Người con trai đó ra mở cửa, Minh có phần hơi bất ngờ, lòng thầm nghĩ " không ngờ trong ngôi biệt thự đáng sợ này lại cất giấu một tuyệt phẩm, phải nói là không phí công mình xa xôi đến đây giữa trưa nắng"- Cô có phải là người bên cửa tiệm giặt là không? Anh ta hỏi cô, giọng nói nhẹ nhàng,ấm áp.- Đúng rồi ạ, em đến để giao đồ cho chủ nhà, chắc anh là...- Tôi là chủ nhà đây, phiền cô rồi.- Dạ không có gì đâu ạ.
Vừa nói tay không quên đưa đồ cho chủ nhà.Khi Minh còn đang đứng ngẩn ngơ thì đã nghe một tiếng sầm, thì ra là cánh cổng đã đóng lại, để lại đây một mình cô bé với một sự phấn khích không hề nhẹ.
Trên đường về nó cứ cười tủm tỉm, cái anh hồi nãy có khác gì idol Hàn Quốc đâu chứ, trời mình mới chỉ đứng đến vai anh ta nữa, chắc anh ấy cao tầm 1m80, sao lại có anh chàng điển trai đó xuất hiện ở đây nhỉ? Cô không khỏi thắc mắc.
Thoắt cái đã về gần đến nhà, từ xa nó đã nhìn thấy tấm biển hiệu to đùng: " Giặt là Phương Hưng".
Đó là nhà nó đấy, mẹ nó tên Phương, Bố tên Hùng nhưng là vì bố là bác sĩ, mẹ nó kinh doanh giặt là nên lấy tên tiệm như vậy.
Về đến nhà, nó chạy vội lại hỏi mẹ:- Mẹ à, sao mẹ không nói cho con ngay từ đầu là khách hàng là một anh chàng đẹp trai, biết thế con đã ăn diện hơn đâu có lôi thôi như thế này, nó chỉ tay vào chiếc áo phông in hình con mèo kitty bên trong lớp áo chống nắng.- Con bé này, con nói như thể mẹ biết rõ chủ nhà là ai không bằng.
Mẹ cũng chỉ là nhận đồ từ một bác đáng tuổi bà con thôi.
Địa chỉ người ta cho sẵn, mẹ đâu có biết.
Nói mẹ nghe con đã gặp ai.Nó từ từ tường thuật lại sự việc một cách ly kì như thể tiểu thuyết trinh thám,- Con đã bấm đến lần chuông thứ ba, mẹ thấy không tưởng như chủ nhà đi vắng lại xuất hiện một anh đẹp trai, không phải dùng từ siêu phẩm mới đúng.Mẹ nó chỉ cười nhẹ:- Lại quen thói mê trai đẹp, sao ta có đứa con khác ta vậy chứ....