Group chat cũng không thể khống chế được lòng hóng hớt của bọn họ.
“Tổng giám đốc Chu xuống lầu rồi!”
“Tổng giám đốc Chu đi ra khỏi công ty!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mọi người nói xem hôm nay Diêm Vương trốn việc để làm gì vậy?”
“Có thể là đi dỗ bà xã?”
“Vì sao cần phải dỗ?”
“Sao lại không cần, trên tin tức đang đồn thổi tùm lum về nữ chính nên tổng giám đốc Lương tức giận, nói không chừng là tổng giám đốc Chu tuân thủ nam đức nên đi giải thích rồi.”
“Ừ đúng, rất có lý.”
Nhân vật chính rời khỏi công ty, nhưng truyền thuyết thì lại không.
Mãi cho đến bốn giờ chiều, thời gian quay lại trùng với lần trước thì bọn họ mới biết được tổng giám đốc Chu tổng vừa mới trở về công ty.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn việc có phải hôm nay tổng giám đốc Chu đi dỗ dành mợ Chu và dỗ có thành công hay không trở thành chủ đề thảo luận mới nhất của group chat nhân viên tối hôm nay.
Mà trong một chi nhánh Lương Thị ở một con phố khác.
Ban đầu mấy nhân viên cũng nghĩ giống như trên mạng, tổng giám đốc Lương là người bị loại ra đầu tiên, mãi cho đến khi thấy trợ lý đặc biệt của Chu Sơ Hành xuất hiện trong công ty.
“Trợ lý đặc biệt Tô mang tới ạ.” Mẫn Ưu đưa từng văn kiện thật dày qua: “Cậu ấy nói là phải đích thân giao cho chị để chị ký tên.”
Lương Kim Nhược không hiểu gì hết: “Cậu ấy đâu?”
Mẫn Ưu chỉ chỉ bên ngoài: “Dạ đang chờ.”
Trợ lý đặc biệt Tô bị gọi vào nở một nụ cười thật tươi: “Tổng giám đốc Chu kêu tôi mang tới đây, nhất định phải xác nhận rằng cô đã xem hết và ký tên.”
Lương Kim Nhược không hiểu trong lòng Chu Sơ Hành có ý gì nữa.
Chắc không phải là trả bản cáo bạch của mình về đấy chứ.
(*Bản cáo bạch (tiếng Anh: Prospectus) là một lời mời hay chào bán để công chúng đầu tư đăng ký hoặc mua chứng khoán của công ty phát hành.)
Cô mở văn kiện ra, thấy hai chữ “cổ phần” ở trang đầu tiên thì liền ngừng tay, trên giấy viết chuyển nhượng cổ phần Trung Thế.
Lúc Chu Sơ Hành cầu hôn đã từng nói.
Tài sản sau này của Lương Kim Nhược là Vịnh Nguyệt Loan và mấy căn biệt thự khác, còn có cả trang viên và đủ loại tài sản.
Không xem thì không biết, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Chu Sơ Hành lại giàu có đến như vậy.
Thậm chí còn có cổ phần mấy công ty nhỏ không hề liên quan đến Trung Thế cũng ở dưới sự khống chế của anh, trong đó có một công ty châu báu thì anh đưa cho cô luôn.
Lương Kim Nhược thừa nhận, cái này khá là hợp ý cô đấy.
“Anh ấy đưa cho cậu cái này mà không nói gì sao?”
“Là quà kết hôn.” Trợ lý đặc biệt Tô thay từ khác: “Cũng là sính lễ.”
Lương Kim Nhược không lấy hết, bản thân cô là thiên kim công ty bất động sản, không thiếu nhà ở, cho nên cô sẽ chọn một ít từ trong đây thôi.
“Được.”
“Còn một chuyện này.” Cậu ấy lại đưa qua: “Tổng giám đốc Chu hỏi cô là sau khi kết hôn thì cô muốn ở đâu, có thể chọn một cái hoặc là về nhà tổ.”
Lương Kim Nhược thấy cậu ấy lấy ra từng cái từng cái.
Cô từ chối thẳng luôn việc về nhà tổ, ở chung với người lớn thì không làm loạn được, vả lại có thể sẽ bị giục sinh con, nói không chừng còn không thể cãi nhau.
Cô còn phải thường xuyên về Đàn Duyệt Phủ để vẽ tranh nữa.
Lương Kim Nhược chọn một biệt thự tứ hợp viện, ở Tinh Lộc Châu, là biệt thự ngay sườn núi, cách Đàn Duyệt Phủ khá gần.
Trước khi đi, trợ lý đặc biệt Tô nói: “Cô có thể đến sớm để xem thử nên sửa lại trang trí như thế nào.”
Lương Kim Nhược không khách sáo: “Tôi muốn sửa kiểu gì cũng được à?”
“Đương nhiên rồi, cô là chủ nhà mà.” Trợ lý đặc biệt Tô trả lời chắc như đinh đóng cột: “Nhưng mà tốt nhất là cô đừng đụng gì đến phòng làm việc của tổng giám đốc Chu.”
“Yên tâm đi.” Lương Kim Nhược xua tay, cô chả có hứng thú gì với phòng làm việc của anh đâu: “Tôi chỉ sửa lại cái sân, phòng ngủ phòng để quần áo trên tầng hai, tầng ba này nọ một chút thôi.”
Cô bẻ ngón tay: “À còn có cả vườn hoa, sân thượng, phòng vẽ tranh.”
“…”
Trợ lý đặc biệt Tô nhớ lại bên trong biệt thự mà lúc trưa mình đi xem.
Thật sự là trừ phòng làm việc ra thì thay đổi hết tất cả luôn.
Lương Kim Nhược nói xong, nhìn về phía cậu ấy: “Mấy cái này đều được hết chứ?”
Trợ lý đặc biệt Tô nghiêm túc: “Dạ đương nhiên là được rồi.”
Dù sao người vào ở là ông chủ mà, cũng có phải cậu ấy đâu.
Sau khi cậu ấy rời khỏi, Lương Kim Nhược chống tay vào nửa bên má, không lòng dạ nào để làm việc nữa.
Mỗi lần Chu Sơ Hành đến là lại tặng cho cô một đống quà như vậy, cô còn chưa dùng hết hai tỉ kia nữa, sao anh lại biết dụ dỗ vậy chứ.
Quả nhiên là tổng giám đốc Chu kinh nghiệm thương trường đầy mình.
Lương Kim Nhược cân nhắc, không ngại việc mình dịu dàng, rộng lượng một lần.
Trước khi tới giờ tan tầm, cuối cùng Tô Thừa cũng quay về Trung Thế.
Tin tức trên mạng đã trở lại bình thường, tuy rằng hot search liên quan đến mợ Chu còn trên đó, nhưng tóm lại thì cũng không có gì.
Còn mấy cái suy đoán lung tung, rối loạn về thân phận thì xóa hết.
Cậu ấy thuật lại không sót một chữ những nơi Lương Kim Nhược muốn sửa, cũng lén quan sát vẻ mặt của sếp nhà mình – vẫn bình thản ung dung.
Hiển nhiên cũng không hề có chút gì bất ngờ.
Sau khi anh yên lặng thì Chu Sơ Hành mới hỏi: “Hết rồi à?”
Nhiêu đây còn chưa đủ sao, trợ lý đặc biệt Tô mắng thầm trong lòng rồi đưa văn kiện qua.
“Hôm nay lúc tổng giám đốc Lương nhìn thấy văn kiện thì hai mắt sáng rực luôn, còn nói không cần nhiều như vậy.” Cậu ấy làm như vô tình nhắc tới.
“Sau đó ký tên nhanh hơn so với bất kỳ ai.” Ngón tay thon dài của Chu Sơ Hành gõ gõ mặt bàn.
Trợ lý đặc biệt Tô tỏ vẻ kinh ngạc: “Đúng là anh liệu sự như thần.”
Chu Sơ Hành trầm giọng cười rất khẽ.
Trợ lý đặc biệt Tô ho khan một tiếng, nói to lên: “Còn nữa là, tổng giám đốc Lương nói kêu anh đêm nay về sớm một chút, có bất ngờ.”
Chu Sơ Hành nhướng mày.
Là kinh hãi thì có khả năng hơn đấy.
Trợ lý đặc biệt Tô rời khỏi văn phòng rất nhanh.
Không bao lâu sau thì điện thoại trong tay vang lên, Chu Sơ Hành thoáng nhìn qua thì thấy tên Lương Kim Nhược, đầu ngón tay ấn nhẹ, bấm trả lời.
Giọng nói ở đầu dây bên kia trong trẻo, tự nhiên phóng khoáng.
“Trợ lý đặc biệt Tô có nói với anh không? Em sửa không nhiều lắm đúng không.”
“Không nhiều lắm.” Chu Sơ Hành nói: “Nhưng cũng không ít.”
Lương Kim Nhược chỉ nghe nửa câu đầu: “Biết ngay là không nhiều mà.”
Cô hỏi ngược lại: “Đêm nay anh có thể về Vịnh Nguyệt Lan sớm hơn một chút không? Mợ Chu dịu dàng, rộng lượng có việc muốn nói với anh, em nhờ dì giúp việc tới đây nấu cơm.”
“…”
Tự xưng như vậy lại càng có vấn đề.
Chu Sơ Hành day day trán, ừ một tiếng.
Lương Kim Nhược đang định ngắt máy thì lại nghe anh đột nhiên nói: “Nếu ánh mắt dì giúp việc nhìn em có gì đó không bình thường thì cũng đừng hỏi nhiều.”
“Vì sao chứ?” Cô hỏi.
Giọng nói của Chu Sơ Hành vẫn trầm thấp như vậy: “Hôm nay bà ấy quét dọn phòng.”
Lương Kim Nhược hiểu ngay lập tức.
Tuy rằng tối hôm qua cô được Chu Sơ Hành ôm về, nhưng dấu vết mà bọn họ để lại trên giường thì trong lòng cả hai đều tự hiểu rõ.
Chắc chắn rất lộn xộn!
Tai Lương Kim Nhược nóng lên: “Sao anh không nói sớm…”
Cô còn đang tự hỏi vì sao hôm nay khi mình gọi điện thoại cho dì nhà họ Chu thì bà ấy lại phấn khích đến như vậy, cô còn tưởng rằng là do bà ấy biết tin tức bọn họ kết hôn nên mới phấn khích.
Vậy nếu bà ấy đã biết thì không chừng dì Nhạn cũng biết.
Để người lớn biết loại chuyện này...
Lương Kim Nhược không dám tưởng tượng lần gặp mặt tiếp theo với Tô Nhạn.
Chu Sơ Hành với cô đăng ký kết hôn nhanh như vậy thì chắc chắn mấy ngày nay phải về nhà tổ.
Vốn dĩ Lương Kim Nhược cũng chẳng lo lắng gì, nhưng bị anh nhắc như vậy xong, trong lòng liền bối rối không biết tối nay phải nhìn ánh mắt của dì kiểu gì đây.
May là dì chỉ nghĩ trong lòng thôi chứ không có nói ra, cũng sẽ không hỏi.
Cô thẹn quá hóa giận ngắt luôn cuộc gọi với Chu Sơ Hành.
Ai ngờ đâu, không gọi điện thoại thì đàn ông còn có thể nhắn tin qua Wechat.
Quỷ háo sắc: [Không cần lo lắng.]
Quỷ háo sắc: [Sau này là bình thường.]
Lương Kim Nhược nhìn biệt danh và hai câu nói đầy sâu xa của anh.
Thật sự là phù hợp một cách hoàn hảo.
Người mà càng đứng đắn thì khi nói mấy câu không đàng hoàng lại càng không đứng đắn.
Buổi tối, Vịnh Nguyệt Loan sáng rực như ban ngày.
Bởi vì muốn Chu Sơ Hành về sớm một chút nên Lương Kim Nhược nhờ dì giúp việc ở nhà nấu cơm, mà tính ra thì trước đây cô chưa từng ăn cơm ở chỗ này với Chu Sơ Hành bao giờ.
Buổi sáng Chu Sơ Hành thức dậy sớm, thường thì khi cô tỉnh lại là anh đã ở công ty rồi, thời gian làm việc và nghỉ ngơi căn bản không giống nhau.
Đến mức mà cơm trưa và cơm tối đều là ăn ngoài rồi mới trở về.
Dì giúp việc bận rộn ở phòng bếp, mỗi lần ra ngoài đều sẽ nhìn về phía phòng khách.
Sáng hôm nay bà ấy cũng tới quét tước vệ sinh như bình thường, tuy rằng ngày thường phòng khách không có ai ở nhưng mà ngày nào cũng sẽ được dọn dẹp.
Hôm nay bà ấy cũng nghĩ y như vậy.
Kết quả sau khi đi vào liền kinh ngạc.
Trải qua nhiều chuyện như vậy rồi nên đương nhiên là bà ấy biết tối qua ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Khi Lương Kim Nhược về rồi nói chuyện với bà ấy thì cũng không dám nhắc tới trên lầu.
Thật sự quá ngại!
Chu Sơ Hành dậy sớm như vậy mà cũng không biết dọn dẹp một chút!
Chắc chắn hình tượng đáng yêu và trong sáng của cô trong cảm nhận của dì đã mất hết rồi.
Lúc này, Lương Kim Nhược đang xem bản thiết kế của Tinh Lộc Châu, xem nên sửa như thế nào, nếu muốn ở sau khi kết hôn thì phải ở rất lâu.
Tầng hai là chỗ ở, tầng ba có phòng và sân thượng.
Lương Kim Nhược nghĩ tới nghĩ lui, tính là sẽ đặt phòng vẽ tranh ở tầng ba, như vậy sẽ tách khỏi phòng làm việc của Chu Sơ Hành.
Tinh Lộc Châu là do Lương Thị xây.
Năm ngoái hoàn thành, lúc trước chọn chủ đề là tiên khí, đương nhiên cũng thật sự là như thế, cho dù là thiết kế tông xanh bên ngoài hay là thiết kế các sân viện trong biệt thự.
Khi đó cô đang ở nước ngoài, ở đây không còn chỗ cho cô.
Không ngờ rằng vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn về tới trong tay cô.
Vả lại, Chu Sơ Hành đổi chủ hộ thành tên cô, chẳng lẽ không sợ một ngày nào đó cô tức lên kêu anh ôm hết chăn đệm rồi đuổi ra khỏi nhà à?
Ngay chỗ huyền quan truyền đến tiếng mở cửa.
Dì giúp việc còn nhanh hơn: “Cậu Chu đã về rồi.”
Lương Kim Nhược quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Chu Sơ Hành đi vào nhà, áo khoác vest vắt lên khuỷu tay, tay áo sơ mi cũng cuốn lên, để lộ ra cổ tay gầy rắn chắc.
Anh tiện tay đặt áo khoác lên trên sô pha.
Ánh mắt lướt qua bản vẽ trước mặt cô, không nói gì hết.
Lương Kim Nhược ngồi dưới đất khoanh đôi chân mảnh khảnh lại, làn váy cuốn lên tới bắp đùi, để lộ ra một màu trắng chói mắt.
“Có thể tìm nhà thiết kế.” Chu Sơ Hành nhắc nhở.
“Em lên kế hoạch chỗ sử dụng trước.”
Chu Sơ Hành không nói nữa mà hỏi: “Kêu anh về để làm gì?”
“Sao đấy, em kêu anh về không được à...” Lương Kim Nhược cầm bút chì: “Đây hẳn là nghĩa vụ mà anh phải thực hiện mới phải chứ.”
Chu Sơ Hành im lặng, thờ ơ nhìn ánh mắt của cô.
Sóng mắt Lương Kim Nhược khẽ chuyển, dịu dàng nói: “Hôm nay anh tặng cho em nhiều đồ như vậy, nếu mà em không đáp lễ thì hình như không được hay cho lắm.”
Đuôi lông mày của Chu Sơ Hành khẽ nhướng lên: “Đáp lễ gì đây?”
Lương Kim Nhược không vui: “Vẻ mặt này của anh là sao đây, không vui à?”
Giọng nói của Chu Sơ Hành vẫn không thay đổi: “Quá hài lòng, đúng là không uổng công anh đẩy lùi bữa tiệc tối để về nhà, không ngờ lại có thể nhận được quà của công chúa.”
Sau khi thể hiện thái độ mà cô hài lòng, anh vừa tháo cà vạt, vừa hỏi lần thứ hai: “Vậy nên quà đáp lễ của em là gì đây?”
Sự có lệ quá mức rõ ràng.
Lương Kim Nhược không muốn so đo với anh: “Tặng anh bức tranh đó.”
Chu Sơ Hành không hề ngạc nhiên chút nào.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu nhìn anh, nhắc nhở: “Bức tranh do em vẽ rất đáng giá đấy, chỉ cần vẽ nhiều thêm chút nữa là có thể mua được anh luôn rồi.”
Chu Sơ Hành không ngừng động tác, một tay tháo cà vạt xuống, cổ áo sơ mi hơi mở khiến anh trông có chút phong lưu.
Anh nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của cô, dửng dưng nói: “Vậy em nhớ bảo vệ tay cho tốt, đừng có vẽ đến mức gãy tay.”
Lương Kim Nhược: “?”
Đây chắc chắn là đang khoe khoang giá trị con người anh rất cao.
Mặc dù trong danh sách thống kê toàn cầu lúc trước thì đúng là như vậy.
“Nể mặt” một đống quà tặng hôm nay, cô sẽ tha thứ cho sự lỗ mãng này của anh.
Lương Kim Nhược làm lơ câu trả lời của anh, vô cùng dịu dàng trưng cầu ý kiến: “Anh thích kiểu nào, phác chì hay là tranh sơn dầu?”
Hai cái này, bất luận là kiểu nào thì cô đều có thể vẽ ra được một cảm giác mới.
Chu Sơ Hành ngừng tay, ánh mắt dời sang gương mặt cô, khoé môi của người trước mặt không khống chế được mà cong lên, không tránh đi ánh mắt của anh.
Trầm tư một lát rồi anh nói: “Anh thích tranh thủy mặc Trung Quốc.”
Tính an toàn khá cao.
Lương Kim Nhược từ chối: “Không có lựa chọn này.”
Tuy cô có biết một chút về tranh thủy mặc nhưng quan trọng là cái này không thích hợp với chủ đề cô muốn vẽ, đến lúc đó cô còn cần phải liên tưởng mới có thể nhìn ra được nữa chắc?
Chu Sơ Hành cười khẽ: “Tranh sơn dầu cũng được, còn phong cách thì, phái trừu tượng là tốt nhất.”
Quà cô tặng anh thì phái trừu tượng là an toàn nhất.
Anh rời khỏi phòng khách, định lên lầu thay quần áo.
Còn chưa đi ra ngoài được hai bước thì liền nghe tiếng nói tươi sáng như ánh mặt trời: “Được thôi, em biết rồi, anh thích tả thực!”
Chu Sơ Hành: “?”