Ninh Chi cảm thấy bản thân như bị tấn công từ trái qua phải, cưỡi lên lưng cọp rồi, khó mà leo xuống.
Một bên là người cô không thể đối phó, Hề Lan Dự.
Một bên lại là người cô càng phải chiếu lệ, bà ngoại.
Nếu không phải Hề Lan dự đã nhìn thấy cô, cô liền nghĩ mình sẽ biến mất ngay tại chỗ này.
Ninh Chi:
“Xin lỗi, tôi không biết bà ngoại sẽ gọi tới chỗ anh.
”
Y hệt như mấy ngày trước, mỗi khi cô gặp Hề Lan Dự đều không ngừng nói xin lỗi, Ninh Chi cắn môi dưới, có chút ảo não.
Hề Lan Dự nới lỏng chiếc cà vạt, liếc nhìn cô một cái, từ túi lấy ra chìa khóa xe ấn hạ.
Trong đêm tối, chiếc xe Bentley màu xám bạc thoáng chốc như con báo mở mắt tỉnh dậy từ giấc ngủ đông.
Ninh Chi bị ánh sáng đèn pha bất ngờ chiếu tới, bất giác nheo mắt lại.
Cô lùi về phía sau vài bước, mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Sau khi xe khởi động, Ninh Chi nhẹ giọng nói:
“Thật ra anh có thể nói mình đang bận.
”
Hề Lan Dự khẽ khịt mũi:
“Cô nghĩ bà ngoại sẽ tin sao?”
Đúng ha, chắc chắn là không.
Nhưng điều Ninh Chi lo lắng thật ra cũng không phải cái này:
“Vậy anh có biết, anh đến đón tôi muộn như vậy sẽ phát sinh một vấn đề khác không?”
“Nói xem.
” Hề Lan Dự tay đáp trên tay lái, theo thói quen gõ gõ hai nhịp.
Ninh Chi nghiêng người, nỗ lực làm cho giọng nói của chính mình nghe thực bình tĩnh:
“Vấn đề là đêm nay anh sẽ ngủ ở đâu.
”
Không chờ Hề Lan Dự trả lời, cô dừng một chút, lại gian nan mở miệng:
“Bà ngoại muốn anh ở lại chỗ của tôi…”
Hề Lan Dự một tay xoay tay lái về bên phải, chiếc xe chuyển bánh rồi vững vàng dừng lại dưới bóng cây đằng sau khu nhà.
Anh mở cửa sổ xe ra, sột soạt rút một điếu thuốc, châm lửa rồi duỗi tay ra bên ngoài cửa sổ: “Tuần sau có kế hoạch gì không?”
Anh thậm chí chẳng hề nhìn mặt cô.
Mất một giây, Ninh Chi ý thức được là anh đang hỏi mình, trả lời:
“Không có.
”
Hề Lan Dự mở cửa ra, dựa vào bên xe hút hết một điếu thuốc, tùy tay bóp nát đầu thuốc rồi nhanh chóng lên xe, nổ máy.
Chiếc xe chạy theo hướng ngược lại.
Ninh Chi nhìn thoáng qua cửa sổ, ánh đèn neon chạy vụt về phía sau, những bóng đen lay động bên lề đường.
Gương mặt thờ ơ của Hề Lan Dự mơ hồ phản chiếu trên cửa kính, để lại một bóng dáng tĩnh lặng.
Không biết anh muốn đi đâu, nhưng dù sao anh cũng sẽ chẳng làm hại cô.
Ninh Chi khoai tay lại, thản nhiên dựa lưng vào ghế.