồn bạt vía vứt bỏ người hầu vội vàng chạy qua chỗ ngoặt, quay đầu lại lén nhìn tức khắc kêu la thảm thiết đinh tai nhức óc, thậm chí mấy người cầm đầu còn bủn rủn chân tay ngã quỵ dưới đất hai mắt thất thần.

Lúc này, trên mặt đất lẳng lặng nằm một khối thi thể không đầu, miệng vết thương rách toác duỗi dài đến lưng, máu tươi tuôn ra ào ạt nhanh chóng nhuộm đỏ cả mảnh đất.

“Nhất định! Nhất định là man tu Bắc Nham gây ra!”“Chúng ta phải lập tức hội báo lên các Giám Hỏa Tư đại nhân!”Một lúc lâu sau mới có người khôi phục thần trí, biểu tình phẫn hận siết chặt nắm tay, khí thế hừng hực không báo thù cho Thánh nữ nhà mình thề không bỏ qua!“Mẹ nó! Đây là cái quỷ gì?”Giám Hỏa Tư Hoa bà bà từng giúp đỡ Sa Chi Điệp rất nhiều vừa cạy mở một khe đá bắn ra tia sáng lam đậm, bên dưới liền đột nhiên trào ra bóng rắn chi chít như sợi tóc!Chúng nó tựa loài hải quỳ nào đó sống cộng sinh với nhau, song mỗi một xúc tu lại mọc lên răng nanh mang độc!Bất ngờ không kịp đề phòng.

Cánh tay phải Hoa bà bà bị cứa một vết thương, nàng khiếp sợ tột độ nhanh chóng tung ra một kiện pháp châm nổ, bấy giờ mới nương theo lực lượng nổ mạnh của pháp bảo đẩy bản thân ra xa vách đá!“Thiếu chủ! Sao … Làm sao bây giờ!”Âm thầm theo dõi Xư Lí Thần Quang và Hạ Bạt Đốt Đốt, ánh mắt A Bố Phùng Nham âm u đánh giá “sinh vật” thình lình xuất hiện trước mặt!Không chỉ một con.

Vô số giống loài trước đây chưa từng gặp lấy phương thức hình chiếu lởn vởn xung quanh hắn.

Chúng nó tồn tại che khuất ánh sáng tinh thạch bốn phía tản ra thậm chí hạ thấp nhiệt độ trong không khí, dường như một cơn ác mộng hoang đường khiến trái tim đập nhanh liên hồi.


“Ca……” Giọng Hạ Bạt Đốt Đốt run run rẩy rẩy, tay phải theo bản năng kéo tay áo Xư Lí Thần Quang.

“Câm miệng, không được phát ra âm thanh!”Xư Lí Thần Quang không kiên nhẫn thấp giọng quát Hạ Bạt Đốt Đốt, hào bối trong tay xoay tròn với tốc độ xưa nay chưa từng có!Ba giây sau khi đoàn người bọn họ nhanh chóng nhảy vào một đường hầm, bỗng có bóng đen khổng lồ chậm rãi từ đối diện trôi lại gần.

Đôi mắt xám trắng vô hồn chỉ nghi hoặc tạm dừng chốc lát trước cửa động liền lập tức thất thần chuyển sang hướng khác.

Còn có một nữ tử hành tẩu ở chỗ sâu trong quặng mỏ, không ngừng bóp nát từng hồn hải thú xuất hiện trước mặt mình.

Đợi khi năm ngón tay nàng mở ra, bụi hồn xám đen đổ xuống qua các kẽ tay, bấy giờ ánh sáng bốn phía mới chiếu lên dung nhan mỹ lệ của nàng.

Bách Hoa Thánh Nữ Nam Đỉnh, Lôi Nhụy!Mất tích ngay từ lối vào quặng mỏ cũng không phải vì thi triển hỏa uy Bách Hoa khiến nàng tiêu hao quá nhiều lực lượng, càng không phải không muốn tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt giữa Nam Đỉnh và Bắc Nham.

Mà do, nàng căn bản không phải hỏa tu Nam Đỉnh chân chính!“Thú vị! Thú vị! Đồ của Thẩm gia nhất định được giấu ở chỗ này!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận