Vô Địch Thiên Đế FULL


Đồng dạng, Hạo Nhiên Trường Khí Môn còn có thể hưởng thụ tài nguyên tu hành như một tông môn Chúa Tể, những tài nguyên tu hành này không chia đều cho toàn bộ Chân Thần, hoàn toàn có thể trợ giúp bọn họ nhanh chóng tăng lên tu vi.

 
Trong lúc nhất thời, phi thuyền rơi vào trầm mặc.

 
Sau một khắc đồng hồ, Diệp Phàm đặt câu hỏi lần nữa:
 
- Nói đi, các ngươi trả lời đi.

 
- Tông chủ, ta hi vọng có thể ở lại Hạo Nhiên Trường Khí Môn.

 
Nhiếp Đình nhịn không được nói:
 
- Ta vốn là người của Hạo Nhiên Trường Khí Môn, đối với tông môn, ta có tình cảm, ta muốn dựa vào bản thân cố gắng phát triển Hạo Nhiên Trường Khí Môn.

 
- Chúng ta đều nguyện ý ở lại Hạo Nhiên Trường Khí Môn, thủ hộ Hạo Nhiên Trường Khí Môn.

 
Rất nhiều trưởng lão nhao nhao chắp tay.

 
Ở Thiên Đế Môn, hiển nhiên sẽ tốt hơn cho tương lai, nhưng bọn họ là tu sĩ Thái Thương, Thiên Đế Môn đối với ngoại môn trưởng lão như bọn họ, có thể bồi dưỡng đến trình độ nào?
 
Chí ít tuyệt đối không thể giúp bọn họ từ Thái Thương Cảnh bước vào Chân Thần Cảnh.

 
Trái lại Hạo Nhiên Trường Khí Môn, cho dù là tông môn trực thuộc Thiên Đế Môn, nhưng so ra vẫn có nhiều tài nguyên hơn tông môn Chúa Tể bình thường, mà những từ nguyên này hiển nhiên là do tông chủ, thái thượng trưởng lão phân phối.

 
Bọn họ trở lại Hạo Nhiên Trường Khí Môn, cũng chính là tồn tại cấp bậc tông chủ, phó tông chủ, thái thượng trưởng lão, tài nguyên bọn họ có được nhất định có thể vượt qua trưởng lão ngoại môn của Thiên Đế Môn.

 
Dù sao đều là thuộc hạ của Diệp Phàm, thân phận của bọn họ vẫn bàng quan như cũ khi ở Bắc Cảnh, nếu như thế, vì sao không trở lại Hạo Nhiên trường Khí Môn?
 
Diệp Phàm nhìn xem đám người, hắn cũng hiểu ý nghĩ của những tu sĩ này, không có gì đáng trách, hiện tại xác thực là tài nguyên của ngoại môn trưởng lão của Thiên Đế Môn không có khả năng vượt qua tài nguyên của thái thượng trưởng lão, tông chủ Hạo Nhiên Trường Khí Môn.

 
Nhưng chỉ cần ở Thiên Đế Môn lập chiến công, đương nhiên có thể tấn thăng làm nội môn trưởng lại.

 
Truyền thừa của Thiên Đế Môn còn mạnh hơn nhiều so với Hạo Nhiên Trường Khí Môn.


 
Mọi người đều có chí hướng khác nhau, Diệp Phàm sẽ không miễn cưỡng, huống hồ Hạo Nhiên Trường Khí môn cần cường giả trấn thủ.

 
- Mộng Vũ, Lạc Nhiễm, hai người các ngươi thì sao?
 
Diệp Phàm nhìn về hai nữ nhân chưa tỏ thái độ nói.

 
- Ta đương nhiên muốn đến Thiên Đế Môn, Diệp đại ca, ngươi muốn vứt bỏ ta đúng không, nhưng người ta một lòng si tâm với ngươi.

 
Lạc Nhiễm diệu dàng nói:
 
- Lại nói, người ta là nội môn trưởng lão, so với ngoại môn trưởng lão cũng khác nhau.

 
Vừa nói, Diệp Phàm đi đến bên người Diệp Phàm, hai tay ôm lấy cánh tay Diệp Phàm, một đôi mắt đẹp không ngừng nhìn trộm.

 
- Hừ, ngươi là cái tên lãng tử phong lưu, sớm muộn gì cũng sẽ phục lòng Nhứ Ngưng, ta đương nhiên muốn đến Thiên Đế Môn nhìn ngươi.

 
Mộng Vũ khó chịu nói.

 
Đã như thế, ngoài Mộng Vũ và Lạc Nhiễm, những người khác lựa chọn trở lại Hạo Nhiên Trường Khí Môn.

 
Phi thuyền phóng đi, rất nhanh đã tới Tần Thành.

 
Tần Thành nguy nga tiến vào tầm mắt đám người Diệp Phàm, rất nhanh, phi thuyền bay thẳng lên trên Tần Thành.

 
- Người nào đến, trên không Tần Thành không thể phi hành.

 
Một thanh âm vang lên, đồng thời mấy tên tu sĩ chấp pháp bay ra.

 
Sau khi nhìn thấy Diệp Phàm trên phi thuyền, bọn họ đều nhao nhao lộ ra vẻ kinh ngạc.

 

- Chúng ta gặp qua Diệp cảnh chủ!
 
Lúc này, chúng tu sĩ quỳ xuống hành lễ.

 
- Miễn lễ!
 
Diệp Phàm phất phất tay, nhìn xem chúng tu sĩ một chút:
 
- Các ngươi là… tu sĩ Thái Tổ Hoàng Lăng?
 
- Tông chủ để bọn ta tạm thời duy trì trật tự của Tần Thành.

 
- A, tu sĩ Hạo Nhiên Trường Khí Môn ngay cả Tần Thành cũng không thể duy trì sao?
 
Diệp Phàm có chút nghi hoặc, thực lực tu sĩ tuần tra này vậy mà đều là Huyễn Cảnh, cánh tay này không khỏi có hơi lớn.

 
- Bẩm báo tông chủ, từ sau khi Hạo Nhiên Trường Khí Môn thay thế Tần gia chưởng khống Tần Thành, đội tuần tra Tần Thành đã trải qua không dưới chục lần đánh lén, rơi vào đường cùng, Thái Tổ Hoàng Lăng chúng ta mới đến trợ giúp Hạo Nhiên Trường Khí Môn quản lý Tần Thành.

 
Tu sĩ kia chắp tay nói.

 
- Là dư nghiệt Tần gia?
 
- Không phải, toàn bộ Tần gia đều bị giết chết, là tu sĩ bản địa Tần Thành.

 
- Ừ, ta hiểu rồi, ngươi tiếp tục tuần tra đi.

 
Diệp Phàm gật đầu, hai mắt nhìn về tháp tín ngưỡng ở trung tâm của Tần Thành, trong mắt chậm rãi hiện lên một tia lạnh chết:
 
- Nhưng lại quên, tu sĩ Tần Thành này đều là tín đồ của Tần Vạn QUốc.

 
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, rất mau đã đến phủ thành chủ.

 
Phi thuyền biến mất không thấy gì nữa, đám người đã đến phủ thành chủ.


 
Thần thức Diệp Phàm đảo qua, nguyên bản trên mặt đang bình tĩnh thì đột ngột lộ ra cảm xúc vô cùng kích động.

 
- Tông chủ sao lại đột nhiên cao hứng như vậy?
 
Đám người Nhiếp Đình thấy thế không khỏi âm thầm nghi hoặc.

 
Đám người Bắc Vô Song và Tử Nhứ Ngưng lại đề cao cảnh giác ở trong lòng.

 
Kẹt kẹt!!
 
Đại môn phủ thành chủ mở ra.

 
- Phu quân!
 
Một tiếng kinh hô vô cùng kích động truyền ra, tiếp theo, một đạo thân ảnh vô cùng động lòng người xông ra từ phủ thành chủ.

 
Diệp Phàm nhìn xem người tới, lúc này ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, giang hai tay ra, ôm người tới vào trong ngực.

 
- Thanh Tuyết!
 
Diệp Phàm ôn hòa nói, cúi đầu nhìn xem gương mặt khuynh quốc khuynh thành kia.

 
Một đầu tóc trắng bắt mắt cực kỳ làm người khác chú ý.

 
- Phu quân, ta, ta rất nhớ ngươi!
 
Hà Thanh Tuyết run rẩy bờ môi, nói khẽ.

 
- Nha đầu ngốc, ta cũng nhớ ngươi, rất nhớ, rất nhớ!
 
Diệp Phàm đưa tay nhẹ nhàng đặt trên cái mũi ngọc tinh xảo của Hà Thanh Tuyết, trong mắt tràn đầy yêu thương.

 
Hà Thanh Tuyết lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn tiếp đến đám người Tử Nhứ Ngưng đang ở bên cạnh, đi ra từ trong ngực của Diệp Phàm:
 
- Nhứ Ngưng tỷ tỷ, Hi Nguyệt tỷ tỷ, Khuynh Nhan tỷ tỷ.

 
- Thanh Tuyết, đã lâu không gặp.

 
Mạc Khuynh Nhan nắm chặt bàn tay trắng như ngọc của Hà Thanh Tuyết, trên mặt cũng tràn đầy nụ cười, Thái Thượng Hi Nguyệt và Tử Nhứ Nguwgn cũng lộ ra nụ cười vui vẻ.


 
- Lão đại…
 
Một đạo tiếng la vô cùng thê lương truyền đến, tiếp theo ở trong phủ thành chủ, một con vịt nện bước đi đến, trưởng lão duỗi cổ dài nhỏ, chạy như bay đến Diệp Phàm.

 
Diệp Phàm nhìn xem Nhị Lượng đang xông lại, chẳng biết tại sao lại có cảm giác sợ hãi như lúc nhỏ.

 
Nhất là bộ lông trên người Nhị Lượng không ngừng rơi xuống.

 
Lúc anfy Diệp Phàm vung tay lên, cố định Nhị Lượng:
 
- Ngươi có thể đừng dùng chân thân của ngươi hay không, nhiều người đang nhìn như vậy, con mẹ nó, ngươi không cần mặt mũi thì ta cần.

 
Đám người nhìn xem tạo hình của Nhị Lương, ánh mắt đều có chút cổ quái.

 
Con vịt xấu như vậy chẳng lẽ là thú sủng của tông chủ bọn họ?
 
Cái này…
 
Cho dù ngoài miệng nói như vậy, Diệp Phàm vẫn vẫy tay, bế Nhị Lượng lên trên tay hắn:
 
- Sao ngươi lại trở nên béo như vậy!
 
Sưu sưu!
 
Hai đạo lôi ảnh lập tức hiện lên, sau một khắc, thân ảnh Đại Đế xuất hiện trên bờ vai của Diệp Phàm, còn Béo Béo Cầu thì nằm trong ngực của Thái Thượng Hi Nguyệt.

 
- Béo Cầu, con mẹ ngươi sao không giảm cân đi.

 
Thạch đầu dưới chân Diệp Phàm lập tức bật nát, sắc mặt hơi tái nhợt, Béo Cầu này hẳn là chiếm được một ít kì ngộ, biến ảo thân thể lại có chút không ổn định, lần này cơ hồ là trọng lượng của bản thể nó.

 
Phảng phất như một ngọn núi đặt trên bờ vài Diệp Phàm.

 
Béo Cầu ngồi ở trên bờ vai Diệp Phàm:
 
- Lão đạo, ngươi không biết lúc ngươi không có ở đây, bản thần thú chịu bao nhiêu cực khổ, bởi vì thần thú vĩ đại ta suất khí đáng yêu, huyết mạch cao quý, nhân loại nhỏ bé muốn ngược đãi ta, nhất là tên Tô Trọng, ngay cả cửu văn thần đan cũng không thèm cấp cho ta, còn trộm tiểu kim khố của ta.

 
Đại Đế vừa nói, vừa dùng móng vuốt lau đi nước mũi, sau đó ở ngay trước mặt mọi người, vừa lau vừa chà vào cổ áo của Diệp Phàm.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận