Tác giả: Vi Sinh Noãnimg
1. Nếu chưa quen biết
Đại quân Đế quốc Kou thế như chẻ tre, tâm quân Tenka liên tục bại lui, một tin dữ khác truyền đến, khiến Raku càng như bị bao phủ trong sương giá.
Công chúa điện hạ bị ám sát trong tẩm cung của mình, chết vô cùng thê thảm.
Khí thế quân Raku đại hạ, không lâu sau, vương thành báo nguy, chỉ có thể cúi đầu xưng thần với Đế quốc Kou.
Raku Konan mặc một áo choàng dài màu đen, đầu đội mũ trùm rộng, cô ngồi trên cành cây, xuyên qua ma pháp thấu thị, quan sát Đô thành Raku bị đại quân Đế quốc Kou xâm lấn từ xa hàng trăm dặm.
Vẻ mặt nghiêm túc lấy một bức thư ra, Konan chưa hề mở ra, nội dung bức thư cô đã thuộc lòng từ lâu.
Sensei giấu thư ở bên một gốc cây cạnh bia mộ của mẫu hậu, chỉ rõ cô không thích hợp có liên quan đến Đế quốc Kou, nên cô lựa chọn né tránh.
Cô đã tận lực dùng phép thuật giúp quân Raku, sau đó dùng ảo giác để "Raku Konan" chết đi, đi chu du khắp nơi, thuận tiện tìm sensei.
Chín năm sau, mọi người hợp lực chiến thắng Medium.
Konan không muốn lẫn vào mâu thuẫn giữa ba nước, rời đi trước một bước ra ngoài chờ Yunan, vừa lúc đối mặt với Ren Kouen, Konan nở nụ cười, gật đầu với anh.
Kouen tuy không hiểu sao, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
Nếu năm ấy chưa quen, một chút sai khác thôi, một đời phồn hoa phiêu diêu, một đời âm u truyền kỳ.
2. Nếu không gần nhau
Konan rất quẫn bách.
Trên quảng trường Hoàng cung đều là những tiếng ồn ào mắng giận, nhưng bên tai chỉ có tiếng ông ông hỗn độn.
Tay bị trói, dây thừng dưới chân đã bắt đầu nhiễm máu, nhưng cô lại không cảm thấy đau, ánh lửa cuối cùng mơ hồ tiến vào tầm mắt, đốt nóng không khí, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Từ sau khi Ren Koumei giở trò để cô lại, cô liền chờ Raku, hoặc là nói người dân vốn thuộc về Raku trả thù, nhưng Konan hoàn toàn không ngờ bọn họ lại đường hoàng thiêu chết mình trước mặt mọi người như thế.
"......!Konan......!Konan......"
Tiếng gọi có chút quen thuộc, Konan cảm giác được mình đang rơi.
Ren Kouen nhìn nữ nhân mảnh mai đang hôn mê trong lòng mình, một bụng lửa giận không thể kìm nén.
Koumei lừa anh, nói cô muốn ở lại xây phủ làm việc, nói đã an bài thích đáng, nếu không phải Shuu Kakuton đứng ngồi không yên nên sơ sót, anh còn không biết cô bị trói lên giàn hoả thiêu.
Gan kẻ nào cũng lớn thật, người anh chưa từng quát lớn lấy một lần mà bọn họ cũng dám làm tổn thương!
Djinn [Astaroth] được trang bị, Kouen chém ngọn lửa dưới chân, chĩa kiếm vào đám người kinh ngạc trên quảng trường.
"Nếu Konan có mệnh hệ gì, ta khiến cả nước các ngươi chôn cùng!"
Kouen phất mái tóc dài của Konan sang một bên, bôi thuốc lên lưng cho cô.
Đuôi tóc bị cháy đã bị cắt đi, mái tóc đen mềm mại trải ra, Kouen vô cùng hài lòng thưởng thức.
Thuốc mỡ chưa khô, Kouen lại càng tiếp tục tuỳ ý "thưởng thức" thân thể chỉ được tấm chăn mỏng che lại một nửa.
Anh vẫn luôn thừa nhận Konan là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng khi anh đuổi nữ tỳ tự mình bôi thuốc cho cô, lần đầu tiên anh ý thức được, Konan đẹp đủ để mê hoặc anh.
Không kìm được mà cúi người hôn lên làn da trắng mịn màng, Kouen nghe được một tiếng ngâm khẽ, Konan tỉnh rồi.
Konan không mừng rỡ như trong dự đoán của anh, điều này khiến Kouen thoáng thất vọng.
Nhưng mà cô nhìn một vòng, sau đó đột nhiên đỏ bừng mặt kéo chăn mỏng che lại chính mình, khiến cảm xúc của Kouen lại tốt lên.
"Giờ mới thẹn thùng, quá muộn."
Tay cầm chăn của Konan hơi run rẩy, Konan xốc một góc chăn lộ đầu ra, khuôn mặt không còn đỏ ửng nữa mà trở nên trắng bệch.
"Ngài có ý gì?"
"Nàng không hiểu?"
Kouen kéo một lọn tóc của Konan kề sát bên môi, ám muội hỏi ngược lại.
"Ngài xem hết ta, ta chỉ có thể làm nữ nhân của ngài, chuyện này ta rõ ràng.
Nhưng ta không hiểu, ngài thay đổi thất thường như vậy, là sợ ta không đủ chân thành với ngài, hay đơn thuần là vì đùa bỡn ta thú vị?"
"Hả?"
Thấy Konan nhẫn nại sự tức giận, Kouen suy nghĩ một chút cũng đoán ra được đôi chút.
Hơn phân nửa là Koumei lấy danh nghĩa của anh làm cái gì rồi.
"Ta không có ý lừa gạt nàng, chỉ là......"
Kouen suy nghĩ một chút, không khai Koumei ra.
Konan rũ mắt, hiển nhiên không tin lời giải thích của Kouen.
Bầu không khí nhất thời có chút lúng túng, Kouen đổi đề tài khác.
"Konan, tại sao nàng không dùng phép thuật, lại mặc kệ bọn họ tổn thương nàng thành như vậy?"
"Dùng phép thuật tự cứu rồi thì sao? Bỏ trốn đi thật xa, thay tên đổi họ? Nếu ngài không muốn cho ta một chỗ dung thân, ta cũng cảm thấy không sao cả, chết rồi vẫn tốt hơn."
"Đây là đang phát giận với ta?"
Kouen nắm cằm Konan, nâng cô ngồi dậy, Konan không nghĩ quá nhiều, vội nắm chặt chăn chặn trước người.
"Ta vẫn không biết, thì ra nàng để ý ta như vậy.
Trong đó có chút hiểu lầm, có thể đừng giận không? Suýt nữa không kịp cứu nàng, lòng ta vẫn còn sợ hãi, giờ nàng tỉnh rồi, đều đã qua.
Nàng đi theo ta là được rồi."
Chuyện đã chắc chắn, Kouen chịu bỏ tư thái xuống dỗ cô, Konan không thể từ chối.
Kouen cười cợt, nắm cằm Konan nhẹ quơ.
"Ta cũng sẽ không ăn nàng, đừng câu nệ như vậy."
"Ta không tin."
Konan bĩu môi, dời mắt.
Kouen ngớ người, cất tiếng cười to.
"Hay, hay, đây mới là Konan, là nữ nhân ta muốn."
Konan nghiến răng nghiến lợi.
"Ngài đùa giỡn người bị thương như thế thực sự là quá đáng quá phận! Ta không cố chấp bảo vệ ngài vẫn có thể sống."
"Nàng không cố chấp bảo vệ ta, ta sống sẽ không thú vị, vậy nên vẫn bảo vệ đi."
Kouen dừng một chút, cười đánh giá Konan vì lời anh nói mà đỏ hồng hai tai, trực tiếp hôn lên.
"Chúng ta cùng nhau."
3. Nếu nhớ lại
Yunan lấy cành cây (ma trượng) của mình gõ đầu Sinbad, khiến mọi người chú ý, Kouen lại không dấu vết liếc nữ tử vốn đứng bên Yunan.
Konan chú ý tới ánh mắt của Kouen, khoé miệng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, lén lút vẫy tay với anh.
Kouen thực sự rất muốn một kiếm đâm qua.
Cười cái quỷ gì! Nữ nhân này còn mặt mũi cười với anh! Có lá gan ám sát anh, đâm anh một kiếm rồi bắt anh đàm phán, anh đảm bảo không tàn sát người dân bình thường xong lập tức bỏ trốn khỏi tay anh, nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn lật sách này!
Nữ nhân đáng chết này......!vậy mà anh nhớ mãi không quên suốt chín năm qua!
Hai tháng sau khi "Đàm phán", Hoàng cung Đế quốc Kou.
"Raku Konan."
Ren Kouen tựa trên cây cột, gọi lại bóng người muốn xoay đi ở chỗ ngoặt.
"Ấy, Ren Kouen các hạ, đã lâu không gặp."
Konan hào phóng, quang minh chính đại đi ra, phảng phất người vừa nãy muốn bỏ chạy không phải là cô vậy, phất tay cười khanh khách chào hỏi.
"Nàng hài lòng không, Raku?"
"Hừm, ngài hỏi Raku lúc này sao? Cựu dân Raku an cư lạc nghiệp, ta rất hài lòng."
"Vậy nàng có hối hận đã từng ám sát ta không?"
"Các hạ cố ý ở đây chặn ta, tột cùng là muốn làm gì?"
Konan thu lại nụ cười, mắt lạnh nhìn nhau.
"Gả cho ta."
"Hả?"
Tay Konan run lên, suýt thì ném cả ma trượng đi.
"Ngươi có bệnh à, Ren Kouen!"
"Không nói có nghĩa là có.
Ta nhớ nàng chín năm, rốt cuộc bắt được nàng, ta muốn cưới nàng."
Ren Kouen đi tới bên cạnh, bắt lấy tay Konan, áp cô lên cây cột phía sau.
"Đồng ý với ta, hay là ta trói nàng lại, chúng ta gạo nấu thành cơm?"
"Hừ, suy nghĩ của ngươi thật âm u."
Konan cười như không cười, hoàn toàn không để tâm mình đang ở bên yếu thế bị kiềm chế.
Ren Kouen cau mày, âm thanh trầm thấp hơn nhiều: "Nàng không đồng ý?"
Konan cười vài tiếng, chẳng biết đã trốn khỏi khống chế của Kouen từ lúc nào, sau đó đè tay lên ngực anh.
Kouen phát hiện anh không thể động đậy.
"Muốn kết hôn với ta, cứng rắn như vậy thì không thể được.
Nếu ngươi có thể giam cầm ta thì cũng coi như ngươi có bản lĩnh, nhưng muốn ta chấp nhận ngươi, bé ngoan, theo đuổi ta đi.
Ta và sensei sẽ ở lại Đế quốc Kou chừng một năm, cho ngươi thời gian một năm, nghĩ cách để ta cam tâm tình nguyện ở lại.
A đúng rồi, tiếng phản đối thì ngươi tự mình giải quyết, để ta nghe được lập tức đạp ngươi luôn."
"Được."
Kouen được tự do đồng ý.
"Như vậy, để khen thưởng."
Konan tranh thủ lúc Kouen chưa sẵn sàng, khẽ hôn lên gò má anh, trước khi Kouen phản ứng kịp đã lắc mình biến mất.
Thật quá đáng mà, đường đã bày sẵn cho anh, còn không cho anh ăn.
Kouen tức muốn nổ phổi rời đi, Yunan ngồi nghe trộm trên nóc nhà liếc mắt nhìn học trò nhỏ từ chín năm trước đã biến thành kẻ trộm rình coi đến phát cuồng.
Konan đang dùng ma pháp thấu thị quan sát Kouen, cười đặc biệt vui vẻ.
"Mo, ai bảo hắn là đầu gỗ."
""Tâm duyệt quân hề quân không biết", ta không vui, đến dỗ ta đi."
Tác giả có lời muốn nói: Series động não này rất nhiều tương ái tương sát, phần lớn lại khá là ngọt ngào.
Người thứ ba, Konan đi ám sát anh En bị tóm, nghĩ đến rất nhiều tình tiết ngược luyến, viết ra lại phát hiện cách ngọt xa quá, không thể làm gì hơn là tự mình đắp não bù _(:3" ∠)_.