Wyndur không mất đến nửa giờ để đợi được sự xuất hiện của người tên Khans kia.
Hắn ta là một tên người gấu cao ráo, có sức mạnh cùng bản lĩnh rất lớn.
Tuy nhiên, trước mặt một kẻ có Thần cấp đến tận 20 như Wyndur thì Khans lại chẳng khác gì một con chuột bị mèo vờn cả, dễ dàng bị cậu khống chế dưới chân mình.
– Tên người chết tiệt! Ngươi muốn gì? – Khans gắt lên.
– Lối thoát.
– Wyndur đáp – Nhưng ta không hỏi nó ở đâu, mà là hỏi tại sao ngươi biết đến nó.
– Lối thoát gì cơ? Ta không hiểu-
– Đừng giả vờ không biết làm gì.
– Wyndur ngắt lời – Mấy người bạn nhỏ của ngươi đã tốt bụng tiết lộ cho ta rồi.
Vẻ mặt của Khans kinh hoảng thấy rõ.
Rồi hắn ta thốt:
– Ngươi đã làm gì bọn nhóc?
– Chỉ cho chúng nằm nghỉ một chút thôi.
– Wyndur đáp – Nhưng chúng còn nằm nghỉ được bao lâu thì… phụ thuộc vào sự hợp tác của ngươi rồi.
Khans bật lên một tiếng chửi.
Hắn ta tức giận vô cùng, không biết vì lo lắng cho đám người thú kia hay là vì thông tin bí mật bị tiết lộ.
Tuy nhiên, sau cùng thì hắn ta vẫn lựa chọn trả lời:
– Là một quý tộc.
Ông ta đã chỉ cho tôi lối thoát.
– Nói cụ thể hơn đi.
– Wyndur bảo – Quý tộc đó là ai? Và tại sao hắn lại chỉ cho ngươi lối thoát này.
– Chuyện này…
Khans tỏ vẻ do dự, trông như đang nghĩ tìm một câu trả lời phù hợp.
Wyndur thấy vậy liền dùng chân đè ép thân xác bên dưới, giục:
– Mau trả lời!
– Ta không thể! – Khans hô lên – Quý tộc đó đang nắm giữ tính mạng của người trong tộc ta… Ta không thể!
Tên người gấu trông rõ ràng là rất đau đớn vì bị Wyndur dẫm đạp, thế nhưng hắn ta vẫn kiên quyết từ chối khai ra danh tính quý tộc kia.
“Xem ra không thể dùng vũ lực được rồi…” Wyndur nói thầm, ra vẻ nghĩ ngợi.
Moi thông tin từ một người đang bị uy hiếp từ kẻ khác thì chỉ cần dùng sự uy hiếp lớn hơn là được, nhưng vấn đề là Wyndur lại không biết kẻ khác kia là ai.
Nếu hắn ta là một quý tộc với quyền lực to lớn trong tay thì cậu có đưa ra lời lẽ đe dọa đến thế nào cũng đều là không đủ.
Tuy nhiên, Wyndur nhất định phải lấy được thông tin đang giấu trong tay của tên người gấu này.
Một nô lệ lại được chỉ lối thoát trốn khỏi tòa thành bị phong tỏa này thì hẳn phải giữ một nhiệm vụ rất quan trọng trên người, và hẳn có thể ảnh hưởng đến toàn cục cuộc chiến với vương quốc Danlion.
Nghĩ hồi lâu, Wyndur cúi người xuống, dán lên sau gáy Khans một tấm bùa, truyền vào ít nguyên khí cho phát sáng le lói rồi bước sang bên, bảo:
– Ta đã dán một tấm bùa ‘Điện cao thế’ lên người ngươi.
Nếu ngươi ở cách quá xa ta thì sẽ lập tức kích phát giết chết ngươi ngay.
Giờ thì đứng dậy, đi theo ta.
Khans vẫn còn chưa hồi phục lại sau những đòn tấn công cùng hành hạ của Wyndur, nhưng nghe xong thì cũng vội vàng đứng lên.
– Đừng nghĩ tới việc tự sát.
– Wyndur nói thêm – Lũ nhóc kia chắc không vui vẻ làm như ngươi đâu.
– Bọn nhóc đâu? – Khans hỏi.
– Đang được người của ta chăm sóc, ngươi không phải quá lo lắng như vậy.
Chỉ cần ngươi không hành động ngu ngốc thì chúng vẫn sẽ an toàn.
Wyndur nói xong thì cất bước đi luôn.
Từng bước đi của cậu rất vội vã, bù lại cho quãng thời gian đã hao phí cho tên người gấu này, khiến hắn ta phải chật vật bám theo với đống vết thương trên người.
Điểm đến của Wyndur là một căn biệt thự hiếm hoi nằm ở góc đông bắc thành Kyrult.
Xung quanh căn biệt thự vốn dĩ không có nhiều người qua lại vì chủ nhà đặc biệt ưa thích sự yên tĩnh, và trong tình hình hiện tại thì Wyndur hoàn toàn có thể thoải mái tìm đến mà không lo một ai trông thấy.
– Đứng lại! Nơi này cấm lai vãng.
Tiếng hô lớn phát ra từ một trong hai người bảo vệ trước cổng biệt thự.
– Bảo hầu tước Ferrmen có người muốn gặp ông ta.
– Wyndur cất giọng nghiêm nghị.
– Ha! Ngươi nghĩ mình là ai mà muốn gặp hầu tước cơ chứ?!
Tên bảo vệ nói, vẻ khinh thường.
Thế nhưng vẻ mặt của hắn ta rất nhanh chuyển thành trắng bệch khi Wyndur vận dụng Thần uy lên người.
– T-ta-ta sẽ ch-chuyển lời ngay.
Tên bảo vệ lắp bắp bảo, cố gắng xoay người nhưng phải tới ba giây sau, khi Wyndur thu lại Thần uy của bản thân thì hắn ta mới có thể yên ổn rời đi.
– Chậm đã.
Wyndur hô với lên khi tên bảo vệ đang loay hoay chuẩn bị vào cửa khiến hắn ta giật bắn người, run rẩy quay lại với vẻ mặt hoảng sợ.
– Giao cái này cho hầu tước.
Wyndur nói, bước tới dúi vào bàn tay chảy đầy mồ hôi lạnh của tên bảo vệ một miếng mề đay bằng bạc.
– Đừng làm mất nhé.
Ta sẽ chờ.
Tên bảo vệ nhận lấy miếng mề đay xong thì vội vã chạy vào trong luôn.
Hắn ta không mất quá nhiều thời gian để làm nhiệm vụ của mình, chỉ chốc thì đã qua trở lại, giọng gấp gáp bảo:
– M-mời ngài vào!
– Ừm.
Wyndur gật nhẹ đầu, quay sang Khans nói nhỏ:
– Đừng làm loạn, nếu không ta không bảo vệ được ngươi.
Tên người gấu nghe, không hiểu ý Wyndur nhưng trước cái trừng mắt của cậu thì đành cúi gằm mặt xuống, tỏ vẻ đã hiểu.
Wyndur thực tế cũng không muốn mang theo một người thú đến gặp hầu tước Ferrmen, nhưng với tình hình hiện tại thì có vẻ như cần có ông ta mới có thể khiến tên cứng đầu này chịu mở miệng.
Dù sao thì đối đầu với một quý tộc, lợi dụng thân phận một quý tộc vẫn là tốt hơn cả.
“Cũng coi như một công đôi việc.”
Wyndur sau đó được mời đến phòng khách ngồi nghỉ.
Hầu tước Ferrmen giờ không có mặt ở biệt thự, nhưng quản gia khi trông thấy tấm mề đay thì đã lập tức liên hệ ông ta rồi, hẳn trong vòng nửa tiếng là sẽ quay về đây.
Wyndur ngồi trên ghế bành, nhấp nhẹ một ngụm trà hồng ngát hương hoa Paohi, cất tiếng:
– Ta biết ngươi đang tìm cách trốn khỏi đây.
Tên quý tộc kia tất nhiên không cho phép nhiệm vụ ngươi đang làm thất bại, phải không?
Khans đứng bên cạnh, nghe lời của Wyndur thì quay mặt đi một lúc, rồi hắn ta bảo:
– Nếu ngươi đã biết vậy thì cũng nên biết khi tới giới hạn, ta dù có mất mạng cũng phải phá chuyện của ngươi cho bằng được.
Wyndur cười khẩy một tiếng, đặt tách trà lên bàn, đáp:
– Yên tâm là ngươi sẽ được thả.
Nhưng ngươi có chắc rằng tên quý tộc kia sẽ giữ lời hay không?
Tên người gấu không nói gì, nhưng vẻ mặt lo lắng đã thể hiện hết mọi suy nghĩ của hắn ta.
Thông thường, khi hai bên không tin tưởng lẫn nhau, một giao kèo sẽ được thiết lập để đảm bảo.
Tuy nhiên, trường hợp của Khans trông lại không được tốt đẹp như thế.
– Ta chỉ có thể tin hắn.
– Khans giọng đầy miễn cưỡng bảo.
– Không.
Ngươi không thể tin hắn.
– Wyndur nói ngay.
– Hừ.
Ngươi là đang bảo ta nên tin lời ngươi thay vì hắn ta?
Khans không ngốc, Wyndur có thể đánh giá được như vậy.
Tuy nhiên, hắn ta sống quá phụ thuộc vào cảm xúc rồi, không thèm có chút ý định nào giấu giếm suy nghĩ của bản thân cả.
Wyndur trên thực tế cũng không muốn thành lập một giao kèo với Khans, vì có rất nhiều điểm mù mà cậu chưa nắm biết được.
Nếu mạo hiểm lập một giao kèo trong tình huống này, khả năng rất cao là cậu sẽ bỏ sót điều gì đó và cuối cùng tự hại chính mình.
Để có thể đưa ra một giao kèo, hoặc chấp nhận nó, một người luôn phải cẩn trọng, đắn đo từng điều khoản một.
Sức mạnh cưỡng chế cùng trừng phạt của Đại Thánh Tôn, ngay cả các Chính thần cũng không dám xem thường.
– Nói thẳng thì đúng là vậy.
– Wyndur gật nhẹ đầu bảo – Nhưng thử nghĩ xem, để ta giúp ngươi thì cũng đâu chịu thiệt thòi gì.
– Buồn cười.
– Khans đáp ngay – Nếu nghe theo ngươi thì một chút cơ hội sót lại của ta với tên quý tộc cũng đều mất cả.
Wyndur nhìn Khans một chút, cảm thấy thật sự khó nghĩ.
Tên người gấu này có cục mịch dễ đoán thật, nhưng cũng không phải kiểu người mà muốn là có thể lợi dụng.
Nếu không bỏ ra một cái giá tương xứng thì e là không thể thuyết phục hắn ta rồi.
– Ta đoán tên quý tộc cần ngươi giao cho hắn một vật nhỉ? – Wyndur lên tiếng.
Khans không đáp, nhưng sự im lặng đó cùng vẻ mặt lúng túng lại thay hắn ta xác nhận lời Wyndur.
– Thật ra không khó đoán đâu.
– Wyndur nói tiếp – Hắn đã chỉ cho ngươi một lối thoát thì tức là hắn muốn ngươi thoát ra được.
Ngoài ra thì, hắn hẳn không thể tự mình đến lấy, thậm chí có thể kể cả việc tiếp cận thành Kyrult cũng là cực kỳ khó khăn nên mới cần đến ngươi, cũng như phải dùng người trong tộc của ngươi ra để uy hiếp.
Khans vẫn không nói gì, mặt cúi gằm xuống.
– Nếu vậy thì, hắn ta là một quý tộc ở bên kia biên giới nhỉ? – Wyndur cất tiếng – Và có vẻ như hắn ta có âm mưu riêng cho mình, vì rõ ràng nhiệm vụ của ngươi cũng cần phải giữ bí mật với các quý tộc khác.
Khans cười khẩy một tiếng, bảo:
– Ngươi thật sự rất giỏi, đoán được nhiều điều như vậy.
Wyndur nhăn mày.
Phản ứng đột ngột này của tên người gấu rõ ràng cho thấy cậu vừa đoán sai một điểm nào đó.
“Lẽ nào…”
– Hắn ta không phải quý tộc của Danlion?
Wyndur lẩm bẩm.
Cậu quả thật không nghĩ đến khả năng này, nhưng đây lại hoàn toàn trùng khớp với phản ứng của Khans cùng với những chuyện đã xảy ra.
Quả thật, một quý tộc từ bên ngoài biên giới muốn tìm ra lối thoát khỏi một tòa thành bị phong tỏa thì còn khó hơn là lên trời.
Nếu không thì đám thương nhân kia cũng đã không mắc kẹt lại ở đây.
Và nếu là quý tộc của chính vương quốc Enria này, thì hẳn cũng phù hợp chuyện hắn ta không thể xuất hiện ở gần đây rồi.
Thậm chí, có khi giờ hắn ta còn đang phải tự tạo bằng chứng thoát tội cho chính mình bằng một bữa tiệc nhàm chán nào đó cách đây hàng trăm hàng ngàn cây số.
– Khans, ta có thể cứu thoát người trong tộc của ngươi.
– Wyndur cất tiếng.
Gương mặt tên người gấu thoáng hiện lên một chút ngạc nhiên cùng trông chờ, nhưng rất nhanh liền sầm xuống, bảo:
– Chỉ dựa vào ngươi? Nếu dễ như vậy thì ta có cần mạo hiểm để rồi bị bắt lại như giờ hay không?
Wyndur cười nhạt.
Cậu vốn đã đoán được rằng tên quý tộc kia có quyền thế rất lớn, nhưng theo lời Khans thì có vẻ là đã đánh giá thấp rồi.
Tuy nhiên, dù trông có khó khăn hay nguy hiểm như thế nào đi nữa thì đây cũng là một cơ hội hiếm có để Wyndur bước một bước thật dài tiến tới mục tiêu của mình.
– Chúng ta sẽ lập giao kèo.
– Wyndur trầm giọng nói.
Khans đơ người ra một lúc, rồi mắt hắn ta liếc ngang liếc đọc vẻ tính toán gì đó, xong thì bảo:
– Nội dung thế nào?
“Tuyệt.” Wyndur thốt thầm.
Cậu không thật sự nghĩ rằng có thể khiến tên người gấu cứng đầu này chịu nghe mình chỉ bằng vài lời nói.
Hắn ta hẳn có một lý do riêng hoặc niềm tin huyễn hoặc nào đó, nhưng dù là gì thì cũng không ảnh hưởng đến kết quả sắp tới này.
– Không vội.
Hãy chờ tên hầu tước lề mề kia trở về đã.
.