Chương 10 : sự thẳng thắn của cô ấy
Khi quen được một tuần.
Cô ấy thẳng thắn nói rằng : Làm người yêu cô ấy đi.
Nhưng tôi đã hứa với bố mẹ là khi đi học sẽ không yêu .
Tôi không biết cô ấy cảm thấy như thế nào, bởi cô ấy không nói, còn tôi, từ trước tới giờ trừ mẹ tôi, tôi không bao giờ dành thời gian tìm hiểu người khác.
Tôi thuộc dạng ít nói, nếu cô ấy không nhắn tin trước, tôi cũng sẽ không nhắn tin.
Cô ấy nói : Tớ dùng thời gian để chứng minh tấm chân tình này
7 năm sau, chúng tôi có thể kết hôn.
Đều dựa vào sự kiên trì của cô ấy.
Chương 11 : lần hẹn hò thứ nhất
Tôi có chút hồi hộp khi gặp cô ấy.
Cô ấy vẫn ngô ngố như lần đầu gặp, nhưng cô ấy không ăn mặc nữ tính nữa mà ngược lại rất nam tính.
Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay con gái,
Bàn tay cô ấy nhỏ nhắn và lành lạnh giữa trời thu tháng 10.
Tim tôi đập loạn xạ, chúng tôi vào trong nhà sách,rồi đi hội chợ ẩm thực.
Tôi nhận ra, kiến thức đời thường điều mà ai cũng biết thì cô ấy lại không biết. Nói chung là hạn hẹp vô cùng.
Cô ấy nói tôi là cuốn bách khoa toàn thư.
Nhưng cô ấy vẫn hay chê cuốn bách khoa này chỉ vì không thể giải thích vì sao tên tôi lại là Hoàng Hải Đăng ?
Chương 12 : lần hẹn hò thứ 2
Lần hẹn hò thứ 2, cách xa lần hẹn thứ nhất tận hai tháng rưỡi,vì cơ bản cũng không phải là hẹn hò, bởi chúng tôi không chính thức quen nhau. Nhưng gọi là hẹn thông thường thì cũng không đúng cho lắm.
Lần thứ hai này, cũng chính là noel đầu tiên của chúng tôi.
Tôi hẹn cô ấy 25 đi chơi, nhưng ai ngờ tôi dính phải thi giữa kì, cuộc hẹn phải dời sang hôm sau nữa.
Cô ấy không vui lắm, lần đó cũng là lần đầu tiên cô ấy hỏi tôi có thích cô ấy không ?
Tôi không thể trả lời, vì lời hứa với bố mẹ tôi.
Mãi sau này, bạn cùng phòng của cô ấy năm đó gặp tôi tôi mới biết đêm đó cô ấy rất buồn.
Trời mùa đông lạnh, mưa lất phất.
Tôi hẹn cô ấy 2 giờ ở hồ Hoàn Kiếm nhưng tận 4 giờ cô ấy mới có mặt,
Vì ngồi nhầm xe bus.
Đi ven hồ, gió lạnh thổi lên, buốt đến tận xương.
Cô ấy mặc chiếc áo len mỏng hình hoa tuyết, rất dễ thương.Tôi nắm tay cô ấy bỏ vào túi áo khoác mình.
Lần đầu tiên tôi mong con đường này dài mãi.
Cô ấy tặng tôi chiếc mũ len màu đỏ.
Trùng hợp năm đó, miền bắc cũng lạnh xuống 4,5 độ như thế này
Cái mũ len đã cứu tôi khỏi chết rét.
Suốt mùa đông năm đó, bất cứ khi nào ở nhà,tôi luôn đội cái mũ đó.
Yến Tử, năm đó, tôi đã rất thích em.
Chương 13: theo đuổi
Yến Tử, tuy cô ấy là con gái nhưng tôi vẫn nghĩ việc cô ấy theo đuổi tôi là do cảm hứng chinh phục như bản tính ngao du của cô ấy
Ngày nào cô ấy cũng nhắn tin chúc ngày mới tốt lành
00.00h tôi đi ngủ thì 23h59 phút cô ấy nhắn tin chúc tôi ngủ ngon
Tôi gọi cô ấy là bé con
Là bé con của riêng tôi.
Có lần, cô ấy mất điện thoại, cô ấy nhắn tin qua facebook cho tôi là : giờ cậu đã mất đi 1 phiền phức nho nhỏ rồi
Tôi gủi icon mặt cười, chúc mừng đểu cô ấy. Nhưng thật tâm,tôi rất thất vọng, nguyền rủa ba đời thằng ăn cắp.
14 :đợi
Cô ấy vẫn thường hay hỏi tôi, có nhớ cô ấy không.
Tôi chỉ nhạt nhẽo đáp lại, quên sao được.
Nhưng tôi biết trong thâm tâm tôi nhớ cô ấy, hi vọng cô ấy hiểu và thông cảm cho tôi. Tôi vẫn nghĩ rằng 7 năm, rất khó ai có thể đợi được tôi.
Nhưng cô ấy vẫn đứng đó đợi.
Những ngày đi thực tập, mấy tháng liền chúng tôi không liên lạc với nhau, tôi nghĩ rằng lần này chắc thôi hẳn đây
Nhưng đến ngày tôi về, cô ấy đến nhà trọ tôi thuê gần trường, đem cho tôi một đống hoa quả, đặc sản ở cái nơi khỉ ho cò gáy mà cô ấy đến để lấy cảm hứng cho tác phẩm.
Rồi lạnh lùng buông một câu :
‘ ‘ Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi đi’’
Rồi cô ấy lại lặn mất tăm.
Nhưng tôi biết, cô ấy vẫn sẽ đứng nơi nào đó để đợi tôi, rất kiên nhẫn.