Vkook | Money

Sau bữa ăn, cả ba nhanh chóng thanh toán và rời đi nhưng Sunny bảo thấy hơi khó chịu và muốn vào nhà vệ sinh.
1

Thế là Jungkook và Taehyung ngồi đợi anh ấy ở trong xe. Vị trí vẫn y như cũ, Jungkook ngồi ghế phụ và Taehyung ngồi ghế sau.

" Anh có cảm thấy nhìn Sunny rất quen mắt không ? ", Jungkook xoay người lại nhìn anh, hỏi.

" Không ", Taehyung trả lời nhưng mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại.

" Thời gian gần đây tôi cũng không tiếp xúc nhiều với ai, có khi nào...."

" Cậu nghĩ cậu ta là người chơi sao ?
Taehyung hiểu ý, hỏi lại cậu.

Jungkook gật đầu, cảm giác rất quen thuộc nhưng cậu lại chẳng nhớ chính xác được.

" Anh nghĩ như thế nào ? "

" Ngoài cậu, Ruby và Henry ra, còn lại tôi chẳng nhớ mặt ai "

" Trí nhớ của anh kém đến vậy sao ? "

" Họ không đáng xuất hiện trong trí nhớ của tôi "

Jungkook nghe xong câu nói của anh thì bất giác mỉm cười, cậu cũng không hiểu nhưng hiện tại Jungkook lại cảm thấy Kim Taehyung rất đáng yêu.

Anh là kiểu người đã không quan tâm thì dù có chết trước mắt cũng không liên quan nhưng nếu đã để tâm thì dù đứng trong cả vạn người thì trong ánh mắt anh duy chỉ có một hình bóng.

• cốc..cốc..cốc..", tiếng động thu hút lại sự chú ý của cậu, Jungkook nhìn lên những ngón tay thon dài đang gõ gõ vào mặt kính.

" Tôi trở lại rồi "

Vẫn là nụ cười ấm áp, Sunny cuối người xuống cười với cậu.

Rồi anh mở cửa ngồi vào chỗ của mình, khởi động xe và cho nó xuất phát.

" Chúng ta đến nhà của Mein Gorber nào "

.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng thấp, nhỏ tại nhà ông Gorber.

Sunny là người xuống xe đầu tiên, tiếp đó là Jungkook và đến Taehyung.

Sunny đẩy nhẹ cánh cổng gỗ tiến vào. Anh đi đến cửa chính, đút chiếc chìa khóa vào và vặn tay nắm.

• cạch • , tiếng động vang lên cùng theo đó là chiếc cửa cao, lớn mở ra một khe hở.

Jungkook ngạc nhiên, cậu hỏi Sunny.

" Làm sao anh lại có được chìa khóa của nhà Gorber  ? "

" Tôi và ông ấy khá thân thiết. Chúng tôi thường hay trò chuyện về vụ án và có những tập tài liệu được cất tại đây. Gorber đã đưa chìa khóa cho tôi để tiện ra vào những lúc ông ấy vắng nhà "
Sunny vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.

Jungkook đưa mắt nhìn qua Taehyung, chỉ thấy anh gật nhẹ đầu.

Cậu an tâm, nối gót theo Sunny.


Vào được trong nhà, Sunny cất tiếng gọi .

" Gorber, ông có ở nhà không ? "

Không gian vẫn im lặng, điều đó chứng minh rằng chủ nhân của căn nhà đã đi vắng, nhưng điều kì lạ là Sunny vẫn đi tìm.

" Jungkook cậu vào gian nhà sau tìm thử xem, còn tôi sẽ đi lên lầu "

Tuy không hiểu vì sao Sunny lại hành động như vậy nhưng Jungkook vẫn vui vẻ gật đầu đồng ý.

Ở giữa nhà, chỉ còn lại mình Taehyung đứng đấy. Anh nhìn bao quát lại từng căn phòng, căn nhà được thiết kế theo phong cách cũ.

Có một con đường dẫn sâu vào trong gian nhà sau, sát phía phải là phòng khách, bên phía trái là căn phòng làm việc.

Bên trong căn phòng làm việc là những kệ sách lớn. Trên chiếc bàn làm việc, giấy tờ vứt lung tung khắp nơi. Còn một vài tờ giấy bị vò nát vứt lăn lóc dưới sàn.

.

Jungkook sau khi tìm kiếm ở gian nhà sau không thấy ai thì cũng từ từ đi lên.

Taehyung vừa nhìn thấy cậu đã bảo.

" Đi lên lầu đi, Sunny đang đợi cậu đấy "

" Đợi tôi ? ", Jungkook nheo mắt, hỏi lại.

" Ừ ", anh lạnh nhạt đáp.

Jungkook với trạng thái hoang mang, thận trọng bước từng bước đi lên cầu thang.

Cậu chậm rãi tiến về chỗ của Sunny đang đứng. Anh ta cứ đứng bất động ở đó, hình như đúng là đang chờ đợi cậu.

" Sunny ", Jungkook tiến đến, vỗ vào vai anh.

" Jungkook? Sao cậu lại lên đây ", Sunny làm vẻ ngạc nhiên.

" À, tôi tìm xong ở nhà bếp rồi nhưng không thấy. Thấy anh chưa xuống nên tôi lên tìm thôi ", Jungkook mỉm cười nói.

" Tôi mãi suy nghĩ nên quên mất, làm phiền cậu rồi. ", Sunny hơi e ngại nói.

" Tôi đã tìm ở trong phòng rồi, xem ra ông Gorber thật sự không có ở nhà. Chúng ta mau đi xuống thôi ", anh vừa nói vừa nắm tay cậu, kéo cậu đi theo anh.

Bị tiếng động thu hút sự chú ý, Taehyung ngước mắt lên nhìn. Lọt vào mắt anh là cảnh tượng Sunny và Jungkook đang tay trong tay mà bước đến bên anh.

Taehyung thoáng ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Bởi vì tính cách của Jungkook rất thân thiện việc cậu nhanh chóng làm thân, hoặc được yêu mến là điều đương nhiên.

Lúc mà cả hai người vừa xuống đến sảnh thì cùng lúc đó tiếng thắng xe ở bên ngoài cũng vang lên. Sunny buông tay của Jungkook ra, một lần nữa anh gọi lớn.

" Gorber, ông Gorber có ở nhà không ? "

" Tìm tôi có việc gì ? ", tiếng nói âm trầm phát ra từ phía cửa.

Ông Gorber trên mình vẫn là bộ quân phục nghiêm chỉnh. Ông đưa mắt nhìn một lượt, giọng nói có chút khó chịu.

" Tại sao các người lại có mặt ở nhà tôi ", ông nhìn về phía của Taehyung và Jungkook.


" Là tôi mời họ vào, xin lỗi tôi cứ nghĩ là ông đã trở về rồi ", Sunny nhanh nhẹn giải thích.

" Các cậu vào đây bao lâu rồi ? ", ánh mắt Gorber hơi dịu lại, ông hỏi.

" Chúng tôi vừa mới đến thôi, xin lỗi vì đột nhiên có mặt tại đây ", không đợi Sunny lên tiếng, Jungkook đáp.

" Hôm nay tôi có việc bận, có chuyện gì thì để hôm khác đi ", Gorber nghiêm nghị nhìn hai người.

" À, xin lỗi vì đã làm phiền. Vậy hẹn gặp ngài ở dịp khác. ", Jungkook cúi chào.

" Sunny tôi có chuyện cần thương lượng với cậu ", tiếng Gorber níu kéo.

Sunny hơi ngạc nhiên, cậu nhìn Gorber rồi lại nhìn Jungkook, thái độ hơi lúng túng. Cuối cùng, Sunny nói.

" Xin lỗi, có lẽ hôm nay tôi không thể đưa hai người trở về được rồi "

" Không sao, không sao. Chúng tôi tự trở về được mà, hai người ở lại trò chuyện chúng tôi xin phép trở về trước "

Jungkook vẫy tay chào tạm biệt Sunny, rồi nhanh chóng bước trở ra sân.
Khi đã đứng ở trước cổng nhà của Gorber, Jungkook mới nói.

" Trở về chung cư nhanh thôi, tôi cần vẽ nó ra "

" Tôi đã gọi taxi rồi, ít phút nữa họ sẽ đến ", Taehyung buông điện thoại xuống, nói.

Đúng thật là chỉ ít phút sau đã có một chiếc taxi dừng lại trước mắt họ, cả hai nhanh chóng lên xe trở về lại chung cư.

.

• rầm • , tiếng mở cửa mạnh bạo phá tan bầu không khí im ắng. Jungkook lao nhanh vào nhà như một cơn gió, uống vội cốc nước lạnh trên bàn. Rồi lại đi thẳng vào phòng, đến cả giày cũng không kịp cởi ra.

Ruby và Henry nhìn theo bóng của Jungkook, rồi lại nhìn về phía của Taehyung.

" Cậu ấy bị làm sao thế ? ", Ruby hỏi.

" Một lát nữa cô sẽ biết ", Taehyung nói, rồi xoay lưng đi vào nhà bếp.

.

Ít phút sau Taehyung trở ra, trên tay là cốc nước ấm.

" Đi nửa ngày rồi, hai người đã thu thập được gì chưa ? ", Henry mắt vẫn dán vào máy chơi game, hỏi.

" Một sơ đồ về ngôi nhà của Gorber ", anh nhàn nhạt đáp.

" Nó đâu ? ", Ruby gấp gáp hỏi.

" Jungkook đang vẽ đấy "

" Sao hai người vào được nhà của ông ta ? "

" Có người giúp "

" Có người giúp ? "


" Ừ "

" Thế thì trùng hợp thật đấy ", Ruby đứng dậy đi vào phòng của mình.

Cô trở ra với chiếc laptop trên tay.

" Chúng tôi cũng đã tìm được vài điều thú vị. Gorber không thể hành động một mình được, ông ta phải có người giúp đỡ phía sau. Có vài bài báo đưa tin rằng, những cô gái được phát hiện mất tích và được tìm thấy xác vào mấy ngày sau tại chính nhà riêng. Khám nghiệm tử thi cho biết, tất cả đều sử dụng qua chất ma túy. Để lôi kéo con người vào những con đường thê lương như này, không chỉ cần có tiền mà còn cần vẻ ngoài. Người giúp đỡ cho Gorber là một người có ngoại hình, có địa vị và tiền hoặc anh ta có thể là một cảnh sát "

Ruby dừng lời nói lại, cô nhìn chăm chăm vào anh, ít giây sau liền lên tiếng hỏi.

" Anh có biết người nào như thế không?"

Một người có ngoại hình, có sức hút, có địa vị, có tiền và là một cảnh sát. Tất cả những thứ đó Sunny đều có đủ cả.

Taehyung chìm vào suy nghĩ, ít phút sau anh nhìn cô, kiên định nói.

" Không, chúng tôi chưa từng gặp ai như vậy "

" Vậy người ấy có thể không phải cảnh sát, nhưng mà những người như thế thì đâu có thiếu. Nhất là ở nơi thành thị như này ", Ruby mệt mỏi, xoa xoa mi tâm.

• rầm • , tiếng cánh cửa mở toang đập mạnh vào tường. Jungkook gương mặt hớn hở nhìn mọi người.
1

Henry quay lại nhìn cánh cửa mà cảm thấy đau giùm luôn cả nó. Anh ngán ngẩm nghĩ

" Kiểu này trả tiền thay cửa còn nhiều hơn tiền đặt cọc phòng quá. "

.

" Xong rồi này ", Jungkook đặt vài bản vẽ xuống bàn.

Ánh nhìn của mọi người đều tập trung lên trang giấy trắng với những đường chì đen mờ nhạt. Vài đường nét đứt đoạn mô phỏng lại căn nhà theo những góc độ khác nhau.

Căn nhà được xây theo phong cách cũ, có mái hiên khá cao. Nhà có rất ít cửa sổ, chỉ có một khung cửa sổ lớn trên lầu.

" Các cậu định vào nhà của ông ta ? ", Henry nhướng mày,hỏi.

" Tôi không chắc, nếu không có tiến triển gì nhiều thì điều này sẽ xảy ra ", Jungkook nói.

" Điều đầu tiên là cần phải nắm rõ được thời gian của ông ta ", Taehyung góp ý.

" Nó không đơn giản là những vụ bắt cóc nữa rồi, tôi dám cá những điều ông Gorber làm còn tồi tệ hơn thế ", Ruby vẫn chăm chú vào bản vẽ.

Rồi tất cả lại im lặng, tuy không nói ra nhưng chắc chắn họ đều có cùng một suy nghĩ.

Bọn họ đều muốn nhanh kết thúc câu chuyện này, muốn nhanh chóng tiến đến khu vực chơi tiếp theo.

----

7. 30 pm.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên inh ỏi, tiếng người xì xầm, ồn ào bên mép đường. Tiếng còi của xe cảnh sát, và vô số những âm thanh hỗn loạn khác.

Giữa đại lộ Berlin, một vụ tai nạn giao thông kinh hoàng vừa xảy ra. Một chiếc xe bị bốc cháy, và đâm liên hoàn vào dãy xe ô tô đang được đổ ngay ngắn bên đường phải.

Ít phút, thì xe cảnh sát, cứu thương và cứu hỏa đều có mặt đầy đủ ở hiện trường. Họ dập lửa, tìm những người bị thương và phong tỏa hiện trường.

Jungkook, Taehyung là những thành viên mới cũng có mặt tại hiện trường.

Ở hiện trường rất lộn xộn, Taehyung đến sát hiện trường để làm, và thu thập những thông tin cần thiết.

Còn Jungkook đang đứng bên cạnh Sunny, cậu và anh đang ghi chép lại những thông tin vào cuốn sổ tay nhỏ.

" Cảnh sát bên mình luôn phải có một cuốn sổ tay như thế này à ? ", Jungkook vừa họa bút vừa hỏi.


" Ừm, chúng tôi sẽ luôn ghi chép lại những thông tin quan trọng vào một quyển sổ nhỏ, nó giống như một quyển nhật ký vậy ", Sunny dừng bút, nhìn cậu.

" Vậy sao ? ", Jungkook vẫn chăm chăm vào quyển sổ.

" Ừm..chuyện lúc trưa...", đột nhiên Sunny ấp úng.

" Chuyện lúc trưa làm sao ? ", Jungkook hỏi.

" Tôi xin lỗi vì đã không thể đưa các người về nhà, tính cách của Gorber không thân thiện với những người lạ lắm", Sunny gãi đầu, ái ngại nói.

" Haha, tôi không để ý những việc vặt như thế đâu ", Jungkook vỗ vỗ vai anh.

" Ừm, hôm nay có lẽ Gorber sẽ bận lắm. Chắc là tối nay ông ấy lại phải ngủ lại ở trụ sở rồi ", Sunny nhìn về hướng của Gorber.

" Ông ấy sẽ về trễ, và sẽ ngủ lại ở phòng làm việc ? ", Jungkook thơ thẩn hỏi.

" Ừm, chức vị cao thì nhiệm vụ cũng phải nhiều chứ. ", Sunny nhìn cậu, âm thầm vui mừng.

" Tôi đã làm việc với ông ấy rất lâu nhưng tôi thường thích làm việc một mình hơn. Vì sẽ không có cản trở nào xảy ra trong lúc làm việc và tôi cũng sẽ không làm phiền ông ấy ", anh lại tiếp tục gieo rắc ý nghĩ vào trong cậu.

Đến lúc này thì Jungkook đã hoàn toàn không nghe thấy anh nói nữa, cậu cứ nhìn mãi vào trong không trung, chẳng buồn đáp lời anh.

Sunny thấy được dáng vẻ hiện tại của cậu, anh biết rằng mục đích của mình đã thành công liền mỉm cười đắc ý.
2

Lúc đó, Jeon Jungkook không hề nhận biết được rằng mạng sống của mình đang sắp rơi vào hố sâu nguy hiểm.
5



19.11.2021 là ngày mà Jungkook và Taehyung, Jimin và J-Hope đã đến xem Love On Tour của Harry Styles.

Và đến ngày 20.11.2021 hình ảnh của Jungkook và Taehyung đã bùng nổ với những cử chỉ thân mật.

Taehyung đã xoa đầu Jungkook, khoác vai Jungkook, và cả hai đã nắm tay nhau, còn uống chung một ly nước nữa. Lúc Harry cầm lá cờ LGBT trên tay và bắt đầu chạy xung quanh sân khấu thì Jungkook và Taehyung đã nhìn nhau và mỉm cười rất tươi luôn á (≧◡≦) ♡
7

Định hôm qua đăng truyện nhưng toy bị say và quắn quéo với hai ảnh quá.
Và hôm nay hashtag #taekook đã đạt 10 tỷ lượt xem trên tiktok, là hashtag đầu tiên  và duy nhất đạt được con số đó đấy
(╥﹏╥)
3

Đến bây giờ toy vẫn chưa tỉnh được đây này, hạnh phúc muốn xĩu luôn á.

23.11 mà hai ảnh live chắc toy sẽ khóc vì hạnh phúc mất aa
3

Toy quyết định spoil trước một đoạn, để các cô có thể hít chút cơm tró này, hehe

.

- Anh lưu tên tôi là gì thế ? Trong điện thoại ấy.

- Mỹ nhân của Kim Taehyung.

- Hể ?? Tôi trở thành của anh bao giờ thế ?

- Từ đêm em say rượu, em đã trở thành của tôi rồi.

- Hm..tính cách của anh thì chắc cả đời cũng chẳng có ai thích đâu, vậy nên tôi đành miễn cưỡng trở thành người của anh vậy.

- Đó chính là vinh hạnh của tôi, tôi yêu em. Mỹ nhân của tôi.



1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận