Vô Địch Thiên Đế FULL


Đại đến một bên chùi nước mắt, một bên lau nước mũi, không thèm để ý chút nào về thân phận và tu vi của Diệp Phàm vào hôm nay.

 
Khiến cho đám người Thượng Quan Thiên Nhai kinh động không thôi.

 
Dưới áp lực của Thượng Quan Thiên Nhai, tu chất của Đại Đế còn không bằng Nhị Lượng, dù sao thể nội của Đại Đế cũng không phải là huyết mạch Thái Sơ Thần Thú, mà trên người Nhị Lượng còn có huyết mạch Thái Sơ Côn Bằng.

 
Mặt khác, Đại Đế phi thăng dùng Hỗn Độn Lôi Hạch, hơn nữa lúc đó còn phân một phần cho Béo Béo Cầu.

 
Nhưng có thể nhìn ra được địa vị của Đại Đế trong lòng Diệp Phàm cao hơn Nhị Lượng.

 
- Tên Béo Cầu nhà ngươi, dù sao lão đại của ngươi cũng là tông chủ, có thể chừa cho ta một chút mặt mũi không.

 
Lúc này Diệp Phàm nhịn không được nói, tay phải ném ra một cái, một bình ngọc xuất hiện, trong bình ngọc, đều là cửu văn tam tinh Thái Sơ Thần Đan.

 
Hai tay bàn móng vuốt nhỏ nhắn của Béo Cầu bắt lấy, không khách khí mở ra bình ngọc, ném một viên cửu văn tam tinh Thái Sơ Thần Đan vào miệng.

 
Thượng Quan Thiên Nhãn nhìn xem Béo Cầu ăn đan dược như thế, lúc này mặt mo run nhè nhẹ, loại đan dược này đối với Chân Thần mà nói chính là chí bảo, cứ vậy ném cho một con thần thú cấp bậc Hư Thiên Đế?
 
- Diệp đại ca.

 
- Công tử!
 
Sau cùng, Tô Trọng, Y Linh Lung và hai mươi sáu người Phong Vân cũng đi ra.

 
- Gặp qua Tô sư thúc.

 
Bắc Vô Song vẫn luôn yên lặng đột nhiên chắp tay nói, con này này không đành lòng quấy rầy Diệp Phàm đang ôn chuyện Hà Thanh Tuyết, cho nên không dám lên tiếng quấy rầy sư nương.

 
Nhưng đến khi thấy Tô Trọng đến lại không giống vậy, ở Thiên Thương Giới, hắn bị Tô Trọng đánh là thảm nhất.


 
Mặc dù hiện tại tu vi Tô Trọng không bằng hắn, nhưng trong nội tâm của hắn lại phát ra một loại sợ hãi cung kính với Tô Trọng.

 
- Ừ!
 
Tô Trọng nhẹ gật đầu.

 
- Ha ha ha, Tô Trọng, ngươi đã đến rồi, ha ha ha!
 
Lúc này Diệp Phàm lộ ra nụ cười vui vẻ, trái lại Tô Trọng, nhìn thấy ai cũng là bộ dáng lão tử là cha ngươi, duy chỉ có lúc nhìn thấy Diệp Phàm, lại gạt ra nụ cười.

 
Sau khi ôm lấy Tô Trọng, Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Tô Trọng.

 
Tiếp theo Diệp Phàm nhìn về phía Y Linh Lung:
 
- Linh Lung, ngươi đến đúng lúc lắm, ta đang chuẩn bị thành lập Thiên Đế Môn.

 
Y Linh Lung nghe vậy, lúc này có chút không hiểu nhìn Diệp Phàm một chút, mới vừa đến đây, đã không nhịn được mà phân phối nhiệm vụ cho nàng.

