"Thật sao, vậy tôi chờ sự thật mà anh nói." Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng kéo khóe miệng, cúp điện thoại.
Sự thật?
Cô không tin rằng anh thực sự có thể cho cô biết sự thật.
Nếu có thể cho, năm năm trước anh đã cho, làm gì mà chờ tới bây giờ?
Nghĩ xong, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đưa đồng hồ thông minh cho con gái.
"Mẹ đeo cho con đi." Bé con giơ bàn tay múp míp ngắn ngủn ra.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười và nhẹ nhàng đeo đồng hồ vào cổ tay con gái.
“Được rồi.” Cô vỗ vỗ mu bàn tay của con gái.
Cô bé bỏ tay xuống: "Mẹ, con đi chơi đây."
"Được." Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu: "Đừng chơi lâu quá, lát là đến giờ ăn cơm rồi."
"Vâng ạ." Bé con lên tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Sau bữa tối, bé con ở phòng khách xem phim hoạt hình, Nguyễn Quỳnh Anh cầm điện thoại tới ban công gọi.
Đã hai ngày rồi, cô thật sự có chút lo lắng cho Trần Cận Phong.
Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào lan can, gió đêm lành lạnh, cô thử gọi một cuộc cho Trần Cận Phong, nhưng kết quả vẫn là tắt máy.
Ngô Bảo Ngọc, điện thoại của cô ấy cũng tắt máy.
Hai người kia rốt cuộc đi chỗ nào rồi?
Ngay khi Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy lo lắng, con gái liền chạy tới: "Mẹ."
"Sao vậy." Nguyễn Quỳnh Anh quay lại, nhẹ giọng hỏi.
Cô bé ngẩng mặt lên: "Chú tới rồi."
Ngay khi giọng nói của cô gái nhỏ rơi xuống, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Khương Hạo Kỳ bước ra từ sát đất.
"Chị." Khương Hạo Kỳ cười lộ hàm răng trắng.
Anh ta đến khiến cô vô cùng vui mừng: "Sao em lại tới?"
“Đoàn phim vừa hoàn thành công việc và tình cờ định cư ở khách sạn này, nên em đến gặp chị.” Khương Hạo Kỳ cười nói.
Nếu để đám fan hâm mộ của anh ta biết vua màn ảnh lạnh lùng của mình lại có một nụ cười ngốc nghếch như vậy, chắc chắn sẽ hô to thất vọng lắm.
"Sao tới mà không gọi cho chị, lỡ bọn chị không ở khách sạn thì sao?" Nguyễn Quỳnh Anh lườm anh ta một cái.
Khương Kỳ Hạo gãi gãi đầu: "Này, em quên mất."
"Em ấy." Cô dở khóc dở cười dí trán em trai: "Đi thôi, vào đi, chỗ này có hơi lạnh."
"Được." Khương Hạo Kỳ lên tiếng, ôm lấy bé con: "Chị vào trước đi."
Nguyễn Quỳnh Anh biết anh ta sợ cô lạnh mới bảo cô đi vào trước, trong lòng liền thấy ấm áp, không khách sáo với anh nữa, đi đầu vào phòng khách.
Cô rót cho anh ta một cốc nước: "Uống chút nước đi."
"Cảm ơn chị." Khương Hạo Kỳ nhận lấy cốc nước.
Cô bé nhìn qua và giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên: "Mẹ, con cũng muốn."
Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt nhìn bé con, đi vào phòng bếp pha một ly sữa: "Con uống cái này."
“Cảm ơn mẹ.” Cô bé vui vẻ cầm lấy cái bình sữa.
Nguyễn Quỳnh Anh sờ sờ đầu cô bé: "Được rồi, con cứ xem TV đi, mẹ và chú có chuyện muốn nói."
"Vâng ạ." Cô bé ngoan ngoãn trèo xuống ghế sô pha, cầm theo cả bình sữa.
Khương Hạo Kỳ nhìn theo bóng lưng của cô bé, ghen tị nói: "Em rất muốn một đứa con gái ngoan ngoãn như vậy."
"Muốn thì đơn giản thôi!" Nguyễn Quỳnh Anh liếc mắt nhìn anh ta: "Với cả năm nay em cũng hai mươi tám rồi, nên tìm bạn gái đi."
Nghe được hai chữ bạn gái, Khương Hạo Kỳ sợ hãi nhảy dựng lên.
Khóe miệng của Nguyễn Quỳnh Anh giật một cái: "Sao em kích động thế?"
"Không, em không kích động." Khương Hạo Kỳ điều chỉnh lại tư thế, lần nữa ngồi xuống.
Nguyễn Quỳnh Anh cười ha ha: "Em ít đến, nghe thấy chị bảo tìm bạn gái là nhảy dựng lên, sao? Có bạn gái rồi à?"
"Không có!"Khương Hạo Kỳ vội vàng nói, tròng mắt không ngừng đảo quanh: "Là do chị đột nhiên nói em tìm bạn gái nên có chút không thích ứng được."
"Thật sao?" Nguyễn Quỳnh Anh nhíu mày.
"Đúng vậy." Khương Hạo Kỳ liên tục gật đầu."
"Đừng tưởng chị không nhìn ra em đang muốn trốn tránh." Nguyễn Quỳnh Anh buồn cười nói.
Khương Hạo Kỳ ho một tiếng, cười ha ha.
Nguyễn Quỳnh Anh lắc đầu: "Được rồi, chị cũng không đùa em nữa, có điều em thật sự không nghĩ tới việc tìm bạn gái à? Năm nay cũng hai mươi tám rồi."
"Không." Khương Hạo Kỳ nhún vai: "Em là nghễ diễn, vừa ổn định, nào dám tìm bạn gái."
"Có thể tự mình kết giao, không công khai." Nguyễn Quỳnh Anh nói.
Khương Kỳ Hạo thở dài bất đắc dĩ: "Nào có dễ như vậy, bây giờ fan hâm mộ cực kỳ tinh, chỉ cần để lại chút dấu vết là họ sẽ đào đến cái quần lót cũng không chừa."
"Nghiêm trọng như vậy?" Nguyễn Quỳnh Anh kinh ngạc nói.
Cô không trong giới giải trí, nên bình thường cũng không chú ý, đương nhiên không rõ lắm thị phi ở đó.
"Nghiêm trọng như vậy đó chị ạ, sau này đừng nói mấy lời như tìm bạn gái với em nữa." Khương Hạo Kỳ vỗ lên mu bàn tay của cô.
Vỗ hai cái, anh ta đột nhiên nắm chặt tay cô, ngón tay cái không nhịn được xoa mu bàn tay cô.
Động tác nhẹ nhàng, dường như có một tia quyến luyến khác.
Nguyễn Quỳnh Anh không để ý rằng có gì đó không ổn, ngược lại đã quen với việc Khương Hạo Kỳ nắm tay cô.
Bởi vì khi còn nhỏ, chị em của họ đã từng như vậy, nên tự nhiên họ không nghĩ là có vấn đề.
“Được rồi, chị sẽ không nói, nhưng Hạo Kỳ, em không có cô gái nào mà anh thích à?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn chằm chằm vào Khương Hạo Kỳ, trong mắt tràn đầy sự tò mò.
Con mắt anh nháy mắt trở nên ảm đạm, đồng thời cũng thu tay lại, sau đó quay đầu đi không nhìn cô: "Có, em vẫn luôn thích một cô gái.
"Sao chị lại không biết?" Đầu tiên cô sững sờ, sau đó cảm thấy hứng thú mà hỏi: "Ai vậy?"
"Là ai không quan trọng." Khương Hạo Kỳ nợ một nụ cười đắng chát: "Cô ấy đã kết hôn rồi."
"Là... thật sao?" Khóe miệng cô giật giật, cảm giác em trai mình thật đáng thương.
Có người mình thích, nhưng người đó lại kết hôn rồi.
"Đúng vậy, cô ấy đã sớm kết hôn, đồng thời còn có một cô con gái. Mà cho dù cô ấy không kết hôn thì cô ấy cũng sẽ không thích em, dù sao cô ấy cũng chỉ coi em là em trai." Khương Hạo Kỳ miễn cưỡng cười một tiếng.
Nguyễn Quỳnh Anh há miệng kinh ngạc: "Em trai? Cô ấy lớn tuổi hơn em?"
Tại sao cô lại không biết rằng Hạo Kỳ quen một cô gái lớn hơn cậu?
Họ có gặp nhau sau khi trở về nhà họ Khương à?
Có khả năng là vậy rồi.
Ừ, lớn hơn em một chút.” Khương Hạo Kỳ khẽ gật đầu: "Nói thật, chị, em rất ghét việc cô ấy coi em là em trai, em từng hi vọng có thể đứng trước mặt cô ấy với thân phận là một người đàn ông chứ không phải một em trai. Nhưng mà lúc đó, em nhút nhát lại nhu nhược, cũng không có bản lĩnh mang lại hạnh phúc cho cô ấy." . Truyện Cung Đấu
Nói đến đây, giọng anh có chút nghẹn ngào: "Nhưng bây giờ em có bản lĩnh, có thực lực cho cô ấy hạnh phúc, nhưng đều quá muộn rồi, chị, em hối hận quá..."
Dứt lời, anh nhìn sâu vào Nguyễn Quỳnh Anh một chút.
Cái nhìn kia vừa phức tạp, vừa đan xen những cảm xúc mà người ta không hiểu được.
Nguyễn Quỳnh Anh cho rằng Khương Hạo Kỳ đang buồn rầu nên mới vậy, cũng không nghĩ nhiều, đau lòng vỗ bờ vai anh: "Không sao, đừng đau lòng, em sẽ tìm được cô gái thuộc về mình thôi."
"Sẽ không đâu!" Khương Hạo Kỳ lắc đầu: "Đời này, em chỉ thích một mình cô ấy, dù cho cô ấy coi em là em trai, vậy thì em sẽ dùng thân phận em trai, yên lặng bảo vệ cho cô ấy."
Lúc nói lời này, ánh mắt của anh trở nên kiên định chưa từng có, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn mà sửng sốt.