“Đương nhiên rồi, nó vẫn còn đang nóng đấy.” Quản gia Hoàng trả lời.
Trần Vĩnh Hải gật đầu nhẹ, anh kéo Nguyễn Quỳnh Anh đi vào phòng ăn.
Sau khi ăn xong, Trần Vĩnh Hải lại dẫn Nguyễn Quỳnh Anh đi tới phòng sách, anh mở ngăn kéo, lấy ra từ trong đó một xấp thiệp mời đỏ tươi.
“Đây chính là thiệp mời kết hôn của chúng ta, mặt trên còn chưa viết tên của khách mời.” Trần Vĩnh Hải đưa tấm thiệp mời cho Nguyễn Quỳnh Anh, anh nói: “Em muốn mời ai cũng được.”
Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh nhận lấy thì lật qua lật lại rồi còn mở ra nhìn một lần.
Phía trên thiệp mời mặc dù không có ảnh chụp, chỉ có tên của cô và anh.
Nhưng cô đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, bởi vì đây chính là thiệp mời kết hôn của bọn họ.
“Em không cần nhiều như thế đâu, vài tấm thôi là được rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh rút ra năm tấm thiệp mời, số còn lại thì cô bỏ về trên bàn làm việc của anh.
Người cô quen biết cũng không nhiều lắm, người muốn mời cũng chỉ có vài người.
“Ngày mai anh sẽ công khai tin tức chúng ta kết hôn ra bên ngoài.” Trần Vĩnh Hải cầm xấp thiệp mời con lại lên, anh nói.
Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu nhẹ một cái nói: “Được.”
“Vậy thì giờ em đi nghỉ ngơi trước đi, anh vẫn còn một ít văn kiện nữa cần phải xử lý.” Trần Vĩnh Hải đứng dậy xoa đầu tóc cô nói.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm mấy tấm thiệp mời, nghe lời anh đi ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh trở về căn phòng trước kia của cô, cô thật cẩn thận bỏ mấy tấm thiệp mời đó vào trong túi xách của mình.
Sau đó cô nằm ngửa lên giường nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, cô nhịn không được nữa mà cười ra tiếng.
Vậy mà cô lại kết hôn cùng với Trần Vĩnh Hải.
Nếu như là mấy tháng trước cho dù nghĩ cô cũng không dám nghĩ tới việc này.
Nhưng bây giờ, nguyện vọng này của cô vậy mà lại có thể được thực hiện rồi.
Bởi vì phấn khích quá mức nên Nguyễn Quỳnh Anh ôm gối đầu lăn qua lộn lại trên giường mấy vòng rồi mới cố gắng bình tĩnh lại, sau đó cô cầm điện thoại lên, cô phải nói tin tức này cho Ngô Bảo Ngọc biết mới được.
Ngô Bảo Ngọc bắt máy rất nhanh, cô ấy nói: “Quỳnh Anh, hôm nay không phải là ngày cá tháng tư đâu, cậu đừng có đùa giỡn tớ được không, cậu muốn kết hôn cùng tên tên Vĩnh Hải đó?”
“Tớ không đùa đâu, là thật đó.” Nguyễn Quỳnh Anh xem đi xem lại chiếc nhẫn trên ngón tay mình, trong mắt cũng toàn là ý cười.
Ngô Bảo Ngọc triệt để sững sờ, nói: “Tớ đi, hai người tiến triển quá nhanh rồi đó, hai người mới quay lại được bao lâu chứ?”
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Một tuần lễ.”
“Chính thế đó, chỉ mới có một tuần lễ mà đã muốn kết hôn, có phải là quá gấp rút rồi không?” Ngô Bảo Ngọc có hơi lo lắng cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh điều chỉnh tư thế nằm của mình một chút rồi mới nói: “Cũng còn được, không quá gấp rút đâu.”
“Vậy mà còn không gấp rút nữa hả?” Ngô Bảo Ngọc trợn trắng mắt một cái rồi lại hỏi: “Hôn lễ là khi nào?”
“Mười ngày sau.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.
Ngô Bảo Ngọc lại phải kinh ngạc lần nữa: “Mười ngày? Sao lại nhanh như thế?”
Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa huyệt thái dương của mình nói: “Trần Vĩnh Hải nói anh ấy đã chuẩn bị xong mọi việc cho hôn lễ từ lâu rồi, vì thế nên cũng không tính là nhanh.”
“Phải không?” Ngô Bảo Ngọc bĩu môi nói: “Xem ra anh ta đúng thật là trăm phương ngàn kế, anh ta có nói với cậu khi nào hai người đi đăng kí kết hôn không?”
Nguyễn Quỳnh Anh sửng sốt một chút: “Cái này thì không có, có thể là sau hôn lễ đó...”
Trong giọng nói của cô mang theo một ít không chắc chắn.
Ngô Bảo Ngọc thở dài một hơi nói: “Thật sự là, nếu đã muốn kết hôn thì những việc này tên tên Vĩnh Hải đó phải nói cho rõ ràng chứ.”
Ngô Bảo Ngọc hầm hừ quở trách cô: “Còn chưa có kết hôn mà cậu đã bênh anh ta chằm chặp rồi.”
“Bảo Ngọc...” Nguyễn Quỳnh Anh khóc không được mà cười cũng không xong.
Ngô Bảo Ngọc hừ một tiếng nói: “Được rồi, tớ không nói nữa là được chứ gì, nhưng mà khi cậu kết hôn phải cho tớ làm phù dâu đó.”
“Đấy là tất nhiên rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Ngô Bảo Ngọc là người bạn thân duy nhất của cô, mấy việc như làm phù dâu thế này đương nhiên phải để Ngô Bảo Ngọc làm rồi.
Còn về phần phù rể thì lại không phải là việc của cô.
Trong khoảng thời gian sau đó Nguyễn Quỳnh Anh và Ngô Bảo Ngọc nói luyên thuyên về một vài vấn đề khác, nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa cô liền kết thúc cuộc trò chuyện với Ngô Bảo Ngọc.
Trần Vĩnh Hải mở cửa đi vào thì vừa vặn nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang bỏ điện thoại xuống, trong con ngươi anh lóe lên, hỏi: “Em đang nói chuyện điện thoại cùng ai đấy?”
“Bảo Ngọc.” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời.
Trần Vĩnh Hải hơi nâng cằm cô lên hỏi: “Nói chuyện gì cùng cô ta vậy?”
“Không nói gì cả, chỉ thông báo cho cô ấy biết chuyện chúng ta sắp kết hôn thôi.” Nguyễn Quỳnh Anh ngồi lên giường.
Trần Vĩnh Hải cởi áo khoác ngoài ra ném ở trên sofa bên cạnh, nói: “Cô ta phản đối?”
“Không có.” Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu đáp.
Trần Vĩnh Hải cười nhạo: “Cũng coi như là cô ta biết điều, được rồi, đi ngủ thôi.”
Anh xốc chăn, ôm chặt thắt lưng cô, hai người cùng nằm xuống trên giường.
Sáng sớm ngày hôm sau khi cô tỉnh dậy thì Trần Vĩnh Hải đã không còn ở bên cạnh nữa.
Nguyễn Quỳnh Anh tắm rửa xong thì đi xuống lầu ăn bữa sáng, ăn xong thì quản gia Hoàng cho người đưa cô đến tập đoàn Nguyễn Thị.
“Thư kí Diêm.” Cô vừa bước vào phòng làm việc thì đã móc thiệp mời từ trong túi xách ra, nói: “Cái này của anh, đến lúc đó anh nhất định phải tới đó.”
“Đây là...” thư ký diêm kinh ngạc nhận lấy thiệp mời rồi mở ra, khi nhìn thấy tên cô dâu chú rể viết trên thiệp thì đột nhiên trừng lớn mắt, anh ấy nói: “Chủ tịch, đây...đây là thật sao? Cô muốn kết hôn cùng tổng giám đốc cận sao?”
“Là thật đó.” Nguyễn Quỳnh Anh cười tủm tỉm.
Thư kí Diêm đặt thiệp mời xuống rồi mới nói: “Khi nào thì hai người bắt đầu ở bên nhau?”
“Đã được một tuần rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh vừa mở máy tính vừa trả lời anh ấy.
Khóe miệng thư kí Diêm co rút liên hồi, anh nói: “Mới chỉ ở bên nhau một tuần mà đã muốn kết hôn, chủ tịch à, có phải là qua loa quá rồi không?”
Qua loa?
Nguyễn Quỳnh Anh siết chặt bàn tay đang giữ con chuột, nói: “Có lẽ thế, nhưng đây là sự lựa chọn của tôi.”
Cô yêu Trần Vĩnh Hải, cô vẫn luôn muốn gả cho anh.
Bây giờ nguyện vọng của cô sắp được thực hiện rồi, cho dù cuối cùng cuộc hôn nhân này của cô cũng không được người khác xem trọng thì cô cũng chấp nhận.
Thư kí Diêm nhận ra sự bướng bỉnh trong mắt cô, anh ấy đột nhiên không biết nên nói gì mới được.
Thật lâu sau, anh ấy thở dài nói: “Nếu đã là lựa chọn của cô, vậy thì tôi cũng sẽ không nói nhiều nữa. Chủ tịch, chúc mừng cô.”
“Cảm ơn.” Nguyễn Quỳnh Anh cười rộ lên.
Thư kí Diêm nhìn nhìn cô rồi cầm thiệp đi ra ngoài.
Sau khi anh ấy đi thì Nguyễn Quỳnh Anh thả con chuột trong tay ra, cô móc mấy tấm thiệp mời khác từ trong túi xách ra, cô suy nghĩ một lát rồi viết vài cái tên lên trên đó.
Sau khi viết xong thì cô lại cầm điện thoại lên tìm số liên lạc của Trần Cận Phong để gọi cho anh.
Vốn nghĩ rằng sẽ vẫn giống như bình thường, điện thoại của anh sẽ ở trạng thái tắt máy nhưng không ngờ rằng lần này vậy mà lại gọi được.
“Quỳnh Anh?” giọng nói mệt mỏi không chịu nổi của Trần Cận Phong truyền tới.
Nguyễn Quỳnh Anh ngồi thẳng lưng lên nói: “Cận Phong, khoảng thời gian này anh đi đâu vậy?”
Trần Cận Phong ho khan hai tiếng rồi mới trả lời cô: “Anh đi ra nước ngoài tham gia một cuộc hội nghị nghiên cứu y học.”
“Là thế sao.” Nguyễn Quỳnh Anh bừng tỉnh gật gù, cô nói: “Vậy thì bây giờ anh đã về nước chưa?”
“Vừa về tối qua, vì lệch múi giờ nên vẫn chưa kịp nói cho em biết.” Trần Cận Phong cười ha ha hai tiếng, tiếng cười vẫn dịu dàng trước sau như một.
Nguyễn Quỳnh Anh vén tóc bên tai ra sau đầu, cô nói: “Lúc trước em đi tới bệnh viện tìm anh nhưng bên phía bệnh viện lại nói là anh xin nghỉ phép nửa tháng, em dự đoán rằng anh có thể sẽ trở về trong hai ngày này, không ngờ rằng anh thật sự đã quay lại rồi.”
“Em tìm anh có chuyện gì không?” Trần Cận Phong hỏi.
Nguyễn Quỳnh Anh nhìn tấm thiệp mời trên bàn một cái, cô nói: “Không phải là chuyện gì lớn, chỉ là em muốn đưa cho anh một thứ thôi, cũng thuận tiện nói cho anh một chuyện luôn. Buổi trưa anh có rảnh không? Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Chuyện cô và Trần Cận Phong quay lại với nhau, hơn nữa còn sắp kết hôn, dù sao thì cũng phải nói với Trần Cận Phong một tiếng mới được.
Còn có cả thiệp mời, cô cũng muốn đưa cho anh ấy.
“Ba giờ chiều có được không?” cận nam phong ở đầu bên kia điện thoại liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường một cái rồi nói ra giờ gặp mặt.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức lật lịch trình hôm nay của mình ra nhìn một cái rồi trả lời anh:” Được, vậy thì ba giờ, em sẽ tới phòng khám tìm anh.”
“Được.” Trần Cận Phong đáp lại.
Nguyễn Quỳnh Anh cúp điện thoại, cô bỏ điện thoại sang một bên rồi cầm bút máy lên bắt đầu xử lý công việc ngày hôm nay.
Cho tới hai giờ rưỡi chiều thì cô gọi xe đi tới phòng khám của Trần Cận Phong.
Trần Cận Phong rót cho cô một ly nước rồi ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt thâm thúy đánh giá một vòng trên người cô, anh ấy nói: “Nửa tháng không gặp, hình như là em ốm hơn rất nhiều.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa tay sờ mặt mình, nói: “Em không cảm nhận được gì cả, ngược lại là anh đó, anh rất mệt đúng không.”
“Hội nghị nghiên cứu chính là như thế, làm nghiên cứu không biết ngày đêm, mỗi ngày chỉ cũng không được ngủ mấy tiếng cả.” Trần Cận Phong cười cười nói: “Không nói tới việc này, em nói em muốn đưa cho anh một thứ là thứ gì thế?”