Vật Nhỏ Mê Người Của Thẩm Thiếu


*Lưu ý có chương này có nội dung người lớn ai không thích có thể bỏ qua (chứ đừng báo cáo Ozzy) *
Xong Nhậm Địch đi vào phòng tắm, tiếng nước
xối xả trút xuống.Vương Sở Nhiên hơi thở gấp gáp hơn bao giờ hết , vậy là chút nữa thôi cô sẽ bị hắn ăn thịt sao??
Trong căn phòng sang trọng ấy , đôi nam nữ trần như nhộng đang quấn quýt lấy nhau.

Nam nhân điên cuồng nữ nhân rên rỉ như khích lệ
Đang bị ba ngón tay hắn đưa lên tột đỉnh của sự sung sướng thì hắn lại rút tay ra đem vật gân guốc ấy đẩy mạnh vào.
“Con m* nó, cô không phải xử nữ?”
Vương Sở Nhiên gắng gượng cơn đ.au, khinh khỉnh nhìn hắn: “Nhậm thiếu, tôi chưa từng nói tôi là xử nữ…”
Mặt mày hắn càng lúc càng khó coi, miệng phun ra hai chữ “M* nó” rồi tiếp tục di chuyển ra vào.

Nhậm Địch hắn sống từng tuổi này, chưa từng bị kẻ nào qua mặt, vậy mà nay lại bị chơi một vố rõ đau.

Chưa kể đối phương lại còn là đàn bà, một con đàn bà chỉ vừa tròn 20 tuổi.
Con người hắn trời sinh rất kén chọn, phàm là đàn bà do hắn bao dưỡng, tất thảy đều là gái trẻ còn tr.inh.

Hắn không thích dùng chung đàn bà với kẻ khác.

Nếu có, thì cũng là hắn chơi chán rồi vứt lại cho đám nam nhân ngoài kia.


Hắn thích cái cảm giác tàn bạo đ.âm thủng lớp màng mỏng manh đó, còn thích cả những tiếng la hét trong cơn hoan lạc.
M* kiếp!
Lần đầu tiên, Nhậm Địch hắn “chơi” lại đàn bà của kẻ khác.
Trong lòng cuộn trào từng cơn sóng dữ, hắn điên cuồng chuyển động ra vào.

Một chút cảm nghĩ cũng không thèm đặt lên khuôn mặt người kia.

Hắn chỉ biết, bên trong cô gái này, đang làm hắn phát điên.
Vương Sở Nhiên tiếp nhận từng đợt công kích kịch liệt, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Môi mỏng cư nhiên mím chặt, thi thoảng bật ra vài ba tiếng rên rỉ.

Mi mắt cô ướt đẫm, thân dưới bị người kia luân phiên chuyển động đến độ đau đớn thấu tâm can.

Hai tay tạm bợ bấu víu vào tấm ga giường, run rẩy chịu đựng.
Giống với những gì mà nhiều năm trước cô từng trải.

Điên cuồng xâm chiếm, tàn bạo lẫn vô tình…
“Hối hận rồi?”
“… Sẽ không… ưm…” Vương Sở Nhiên nhăn mặt, phía dưới bắt đầu truyền đến cơn k.ích t.ình.

Cô gắng gượng kìm nén cơn đau, thống khổ nhìn hắn rặn ra từng chữ một: “Nhậm thiếu… ngài không thể dừng lại… một lát sao?”
“Hửm, cô muốn dừng?” Mày kiếm lại ngạo mạn giương cao, hắn nâng cằm cô lên, hạ thân không khoan nhượng mà đẩy mạnh thêm cái nữa: “Vương Sở Nhiên, muốn kiếm tiền thì phải biết nuông chiều khách.

Làm g.ái thì phải học thuộc lòng mấy điều cơ bản này.”
Bị hắn thô bạo đ.âm vào, cả người Vương Sở Nhiên liền run lên đến đáng sợ.

Cô ưỡn ngực, hai tay vẫn bấu chặt vào tấm ga giường.

Nhẫn nhịn cắn môi đến độ muốn bật ra m.áu tươi.
So với cơn đ.au đớn năm đó, hắn còn cho cô nếm trải hơn gấp bội.
“Há miệng ra.


Cô tiếc rẻ mấy tiếng r.ên rỉ với tôi sao? Hay là sợ Nhậm thiếu quỵt tiền chơi gái?”
Vương Sở Nhiên không nói, hốc mắt chỉ lặng lẽ rơi ra một giọt lệ.

Môi mỏng khẽ mấp máy, muốn lên tiếng thanh minh nhưng rồi lại thôi không nói nữa.

Lời hắn nói rất đúng, cô làm gái bán thân.

Điều này cô không thể chối cãi.
“Nhậm thiếu, bổn phận làm g.ái, tôi không cần ngài chỉ dạy…” Cô mím môi, vài ba giây sau mới mở miệng nói tiếp câu vừa rồi: “Tôi tự mình hiểu biết.”
Môi bạc chậm rãi cong lên, ánh mắt hắn thích thú nhìn vào biểu cảm nhẫn nhục của người kia.
“Được, để xem đêm nay cô hầu hạ tôi thế nào.” Hắn cúi đầu ướm môi mình lên môi cô, lạnh giọng ra lệnh: “Miệng.”
Vương Sở Nhiên hiểu ý, há miệng mình ra tiếp nhận nụ hôn kia.

Sau vài lần hôn hít, cô cũng có thể đuổi kịp nhịp điệu của hắn.

Dù rằng bản thân vẫn rất tệ ở khoảng này, nhưng ít ra bây giờ cũng không bị ngạt thở khi hôn nữa.
“Ưm!!!” Hai mắt cô mở to ra hết cỡ, lại cảm nhận cơn đ.au từ thân dưới truyền đến.

Cô thật sự không chống cự nổi, hắn cứ mạnh bạo chuyển động…
Cơn triền miên cứ thế kéo dài, bầu không khí tĩnh mịch chỉ còn lại mỗi âm thanh hoan ái đầy ám muội.

Hắn dây dưa cùng Vương Sở Nhiên, từ đầu đến cuối chỉ có mỗi hai từ “tàn bạo”.

Mãi đến khi hắn thoả mãn gầm nhẹ một tiếng, phóng thích tất thảy vào sâu bên trong cô, mới chịu để tâm đến người nằm dưới thân mình.


Mà đến khi hắn chịu hạ mắt nhìn cô, cô đã ngất lả đi tự lúc nào.
Nhậm Địch rời khỏi tấm thân mỏng manh kia, hai mắt hơi híp lại chăm chăm nhìn vào thứ dịch màu trắng đục đang không ngừng chảy ra từ bên trong cơ thể cô.

Hắn thong thả tự người vào thành giường, tiện tay cởi ba cúc áo mở rộng từ cổ áo.
Hắn châm điếu thuốc lá trên tay, từ tốn rít nhẹ lấy một hơi.

Hắn ngửa đầu ra sau, chầm chậm nhả ra một làn khói trắng.
“…” Hạ mắt nhìn Vương Sở Nhiên, nhìn khuôn mặt yên bình của cô, chẳng hiểu vì gì mà lòng hắn cũng thanh thản đến lạ.
Tay lớn đặt nhẹ lên phần má của người kia, sau cơn kí.ch tì.nh đầy mãnh liệt, phiến má cô phơn phớn ửng hồng.

Nhìn thấy giọt nước mắt vô thức lăn dài, hắn cũng tiện tay giúp cô gạt bỏ.

Tâm tình cũng theo giọt nước mắt kia mà trùng trùng nặng trĩu.
Hắn cầm lấy điện thoại, nửa đêm quấy rầy đến Vãn Sinh.
“Làm cho tôi một bản hợp đồng, ép buộc Vương Sở Nhiên bán thân cho tôi.”
“Với thời hạn bao lâu?”
“Không có thời hạn, chơi chán sẽ bỏ.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận