Vô Tận Kiếm Trang

Diệp Bạch hiểu, hắn cạnh tranh "Thiên Huyền Hỏa Quyển" khẳng định đã rơi vào trong mắt không ít người. Đối với việc đoạt thức ăn trước miệng hổ của hắn, người khác Diệp Bạch không biết, nhưng vị Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết này đích thị là trong nội tâm không phục.
So về tài phú, hắn không bằng mình, nhưng đến ám sát cũng không hẳn là không có khả năng.
Cho nên Diệp Bạch trở lại khách sạn cũng không dừng lại lâu, càng không có lập tức mở ra bản "Thiên Huyền Hỏa Quyển" bí kíp để tu luyện, mà lập tức mang theo Bạch Hàn Nhã ly khai. Hắn làm vậy cũng không phải sợ hãi một Hạ vị Huyền Tông như Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết, mà chỉ vì không muốn tăng thêm phiền toái mà thôi.
Hắn là một người ghét nhất phiền toái, có thể ít một chuyện thì càng tốt.
Cho nên, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, sớm chút đến Dạ Lang Đảo, sớm chút tiến vào tu luyện, cũng có thể sớm một chút đạt tới cảnh giới Đỉnh cấp Huyền Tông. Cho nên, hắn tình nguyện thừa dịp ban đêm chạy đi, tình nguyện cho người ta lưu lại biểu hiện có thể là nhát gan, nhưng hắn không quan tâm.
Người khác nói này nói nọ, cũng không xao động được tâm của hắn.
Chỉ là... Hắn nghĩ như vậy, nhưng người khác thì chưa hẳn.
Rất nhanh, Diệp Bạch liền hiểu đạo lý này. Bởi vì, khi hắn ở trong đêm tối chạy được hơn mười dặm, sớm đã rời xa Lạc Nhật Thành, thậm chí sớm đã đã đi ra biên cảnh Tử Hoa Vương Quốc, tới gần phía tây Xích Nguyệt Vương Quốc.
Nếu là không có người đuổi theo, lúc này, Diệp Bạch sớm đã an toàn. Nhưng khi Diệp Bạch dừng trên sườn một ngọn núi, hắn biết mình sai rồi.
Phía trước cách khoảng hơn mười trượng là một thân ảnh lờ mờ đứng ở trên một khối đá cực lớn, tay trái xách theo một thanh hắc sắc trường kiếm, ánh mặt trăng chiếu xuống đỉnh mũi kiếm phản xạ ánh lam quang lạnh như băng.
—— Kiếm tên Lãnh Huyết.
Người này, không phải là người vừa ở trong Thanh Điểu Hồng Trần Các bị hắn đoạt đi "Thiên Huyền Hỏa Quyển" bí kíp Tử Hoa Vương Quốc Tây Cảnh, một trong tam đại Huyền Tông —— Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết thì là ai?
Mặc dù chưa từng gặp Tiêu Vô Huyết, nhưng loại khí chất này chỉ vừa nhìn Diệp Bạch liền nhận định là hắn.
Trong lòng của hắn khe khẽ thở dài, xem ra, có một số việc, dù cho chính mình dùng thái độ dàn xếp ổn thỏa, muốn tránh, cũng là tránh không khỏi đấy.
Cái gì phải đến cũng sẽ đến.

Nhưng hắn chẳng lẽ thật sự cho rằng, chính mình là vì sợ hắn sao?
Diệp Bạch dừng thân, hai con ngươi có chút nheo lại, trong lòng không khỏi cười khổ.
Cả hai xa xa đối lập, một người đứng thẳng trên cự thạch, một người đứng ở đỉnh dốc núi, lúc này Diệp Bạch trong ngực còn ôm một vị thiếu nữ.
Cả hai cách xa nhau hơn sáu mươi trượng, khoảng cách này nhìn như xa xôi, nhưng đối với hai người Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết, cùng Diệp Bạch sớm đã đạt tới cảnh giới Huyền Tông mà nói thì căn bản không được coi là khoảng cách.
Trong nháy mắt có thể lao đến chém giết nhau.
Nhưng lúc này, hai người đều không có vọng động.
Diệp Bạch không muốn động, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết lại muốn nhìn thật kỹ Diệp Bạch người này rốt cuộc là ai?
Đêm khuya, ánh trăng sáng như tuyết.
Chiếu xạ trên mặt đất, hết sức sáng ngời.
Chiếu vào trên người Diệp Bạch.
Diệp Bạch một thân áo trắng mộc mạc, cùng nữ tử trong ngực cũng tự nhiên là hiện ra rõ ràng.
Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết khẽ nhíu mày, hiển nhiên thật không ngờ, đối thủ của mình lại là một người nam tử bình thường như vậy. Nhìn người này liền có thể nhìn ra, niên kỷ của hắn thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với chính mình.
Tối đa cũng chỉ hơn hai mươi.
Việc này liền khiến hắn có một chút không thoải mái. Hắn nhíu mày, nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói: "Nguyên lai ngươi chính là chủ nhân của ám các số hai. Ta còn tưởng rằng ngươi có điểm nào đặc biệt hơn người, hiện tại xem ra, nguyên lai không gì hơn cái này."

Diệp Bạch ánh mắt yên tĩnh, biết rõ đến lúc này trốn cũng trốn không được, vậy cũng không cần phải né tránh nữa.
Hắn lẳng lặng nhìn Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết phía đối diện, khẽ mỉm cười nói: "Lại để cho các hạ thất vọng rồi."
Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết nghe được Diệp Bạch trong giọng nói mang theo sự mỉa mai, ngược lại lạnh lùng nói: "Bổn Tông đã sớm đoán được ngươi nhất định sẽ thừa dịp lúc ban đêm ly khai, cho nên sớm ở chỗ này chờ ngươi. Hừ, ra vẻ thần bí, giả thần giả quỷ, dám ở trên tay Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết ta đoạt thức ăn trước miệng cọp, vậy sẽ phải trả giá rất nhiều. Tối nay, ta muốn ngươi đổ máu dưới kiếm của ta!"
Huyết Thủ Kiếm Pháp, mười hai thức, thức thức truy hồn, chiêu chiêu đoạt mệnh! Là tuyệt kỹ thành danh của Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết!
Diệp Bạch nghe được, lại tỏ vẻ không hề quan tâm, ngược lại mỉm cười nói: "Vậy Diệp mỗ xin phụng bồi kiếm chiêu của các hạ rồi. Hãy bớt sàm ngôn, Diệp mỗ có việc, Tiêu tông chủ liền tranh thủ thời gian ra tay đi, cũng làm cho Diệp mỗ nhìn xem, Huyết Thủ Kiếm Pháp danh chấn Lạc Nhật Thành đến cùng là như thế nào!?"
Đối diện, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết vừa nghe thanh âm của Diệp Bạch liền nhất thời giận dữ, ngửa mặt lên trời cuồng tiếu: "Tốt, tốt, tốt. Tiểu tử ngươi rất cuồng vọng, xem ra vài chục năm không có xuất kiếm, thiên hạ đã không còn người nào nhớ rõ ta rồi. Tối nay, ta sẽ đem ngươi tế kiếm!"
Vừa dứt lời, không chút do dự, giận dữ thành cuồng, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết cả người từ phía trên cự thạch cao cao nhảy lên, sau đó như hóa thành một con hạc lớn, lăng không hướng phía Diệp Bạch đánh tới.
Trong tay hắn, Lãnh Huyết Kiếm có chút run lên, nhất thời, bóng kiếm một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, tám hóa mười sáu...
Tổng cộng mười sáu đạo bóng kiếm nhanh như tia chớp, kiếm khí tung hoành, mang theo khí thế ác liệt vọt về phía chỗ hiểm quanh thân Diệp Bạch.
Huyết Thủ Kiếm Pháp thức thứ nhất —— Khai Thiên(Mở trởi)!
Diệp Bạch có chút mỉm cười. Ở trong chiến đấu bực này, hắn vậy mà không có tính toán buông nữ tử trong ngực ra, thân hình xoay tròn, ngón tay điểm điểm liên tục, từng đạo từng đạo thanh quang từ tay hắn không ngừng hiện ra, bắn về phía Lãnh Huyết Kiếm.
