Vô Thượng Luân Hồi


Sắc mặt Triệu Bân đã hơi đen rồi, kiếm một trăm lượng dễ thật đấy.

“Sắp đóng cửa rồi”.

Bà chủ Linh Lung duỗi eo, chắc là đã nghĩ xong tối nay ăn gì rồi đấy.

“Lên giường không?”
Triệu Bân đột nhiên lên tiếng, khiến người ta kinh ngạc đến chết mới thôi.

Tú Nhi cuối cùng cũng ra tay.

Bà chủ Linh Lung sửng sốt một chút, tưởng mình nghe nhầm, nhìn sang Triệu Bân.

Hự...!
Triệu Bân rất tự giác che miệng, chạy ra khỏi tiệm.

Hắn càng đi càng nhanh, rồi thành chạy, chạy mãi, liền vắt chân lên cổ phi đi.

Hắn cứ tức giận mãi, liền quên mất Tú Nhi đang chờ gài hắn.

“Vị đạo hữu này quen mặt ghê!”
Phía trước, đột nhiên có một bóng hình mờ ảo hiện ra, chính là bà chủ Linh Lung.

Ban nãy trong cửa hàng chưa kịp duỗi eo, giờ duỗi xong rồi, tốc độ nhanh khủng khiếp.

Không phải muốn lên giường à? Sao ngươi chạy nhanh thế!
Trêu ghẹo bà đây mà còn đòi chạy à?
Triệu Bân không nói, gắt gao ngậm lấy khăn, cũng không muốn bỏ ra.

Tú Nhi nhà hắn còn đang chờ gài hắn đấy?
Hắn rất muốn chạy, nhưng suy nghĩ một hồi lại thôi.

Mấy ngón mèo cào của hắn trong mắt cảnh giới Địa Tàng cũng chỉ để bài trí mà thôi, vô dụng.

Quan trọng là, cô gái này sẽ không cho hắn bất kỳ cơ hội nào, hắn sắp tèo rồi.

“Cảnh giới Chân Linh nho nhỏ mà gan thì to đấy!”
Bà chủ Linh Lung cười nói, đi vòng quanh Triệu Bân, líu lưỡi không thôi.

Cảnh giới Chân Linh mà cũng dám trêu ghẹo cảnh giới Địa Tàng là cô ta.

Sống mấy chục năm trên đời, đây là lần đầu cô ta thấy một người thú vị như thế, không biết thể diện là gì.

Triệu Bân cũng không dám động đậy, toàn thân bủn rủn vì bị nhìn chằm chằm.

Bà chủ Linh Lung còn đang nhìn, như thấy sự thú vị trên người Triệu Bân.

Ví dụ như sấm sét bá đạo, lại thêm một đóa hoa địa hỏa không tầm thường.

“Tiền bối, hiểu lầm thôi mà”.

Triệu Bân vẫn như cũ chặn họng, mà câu này thì là dùng ngôn ngữ của người câm.

Đúng vậy, ngôn ngữ người câm.

Xét đến tác phong của Tú Nhi nào đó, học ngôn ngữ của người câm rất quan trọng.

Nhưng mà bà chủ Linh Lung lại xem hiểu được.

Cô ta không hiểu, rõ ràng Triệu Bân không câm không điếc, sao phải chặn mồm lại, dùng ngôn ngữ của người câm để nói.

Không nể mặt cô ta hay gì?
Vậy là cô ta liền trở nên thân thiện.

Thân thiện ở đây chính là rút khăn trong miệng Triệu Bân ra.

“Tối nay, ta sẽ ngủ với cô”.

“Phục vụ đại gia ta tốt sẽ có thưởng”.

“Ừm, lớn thật đấy”.

Rút khăn lau ra thì không sao.

Nhưng cái miệng của Triệu Bân! Như ngựa hoang bị đứt cương, mở mồm ra toàn là trêu ghẹo.

Lời kịch của Tú Nhi! Cũng quá là thông tục dễ hiểu đi.

Nổi nóng cả ngày nay, cô ta chờ mỗi giây phút này thôi đấy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui