Chị ấy như thế là đang ra oai với mình đúng không?
Dương Nhã Tuyết siết chặt nắm tay; biểu cảm trên mặt trở nên cứng ngắc.
Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, Dương Nhã Tuyết bỗng nhiên kêu lên một tiếng: “Dừng xe dừng xe, em muốn mua một ít đồ, em quên mang đồ rửa mặt rồi.
Thật ra là cô ta muốn nghe được Dương Họa Y nói một câu ở nhà cũng có.
Nhưng mà cô ấy không nói gì cả, mà Nhan Từ Khuynh thuận thế dừng xe lại.
Dương Nhã Tuyết chỉ có thể xuống xe, trên mặt hiện rõ vẻ mất hứng rồi đi vào cửa hàng tiện lợi.
Dương Họa Y không dám để cho Dương Nhã Tuyết đi bên ngoài một mình vào buổi tối.
Cô cũng cởi dây an toàn ra, xuống xe theo cô ta: “Nhã Tuyết, để chị đi cùng em.”
Dương Nhã Tuyết dừng bước, quay đầu chờ cô đi tới.
Dương Họa Y mới đi được vài bước liền phát hiện Nhan Từ Khuynh cũng xuống xe theo.
Tay cô bị bàn tay anh nắm lấy chặt chẽ, không để cô cách xa mình nửa bước.
“Sao anh cũng xuống theo rồi?”
Mười ngón tay họ đan vào nhau, sóng vai cùng đi: “Cùng hai người đi mua đồ,-vừa hay, tôi cũng có ít đồ muốn mua.”
Cô buồn-bực:.”Anh có Vật gì mà lại muốn mua ở cửa hàng tiên lơi cơ chứ?”
Nhan Từ Khuynh cái con người này, từ đầu đến chân đều là đồ được đặt may cao cấp.
Đã có quản gia trong nhà giúp chuẩn bị mọi thứ.
THĨ còn cái gì mà cần chính anh phải chạy đến cửa hàng tiện lợi để mua vậy chứ?
Anh nhíu mày lại, không nói gì cả.
Buổi tối rất lạnh, cô cũng không đòi hỏi thêm gì nữa.
Hai người cùng đi theo Dương Họa Y vào cửa hàng tiện lợi.
Dương Nhã Tuyết và Dương Họa Y.
Hai cái tên tuy gần giống nhau, nhưng lớn lên lại khác nhau một trời một vực.
Người khác chỉ cần liếc nhìn Dương Họa Y một cái liền khen là người đẹp.
Mà Dương Nhã Tuyết nhiều nhất chỉ có thể xem là mi thanh mục tú.
Dương Họa Y sắc nước hương trời, Nhan Từ Khuynh lại cao ráo, đẹp trai.
Hai người tay trong tay, vừa nhìn đã thấy là một đôi tình nhân mà người người đều mong muốn, ao ước.
Mà Dương Nhã Tuyết lại một mình lẻ loi đi đằng trước, rõ ràng chính là một cái bóng đèn đang chen giữa hai người này.
Hai cô bé nhân viên bán hàng thì thầm với nhau.
Cặp đôi này cũng hay thật, đã buổi tối mà còn ra ngoài mua sắm cùng một cái bóng đèn.
Đúng lúc Dương Nhã Tuyết nghe thấy, tức giận tới thiếu chút nữa đi đập phá quầy hàng nhà người ta.
Cái gì mà bóng đèn cơ chứ, cô ta sao lại có thể là bóng đèn đượ!
c Những nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng-ngại- phiền phức của Nhan Từ Khuynh.
Thì lúc này mới miễn cưỡng nhịn xuống, áp chế lửa giận trong lòng.
Cô ta đi đến khu giặt giữ, chọn bừa vài chai rồi đến quầy thu ngân để tính tiền.
Vừa lúc chính là cô bé nhân viên bán hàng vừa nói chuyện phiếm ban nãy giúp cô ta tính tiền, Dương Nhã Tuyết liền bắt đầu sai bảo.
Sau khi cô bé nhân viên bán hàng quét xong mã vạch, Dương Nhã Tuyết liền rút ra một chai dầu gội: “Cái này không lấy nữa.”
cô bé nhân viên bán hàng tìm ra mã của chai dầu gội rồi xóa đi..