"Tranh tranh tranh tranh..." Kiếm chỉ tương giao không ngừng vang lên bên tai, vừa vang vừa nhanh, liên tiếp mười sáu thanh âm, đem Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết thức thứ nhất Khai Thiên tất cả đều tiếp nhận.
Lúc này Diệp Bạch thân hình bất động, thản yên đứng ở nguyên chỗ, dường như chiêu vừa rồi không ảnh hưởng gì đến hắn.
Trái lại, Tiêu Vô Huyết chỉ cảm thấy trên thân kiếm như bị mười sáu quả chùy liên hoàn trọng kích, cánh tay vô cùng đau nhức, hổ khẩu* như muốn rách toạc, thanh kiếm thậm chí như muốn rời khỏi, việc này khiến cho hắn không khỏi hoảng hốt.

*hổ khẩu: lớp thịt và da giữa ngón cái và ngón trỏ.
Hắn vốn đang lăng không bay tới, lúc này lại dùng tốc độ càng nhanh hơn bay về, một lần nữa hạ xuống trên tảng đá lớn. Sau đó khi nhìn về phía Diệp Bạch, trên khuôn mặt Tiêu Vô Huyết không khỏi nhiều hơn một phần ngưng trọng.
Hiển nhiên, thực lực của Diệp Bạch đã vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn, dùng tay không tiếp kiếm khí. Ở trong cảnh giới ngang hàng như nhau, hắn còn chưa từng nghe nói ai có thể làm được như vậy.
Đối thủ này, xem ra cũng không đơn giản. Trước kia bởi vì chứng kiến hắn còn trẻ mà có chút khinh thị, xem ra là đã phạm vào sai lầm lớn.
"Tốt, rất tốt, thật sự có tài, xem ra tối nay không phải là một hồi chiến đấu quá nhàm chán."
"Huyết Thủ Kiếm Pháp thức thứ hai, Ích Thiên!"
Tiếng nói vừa dứt, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết thân ảnh lại một lần nữa bắn lên, lần này so với lúc trước thì càng nhanh hơn. Huyết Thủ Kiếm Pháp trong tay vẽ ra một mảnh quang hoa, khí thế kinh người.
Một kích đầu tiên, hắn bất quá chỉ dùng đến ba phần lực, nhằm khiến Diệp Bạch sợ hãi. Lại không nghĩ rằng ra oai phủ đầu không thành, ngược lại chấn đến chính mình toàn thân run lên, hắn lúc này đã rất giận dữ.
Chiêu này hắn đã sử dụng bảy thành thực lực, cũng không còn nương tay.
Huyết Thủ Kiếm Pháp thức thứ hai Ích Thiên, rõ ràng mạnh không ít với thức thứ nhất Khai Thiên vừa rồi. Cho nên một thức này vừa ra, uy thế so với lúc trước tăng thêm đâu chỉ gấp bội?
Đối diện, Diệp Bạch cũng không khỏi trở nên ngưng trọng, trên lưng ôm một người, dù sao cũng có chút bất tiện. Bất quá, hắn như trước sẽ không bao giờ nghĩ buông Bạch Hàn Nhã trong ngực ra.
Vừa rồi hắn chỉ đơn thuần dùng Tê Phong Chỉ liền có thể diệt hết công kích của đối thủ, nhưng đối mặt một chiêu này thì rõ rang là không được.
Khẽ chau mày, Diệp Bạch ngón tay bắn ra. Một thanh vô danh trường kiếm dài ước chừng bốn thước, toàn thân tỏa ra một loại hồng quang trong suốt, bày biện linh khí chấn động cực kỳ đáng sợ liền bỗng nhiên xuất hiện ở trong lòng bàn tay hắn.
Trên chuôi kiếm, điêu khắc hai đóa hắc sắc cẩn hoa.
Tứ giai đê cấp —— Di Ảnh Vô Thân kiếm! Lôi Tông tông chủ Yến Trùng Thiên tặng cho. Trong số những thanh kiếm Diệp Bạch có được thì nó đứng thứ hai, vẻn vẹn chỉ dưới Vạn Kính Nhân Tung Diệt Kiếm.
Hắn không muốn lãng phí thời gian, cho nên vừa ra tay liền trực tiếp vẽ một cái, một đạo khí kình đáng sợ giống như kiếm mạc* bay thẳng về phía huyết sắc kiếm mạc của Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết.
*kiếm mạc: màn kiếm.

Một đạo hắc sắc kiếm mạc, một đạo huyết sắc kiếm mạc, hai bên va chạm, vô số tia lửa bay tán loạn. Diệp Bạch bàn tay hơi rung, thân hình khẽ động liền hơi hơi lui về phía sau một bước.
Trái lại, Tiêu Vô Huyết thân hình vốn đang bay tới như lăng không cự hạc thì lúc này lại trầm xuống, một ngụm máu tươi từ trong miệng điên cuồng bắn ra.
Bản thân hắn đã bị trọng thương.
Chênh lệch giữa Trung vị Huyền Tông cùng Hạ vị Huyền Tông dù sao cũng là rất lớn, huống chi Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết trong tay bất quá chỉ là một thanh Tam giai cao cấp Huyền binh, so với thanh Tứ giai cấp thấp Huyền binh trong tay Diệp Bạch thì càng kém hơn rất nhiều.
Dù cho Diệp Bạch trong ngực ôm một người, thì cũng quyết không phải một chiêu Ích Thiên của Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết có khả năng ngăn cản.
Uy lực Tứ giai kiếm khí bởi vậy cũng có thể thấy được một chút, căn bản không phải Tam giai Huyền binh bình thường có khả năng bằng được.
Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết dù sao cũng không phải người thường, thân hình đang rơi xuống giữa không trung dần dần ổn định, sau đó một lần nữa gập lại, liền bay về trên cự thạch. Chỉ là thân hình cuối cùng có chút chật vật, thời điểm bay lên cự thạch cũng bởi vì dùng sức không đồng đều mà vô ý trượt một phát, thân hình thoáng loạng choạng một cái.
Việc này khiến cho hắn càng thêm kinh sợ, kèm theo giận dữ.
Kinh sợ là bởi vì thực lực của Diệp Bạch đã triệt để vượt qua tưởng tượng của hắn. Tức giận chính là, hắn là đến đoạt sách, kết quả lại bị đối phương chỉ nhẹ nhàng nhấc tay liền bị đánh bại thối lui.
Chuyện này, đối với một Huyền Tông cường giả tâm cao khí ngạo như hắn làm sao có thể chịu được?
Vừa rồi hắn còn không có thấy rõ Diệp Bạch đánh bại hắn chính là kiếm khí gì. Lúc này khi thân hình ổn định cự thạch, thoáng bình phục một chút khí huyết đang sôi trào trong người, hắn liền giương mắt hướng phía diện Diệp Bạch. Khi thấy Di Ảnh Vô Thân Kiếm trong tay Diệp Bạch, con mắt nhất thời sáng ngời.
Lập tức, càng lộ ra thần sắc tham lam, nhìn Diệp Bạch, lạnh lùng nói: "Tứ giai kiếm khí, khó trách ngươi tự tin như vậy. Ngươi cho rằng, chỉ bằng thanh kiếm đó là có thể thắng được ta? Nếu chỉ là Thiên Huyền Hỏa Quyển thì thôi, giờ phút này có thanh kiếm này, hôm nay lại càng không thể thả ngươi đi!"
Hiển nhiên, trong lòng của hắn đã nổi lên lòng tham đối với thanh Di Ảnh Vô Thân Kiếm trong tay Diệp Bạch.
Đối diện, Diệp Bạch mày càng nhăn, rõ ràng đã là không địch lại, lại hết lần này tới lần khác còn muốn dây dưa. Hiện tại ngoại trừ bản "Thiên Huyền Hỏa Quyển" bí kíp bị hắn đấu giá được, chủ ý càng thêm cả thanh Di Ảnh Vô Thân Kiếm này.
Đây là chứng cứ rõ ràng nhất cho việc không biết sống chết tới cực điểm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận