– Sao vậy em? Ba mẹ em không đón hả?– Dạ! Hôm nay chắc em phải đi bộ về.
– Nó nói với giọng buồn, nhìn tội nghiệp lắm.– Vậy anh chở em về nhe.– Dạ! Hi hi.
– Con nhỏ vui ra mặt.Nhưng vấn đề nan giải lại đến.
Con nhỏ hơi béo ú, không thế tổng 3 trên chiếc xe đạp.
Cứ đạp được được vài cái thì xe lại dừng, lựng khựng khó chạy.
Lúc này anh Đen chạy đến.– Gì vậy mấy đứa?– Dạ! Em phải chở 2 con mắm này về, nhưng nặng quá anh ơi.– Vậy 1 đứa qua đây anh chở về, hoặc cả 2 qua luôn để thằng Khanh đi về một mình cho khỏe.– Ly hay Trinh qua anh Đen? – Tôi quay lại hỏi.– Em đi với anh thôi, Trinh qua với anh Đen đi.– Không! Em đi với anh Khanh, hồi nãy anh hứa chở em về rồi, Ly qua đó đi.
– Trinh nói mếu.
Hai đứa cứ cãi nhau một hồi cũng chả có đứa nào nhường đứa nào.– Vậy thôi! Cảm ơn anh Đen! Anh cứ về trước, để em tự lo được.– Haizz… 2 con mắm to xác tụi bây cứ thích làm khổ anh tụi bay.
– Anh Đen lắc đầu ngao ngán bỏ đi.Vậy là 3 đứa quyết định dắt xe đạp đi bộ về, trên đường về 2 con nhỏ còn ghé ăn hàng chỗ này chỗ kia, đúng là phiền phức và tốn kém.…Đang hồi tưởng thì điện thoại tôi reo lên, một số lạ gọi đến.– Alo.– Alo, có phải anh Khanh không?– Vâng! Ai vậy?– Em là Tú, bạn của Linh nè.– Có việc gì không em?– Anh chạy qua khu Trung Sơn ngay nhe, con Linh nó gặp tại nạn bên này nè.– Ừ, anh qua ngay.
Anh gọi cho em sau.
– Tôi nghe mà lòng lo như lửa đốt.– Thôi mọi người ăn vui vẻ nhe, anh đi có việc tí, bạn anh gặp chuyện.
– Tôi quơ vội cái ao khoác, lấy chìa khóa và đi.– Linh hả? – Miu nhìn tôi và hỏi.– Khi nào về anh kể sau.
– Tôi kéo cửa và đẩy xe ra ngoài, ngồi lên xe rồ máy vội vã.– Đừng đi anh! – Miu chạy ra kéo tôi lại.– Anh đang có rượu trong người mà, đừng đi được không?– Có gì nói chuyện sau nhe.
– Tôi rồ ga và chạy đi.Mặc dù không còn quan hệ gì, nhưng không hiểu tại sao tôi lại lo cho Linh đến vậy.
Tôi không muốn em gặp phải chuyện gì không hay.
Tôi chạy đến địa chỉ nhỏ Tú đưa qua tin nhắn.
Chạy đến nơi thì thấy Linh đang ngồi ăn một mình trong quán.– Linh! Em không sáo chứ.– Anh Khanh! Sao anh đến đây? – Linh ngạc nhiên hỏi tôi.– Tú nói em gặp tai nạn.– Chà! Đến nhanh nhỉ.Con Tú bên trong bước ra, vậy là tôi đã hiểu vấn đề.
Con nhỏ này gạt tôi đến đây.– Thôi! Hai người nói chuyện đi nhe! Em về trước! – Nó cười ma mãnh rồi chạy xe về.– Xin lỗi anh! Em phiền anh quá, nếu anh có việc gì thì anh cứ đi đi, chút nữa em về sau cũng được.– Thôi không sao, anh cũng không bận gì.
– Tôi không thể trách em được, chỉ khó chịu con nhỏ Tú đáng ghét.
Tôi ngồi xuống cùng em.– Em không nghĩ anh vẫn lo cho em đến vậy.– Em khờ quá! Không phải người yêu thì cũng là bạn, sao anh lại không lo cho em.– Thực ra em cũng muốn cảm ơn Tú, nhờ vậy mà em biết anh còn quan tâm em.
Em vui lắm!– Ừ, sau này nói nó đừng chơi trò này nữa nhe.
Vì khi anh nghe em gặp chuyện thì chắc chắn anh sẽ chạy đến thôi.– Anh… – Mắt em bắt đầu đỏ hoe khi nghe tôi nói.– Thôi! Mít ướt hoài, khóc xấu lắm! Không phải là Linh xinh nữa đâu.
– Tôi trêu em.– Dạ! – Em cười rất tươi, nụ cười xinh xắn hớp hồn tôi những ngày đầu gặp mặt.– Anh chở em đi dạo được không anh?– Ừ, vậy mình đi thôi.
– Tôi vào tính tiền rồi đi.Đã thời gian dài trôi qua, lại một lần nữa tôi chở em dạo phố.
Ngày xưa có thể nói tôi và em đã đi qua mọi ngóc ngách của cái thành phố này.
Nhưng lần này thì cảm giác khác quá, cũng phải thôi, bây giờ có còn là gì của nhau.
Tôi đang cố tìm một con phố nào đó mà tôi và em chưa từng đi qua, để những dòng ký ức cũ thôi hiện về làm phiền tôi.
Bỗng, vòng tay của em lại ôm tôi một lần nữa.– Em sao vậy? – Tôi hỏi Linh.– Chỉ một lần này nữa thôi anh à, cho em được ôm anh như ngày xưa nhe.
– Em tựa đầu vào vai tôi, nép sát vào người tôi và ôm thật chặt.Có cảm giác những hạt nước nhỏ li ti đang rơi trên vai áo.
Và con tim tôi lại thổn thức, không hiểu là cảm giác gì nữa.
Có phải nó đã chịu lạnh quá lâu, những giọt nước mắt của em đang làm tan chảy nó.
Nhưng sự thay đổi quá nhanh về nhiệt độ, nó vẫn chưa thích ứng kịp, và nó lại nhói đau…Em muốn tôi ghé qua công viên 30/4 để đi dạo.
Tôi gửi xe và cùng em đi bộ qua từng hàng cây, ghế đá xưa..