 
- Phu quân, ngươi cùng Linh Lung nhiều năm không gặp, sao vừa đến đã phân phối nhiệm vụ cho nàng, ngươi thật đúng là…
 
Hà Thanh Tuyết nhịn không được nhéo nhéo bên hông Diệp Phàm, lúc này Diệp Phàm nắm chặt bàn tay trắng như ngọc của Hà Thanh Tuyết.

 
- Không còn cách nào khác, không có Linh Lung ở đây ta không thể kiến tạo Thiên Đế Môn, những năm này đều là Linh Lung xử lý chuyện trong tông môn, ta đối với phương diện này, một chữ cũng không biết.

 
Diệp Phàm cười cười, tiếp theo đi đến bên người Y Linh Lung:
 
- Hơn một trăm năm không thấy, Linh Lung vẫn mỹ lệ như vậy.

 
Y Linh Lung nghe vậy, khuôn mặt đó lên, u oán trước đó phảng phất lập tức biến mất không thấy gì nữa:
 
- Chuyện thành lập tông môn, Linh Lung đương nhiên nghĩa bất dung từ.


 
- Những năm này công tử tu hành mệt nhọc như vậy, nếu tự làm tất cả mọi việc, không khỏi có chút cực khổ.

 
- Linh Lung, sao ngươi cũng nghe theo hắn.

 
Hà Thanh Tuyết khe khẽ gõ trên trán Y Linh Lung một cái.

 
- Ha ha ha, Linh Lung yên tâm, ta cho ngươi đồ tốt.

 
Diệp Phafmc ười ha hả nói, nhìn về về chúng Phong Vân.

 
- Hai mươi sáu ngươi các ngươi, không một ai bỏ mạng.

 
Phong Nhất quỳ một chân trên đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, một đôi mắt kia đều là sùng bái cuồng nhiệt.

 
- Tốt, không hổ là tâm phúc Diệp Phàm ta tín nhiệm nhất, các ngươi không khiến ta thất vọng.

 
- Từ Thiên Vũ chiến đấu lên đến Tiên Giới, từ Tiên Giới chiến cùng ta đến Thiên Thương Giới, lần này, ta mang các ngươi chinh chiến Hỗn Độn Đại Thế Giới.

 
Diệp Phàm đi đến bên người Phong Nhất, vung tay phải lên, hai mười sáu người Phong Vân nhao nhao bị một cỗ lực lượng đỡ dậy, tiếp theo Diệp Phàm đưa tay phải ra đập lên trên vai Phong Nhất.

 
- Công tử kiếm phong chỉ, chúng ta thề sống chết trùng sát!
 
Phong Nhất vô cùng kích động nói.

 
- Ta có các ngươi, trong lòng không lo.


 
Diệp Phàm chân thành nói, nhìn tiếp về hướng tu sĩ phi thăng từ Thiên Thương Giới, trong những người này, có Long Tôn, Long Linh, cũng có Ma Linh, cường giả Nhân tộc.

 
Những người này nhìn về phía Diệp Phàm biểu lộ đều là kích động.

 
- Cố nhân Thiên Thương, tối nay không say không về!
 
Diệp Phàm cao giọng nói.

 
- Chúng ta bái kiến Nhân Hoàng!
 
Rầm rầm rầm!
 
Gần ngàn tên Đạo Chủ quỳ một chân trên mặt đất, trong đó cũng có một vài tên Hư Thiên Đế và Thái Hư.

 
Như Long Linh, bây giờ đã là Hư Thiên Đế, mà Long Tôn chỉ là cường giả Thái Hư, dù sao tư chất của hắn không đủ bước vào Hư Thiên Đế.

 
Năm đó Diệp Phàm đối với đám người Tô Trọng đều yêu cầu không đến Thái Hư không phi thăng, lại chưa từng hạn chế tu sĩ khác ở Thiên Thương Giới.

 
Nơi này có rất nhiều sĩ đều là ở Đạo Chủ Cảnh phi thăng lên.

 
Nhân Hoàng, đây đã là xưng hô chí cao vô thượng cỡ nào, ở Hỗn Độn Đại Thế Giới, cho dù là Cửu Trọng, cũng không dám tư xưng cho mình là Nhân Hoàng.

 
Mà Diệp Phàm, lại được gọi là Nhân Hoàng…
 
Hắn ở Thiên Thương Giới, rốt cuộc có ảnh hưởng như thế nào?
 
- Đến Hỗn Độn Đại Thế Giới, ta chính là tông chủ của các ngươi, các ngươi cũng là đệ tử nội môn của Thiên Đế Môn ta, nhưng các vị tiền bối như Long Tôn, đều là trưởng lão tông môn ta.

 
Không sai, tất cả phi thăng giả đều là đệ tử nội môn, DIệp Phàm chiêu thu đệ tử, đối với yêu cầu tư chất, cho tới bây giờ đều không phải là thứ đứng đầu.

 
Hắn yêu cầu cao nhất là trung thành, mà trung thành của tu sĩ Thiên Thương Giới thì không cần hoài nghi.

 
Đương nhiên, tu sĩ có thể phi thăng từ Thiên Thương Giới, tư chất đặt ở Hỗn Độn Đại Thế Giới cũng sẽ không kém.

 
Bởi vì hoàn cảnh tu hành ở Thiên Thương Giới còn kém hơn nhiều so với Hỗn Độn Đại Thế Giới, mà tu sĩ Thiên Thương có thể trong hoàn cảnh không đầy đủ lại có thể tu hành đến Đạo Chủ, tư chất này đã đủ để nói rõ nhiều vấn đề.


 
- Chúng  ta tham kiến tông chủ!
 
Tu sĩ phi thăng nhao nhao quỳ xuống đất chắp tay.

 
- Tông chủ, Long Tôn ta chỉ là Thái Hư, không đủ tư cách trở thành trưởng lão.

 
- Không sao, ta nói ngươi là trưởng lão thì ngươi chính là trưởng lão, Long tiền bối, ở Thiên Đế Môn, Diệp Phàm ta, chính là trời!
 
Diệp Phàm lắc đầu nói, tông môn của hắn, chỉ cần có hắn ở đây, đó chính là nơi hắn có thể độc đoán, cũng không phải là hắn không tôn trọng suy nghĩ của những trưởng lão khác, mà là các trưởng lão khác căn bản sẽ không thèm quan tâm việc này.

 
Tả hộ pháp kiêm điện chủ Chấp Pháp Điện sẽ phản đối hẳn sao?
 
Hữu hộ pháp Đại Lực sẽ phản đối sao? Tuy nói bây giờ Đại Lực không có ở đây, nhưng vị trí hữu hộ pháp vẫn là của hắn.

 
Phó tông chủ Y Linh Lung sẽ phản đối sao?
 
Đại đa số trưởng lão đều là nữ nhân của hắn, ai sẽ phản đối?
 
Đương nhiên, tương lai Diệp Phàm sẽ chiêu mộ thêm tu sĩ trở thành trưởng lão Thiên Đế Môn, nhưng một khi xảy ra vấn đề, Diệp Phàm cũng sẽ xử lý.

 
Xử lý vấn đề không xong, hắn sẽ xử lý người đưa ra vấn đề.

 
Đám người Long Tôn nhìn xem Diệp Phàm, đều là nhịn không được lộ ra nụ cười, bọn họ lại quên rằng, Nhân Hoàng của bọn họ bá đạo bực nào, hắn là truyền kì.

 
- Nhiếp Đình, phân phó đặt yến hội tối nay ở Tần phủ, ta ucnfg với cố nhân không say không về.

 
- Trưởng lão Thiên Nhai, người của Thái Tổ Hoàng Lăng ngươi cũng không cần rời đi, ăn chung đi.

 
Diệp Phàm nhìn về phía THượng Quan Thiên Nhai nói.

 
- Tuân mệnh!
 
Thượng Quan Thiên Nhai vội vàng chắp tay.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận