Trong Bích Trúc viện, Bội Lan đóng lại cửa phòng xong, thật sâu mà nhẹ nhàng thở ra, đi qua rót cho Đường Phù một ly trà, nhỏ giọng nói: “Còn may tam lão gia cùng lão phu nhân đều nói này thiếp canh là thật, bằng không việc hôm nay sợ là không thể hoàn thành nhanh như vậy.
”
Đường Phù gật gật đầu, tiếp nhận chén trà uống một ngụm, trong lòng trước đó đang căng cũng thả lỏng hơn một chút.
Tam thúc sẽ giúp nàng nói chuyện, nàng nhiều ít có thể đoán được một chút, nhưng lão phu nhân cũng nhận định thiếp canh kia là thật thì nàng lại không nghĩ tới.
Bất quá mặc kệ nói như thế nào, trước mắt tạm thời xem như đã qua, nàng không cần lại lo lắng nhị thẩm đem nàng đưa cho Hoài Vương hoặc là An Quốc Công thế tử.
Bội Lan đem chén trà đặt tới một bên, lại thò qua nói: “Nhưng mà tiểu thư, chúng ta cùng Võ An hầu kia cũng không thân lắm, hắn có thể …… Có thể là đang lừa gạt ngài hay không a?”
Gạt ta?
Đường Phù nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Hẳn là không thể? Nào có người…… Nào có người nào lấy loại sự tình kia ra nói hươu nói vượn? Hắn…… Hắn còn là một nam nhân đấy.
”
Nam nhân kiêng kị nhất là bị người ta nói thân thể chính mình có cái tật xấu gì đó, liền tính thực sự có tật xấu cũng sẽ giấu đi, như thế nào lại nói ra loại lời nói dối gạt người khác như vậy? Lừa nàng lại có chỗ tốt gì đâu?
Nàng tuy rằng là đại tiểu thư Đường phủ, nhưng vẫn là không cha không mẹ, cưới nàng đối với Võ An hầu mà nói là không có bất luận cái trợ giúp gì.
Nếu hắn cùng Hoài Vương kia giống nhau, chỉ mưu đồ nhan sắc của nàng, vậy hôm qua ở trên núi, sau khi cưỡng chế hạ nhân của Hoài Vương rời đi, chung quanh lại không có người khác, hắn thật muốn làm cái gì, nàng cũng không có biện pháp chống lại hắn, nào còn cần phí sức như vậy?
Bội Lan ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, sờ sờ chìa khóa treo ở bên hông.
“Nô tỳ đem thư hòa li kia khóa ở trong hộp, nếu tương lai Trình……”
Nàng nói đến một nửa thì ngừng lại, cảm thấy không nên nói chút giả thiết khiến tiểu thư sinh ra chờ mong, liền sửa lời nói: “Nếu tương lai ngài có tính toán gì khác, chúng ta liền cầm thư hòa li này rời khỏi Võ An hầu phủ.
”
Đường Phù gật đầu, chủ tớ hai người mấy ngày liền khó được ăn một bữa an ổn.
Thời điểm buổi trưa, Đường Phù đang chuẩn bị ngủ trưa, Thường quản gia lại dẫn tới hai nha hoàn, nói là trưởng công chúa sai người đưa tới cho nàng làm hộ viện giữ nhà.
Nha hoàn hoặc là để ở bên người hầu hạ, hoặc là làm chút việc nặng, hộ viện giữ nhà bình thường là dùng gia đinh.
Trưởng công chúa nếu đã nói như vậy, vậy thuyết minh hai người này là có công phu trong người, không phải nha hoàn bình thường.
Đường Phù trong lúc nhất thời có chút không rõ, không biết là Võ An hầu sau khi trở về cùng trưởng công chúa nói lại sự tình hôm qua ở trên núi, khiến bà ấy cảm thấy hạ nhân Đường phủ không đáng tin cậy, sợ cháu dâu tương lai còn chưa có cưới vào cửa, sẽ xảy ra cái sơ suất gì đó, cho nên mới phái hai người như vậy lại đây.
Hay vẫn là sợ nàng đem bệnh của tôn nhi bảo bối lan truyền ra ngoài, cho nên phái người tới nhìn chằm chằm nàng, để nàng không cần lỡ miệng?
Đường Phù nhìn hai người, không biết nên an bài như thế nào mới tốt, liền hỏi tên từng người trước.
Nha hoàn cao hơn liền nói: “Chúng nô tỳ nếu đã tới Đường gia, từ nay về sau chính là nô tỳ của Đường phủ, tiểu thư tùy tiện ban tên cho chúng ta là được.
”
Thật là một nha đầu ngôn hành cử chỉ thập phần chu toàn.
Đường Phù cười cười: “Ta thường sẽ không đặt tên, liền tên của nha đầu bên người cũng đều là khi tổ phụ còn trên lấy giúp ta.
Huống chi tương lai, ta còn muốn gả đi Võ An hầu phủ, các ngươi cũng sẽ cùng những người bên đó giao tiếp, thay đổi tên sẽ không tiện, không bằng liền cứ gọi bằng tên cũ đi.
”
Hai người thấy nàng tựa hồ cũng không có cái khúc mắc gì, thiệt tình nghĩ như vậy, liền một trước một sau báo tên cũ của chính mình.
“Nô tỳ Hồng Anh.
”
“Nô tỳ Song Việt.
”
Vừa nghe liền biết đó là tên của binh khí, người vóc dáng cao chính là Hồng Anh, lùn hơn chút chính là Song Việt.
Hồng Anh nói: “Chúng nô tỳ từ nhỏ đã tập võ, làm chút việc tốn sức thì không thành vấn đề, hộ vệ an nguy của ngài cũng không thành vấn đề, chỉ là nếu muốn làm một ít việc tinh tế sợ là làm không được tốt.
Tiểu thư nếu nguyện ý, có thể cho người dạy chúng ta, nếu ngài ngại phiền toái, trực tiếp cho chúng ta trông giữ cửa viện môn là được, chỉ cần cho chúng ta chỗ ở, chúng ta xin bảo đảm một con ruồi cũng đều không bay được vào.
”
Đây là tự thỉnh đi trông cửa, không cần nàng an bài nhiều.
Đường Phù cầu mà không được, nhận ra ý tốt của trưởng công chúa, liền thuận thế gật gật đầu.
“Một khi đã như vậy, vậy vất vả cho các ngươi.
”
Hồng Anh Song Việt kính cẩn thi lễ: “Tiểu thư nói quá lời.
”