Vạn Thú Triều Hoàng


Cự vật khổng lồ lao ra từ mặt tường Tử Tinh đó có thể tích mà các linh thú tầm thường không thể sánh được! Cái đầu to phủ kín dây mây cổ xưa cùng với những miệng vết thương tái nhợt loang lổ khiến người ta cảm nhận được một cỗ khí tức năm tháng dài lâu và nồng đậm.

Nhưng nó không có thực thể.

Lại cẩn thận quan sát.

Con thú này thân ảnh mờ mịt giống như quỷ mị, đáy mắt tái nhợt trống rỗng vô hồn.


Nó là một con quỷ.

Hiện tại, bức tường Tử Tinh cao sừng sững trước mặt mọi người chính là nấm mồ vây khốn nó dưới lòng biển sâu!Dường như hồn hải hoàng ngủ say một thế kỷ bị tiếng đá nứt vỡ bong tróc đánh thức nên quẫy cái đuôi thật dài tỉnh lại, bật người thoát khỏi vực sâu vươn tới hiện thực!Rõ ràng không có hình thật.

Tuy nhiên cái đầu to lớn của nó lại như búa tạ, nháy mắt đánh bay Thiển Hạ và Lưu Tuệ Tuệ xuống dòng nước đỏ lẳng lặng trôi!Thời gian từ trạng thái đình trệ chuyển sang gia tốc, bên tai Chân Tiểu Tiểu nhất thời ầm ĩ tiếng các đồng bạn la hét hoảng sợ!“Không được! Nước kia … không được chạm vào!”Đàn Phong kêu to kinh hãi đồng thời tung ra một cái roi dài từ trong lòng định cuốn lấy cơ thể Thiển Hạ, nhưng tốc độ ra tay của hắn vẫn là quá chậm!Vèo!Nhanh hơn cái bóng xám trắng của hải thú chỉ có một mình Chân Tiểu Tiểu.

Nàng sớm đã tế ra Tinh Vân Nấm, một giây trước khi Lưu Tuệ Tuệ và Thiển Hạ rơi xuống sông kịp thời kẹp chặt hai người họ dưới cánh tay!Tư tư tư tư!Đai lưng của Thiển Hạ rớt vào nước tức khắc hóa thành tro bụi trong tiếng ăn mòn chói tai.

Cảm giác mình vừa lượn một vòng trước quỷ môn quan, hai má Thiển Hạ và Lưu Tuệ Tuệ nghẹn đến mức đỏ bừng, trên mặt treo đầy mồ hôi to như hạt đậu.

“Chân tỷ tỷ … Cảm ơn ngươi……” Lưu Tuệ Tuệ lắp bắp cảm tạ.

“Các huynh đệ, đây có thể là … hồn Côn Hoàng!”Chân Tiểu Tiểu lại không có thời gian đáp lời Lưu Tuệ Tuệ, cứu Thiển Hạ và Lưu Tuệ Tuệ lên liền thả hai người họ trên một khối nham thạch rồi tức tốc tế ra Chỉ Mang Đao!Lúc trước từ miệng Trường Ngư Yến Sơn đã từng nghe nói về “hồn Côn Hoàng”, bởi vì cảm thấy tò mò còn cố ý hỏi Thủy Trung Trì.

Khi ấy Thủy Trung Trì trả lời nàng rất qua loa mơ hồ.


Đại khái là trong quá trình Tây Hải hóa sa mạc, vương thú dưới biển chết đi bằng một loại phương thức cực kỳ đặc thù, lực lượng, ý niệm thậm chí là tàn hồn đều hoà trộn lại với nhau hình thành nên sự tồn tại đặc biệt.

Hồn hải thú.

Kỳ thật sớm đã không thể coi là vật sống, ngẫu nhiên sẽ bị kích phát từ hoá thạch trong lòng Tây Hải!“Ha ha ha ha! Xem ra chúng ta thật sự đã tìm được kho báu quý giá nhất dưới Hải Hoàng Thành!” Thân Đồ Nguy Nhiên nhìn vách tường Tử Tinh trước mặt và hồn Côn thú không sợ ngược lại còn mừng, cầm thương cuồng tiếu.

Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của bọn họ để phán đoán, chỉ bên cạnh thiên linh địa bảo trân quý nhất mới xuất hiện thú cộng sinh đáng sợ!Cho nên đối phương càng mạnh mẽ, hắn càng vui vẻ!“Xử lý hồn thú, vách tường Tử Tinh kia là của ta…… Không! Là của chúng ta!” Kim Bách vung đao lá liễu trong tay đến uy vũ sinh phong!Mẹ nó!Sao lại có cái thứ quỷ này?!Theo dõi phía sau mọi người, Bạch Tú Nhi cũng đang lắp bắp kinh hãi.

Nàng ở Tây Kỳ nhiều năm sớm nghe nhiều nên biết nhiều, nhưng bản thân trước nay không được tận mắt nhìn thấy.

Rốt cuộc tất cả chúng nó chỉ tồn tại trong truyền thuyết hoặc bị phong ấn nằm trong tay một số di dân quý tộc Tây Kỳ.


Chưa từng nghe nói còn sót lại ngoài tự nhiên!Khó trách dọc đường đi nàng cũng có loại cảm giác bất an vô cớ như bị ai đó theo dõi.

Chỉ sợ hồn thú khổng lồ này sớm đã thức tỉnh vẫn luôn bám theo suốt đường!Như vậy càng tốt!Nhìn chín người chém giết kịch liệt với hồn Côn thú, Bạch Tú Nhi âm thầm cười lạnh.

Nàng cực kỳ thưởng thức tiếng thét chói tai của nhóm nam hầu phía Huyết Dạ Cơ.

Bức tường Tử Tinh to lớn kia tuyệt đối là vật quý giá số một số hai bên dưới toàn bộ Hải Hoàng Thành!Đợi Huyết Dạ Cơ và hồn Côn Hoàng đánh đến lưỡng bại câu thương, nàng vừa lúc ngồi làm ngư ông đắc lợi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận