Vô Thượng Luân Hồi


Hắn nhìn thấy ông ta đi xa thì mới điều khiển kiếm Tử Tiêu, chặt hoa Hồn Linh xuống.

“Chạy!”
Nguyệt Thần lại hét lớn lên.

Không cần cô ta phải nói, Triệu Bân cũng đã cắn rách ngón tay, định thông linh cho Đại Bằng.

Đáng tiếc, thông linh không thành công.

Nói chính xác hơn là hắn đã bị một luồng sức mạnh kỳ lạ ngăn cách
“Ở đây không thông linh được!”
“Nhìn ra được rồi!”
Triệu Bân ho một tiếng sượng sùng, nhắm chuẩn một hướng rồi bỏ chạy.


Vào thời khắc sinh tử thì tiềm lực của con người luôn là vô hạn.

Giống như tên nhóc này, bỏ chạy một cái là dông gió, sấm chớp nổi lên suốt dọc đường, hắn chạy rất nhanh, né tránh các cạm bẫy, liều mạng chạy ra ngoài.

Nhanh chân thì có thể sống, chạy chậm thì không cần phải chạy nữa, chỉ cần đến điện Diêm Vương báo danh thôi.

Nguyệt Thần không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào ma tu kia.

Ma tu lấy được nhẫn ma thì đứng yên tại chỗ, ngoảnh cái cổ cứng đờ sang, ánh mắt thoáng vẻ mơ hồ, nói không chừng nhẫn ma đó là của ông ta.

Dù cho không phải thì nhất định cũng có dính dáng gì đó, nếu không thì ông ta cũng sẽ không vì nhẫn ma mà biến thành xác sống.

Nhưng những chuyện đó đều không quan trọng.


Quan trọng là ma tu đã ngoảnh đầu, nhìn về phía Triệu Bân.

Đừng nói là Triệu Bân, đến Nguyệt Thần cũng phải thấy run sợ bởi ánh mắt đó, bị ma tu để mắt đến thì về cơ bản, kết cục của Triệu Bân đã được định sẵn rồi.

Dù cho hắn có chạy nhanh cỡ nào thì cũng vô dụng, nếu ma tu muốn giết hắn thì chỉ cần một ngón tay là đủ.

Ù!
Vừa mới dứt lời thì liền nghe thấy tiếng ù.

Ma tu đã ra tay, ông ta phóng cây giáo trong tay.

Cây giáo như một tia sáng màu đen, bên trên dính một vệt máu đỏ, uy lực cực kỳ bá đạo với sức hủy diệt cực mạnh, những chỗ mà nó bay qua thì những tảng đã lớn đều bị nát ra thành bột, mà mục tiêu của nó chính là Triệu Bân.

Ma tu với thân xác biến đổi đâu có quan tâm ai là ai, không nhận thân bằng quyến thuộc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận