Người đàn ông nghiêng người, đôi mắt trầm tĩnh khẽ liếc cô một cái, rượu tối nay không thấm vào đâu, nhưng anh cảm thấy hơi say.
Chưa bao giờ anh nhìn kỹ cô giống như lúc này, càng không biết, bộ dạng cô ngủ càng thêm chọc người hơn lúc tỉnh.
Anh không phát ra tiếng, trong xe rất yên tĩnh, Ý Ý hít thở rất nhẹ lúc lên lúc xuống, đỏ ửng trên mặt làm nổi bật gương mặt cô, miệng cô vô thức chu lên, mới ăn lẩu xong nên miệng cô hơi sưng đỏ.
Anh nhìn thấy vậy, tim càng đập nhanh hơn.
Thế cho nên xe lái tới bên ngoài biệt thự, anh vẫn không nỡ gọi cô.
Ý Ý ngủ rất say, Nam Cảnh Thâm vốn định đợi cô tỉnh lại, nửa tiếng trôi qua, cô không có tỉnh lại, không chịu mở mắt ra, thỉnh thoảng nhíu mày, mặt tựa vào ghế ngồi, tư thế nửa nằm nghiêng, cô ngủ không được an ổn.
Nam Cảnh Thâm dở khóc dở cười, anh ôm cô từ trong xe ra, ngay cả cửa cũng không đóng, đi thẳng vào trong biệt thự.
Đèn ở đầu giường phòng ngủ chính đang bật, ánh sáng màu vàng rực rỡ chiếu lên mặt tường, khi anh đi qua cơ thể cao lớn tạo ra cái bóng rất dài.
Mới đặt cô lên giường, còn chưa đứng dậy, một bàn tay níu chặt lấy cổ áo anh.
Nam Cảnh Thâm hơi cúi người, tay nâng đầu cô lên cao một chút, một cánh tay kéo cái gối lại lót ở dưới đầu cô, sau đó mới buông tay ra.
Bộ dạng ngây thơ quả thực giống con mèo nhỏ dịu ngoan, vừa thơm vừa mềm, cho dù gương mặt nằm nghiêng đối mặt anh được bao phủ bóng mờ, vẫn mê người như cũ.
Hô hấp của anh không tự chủ được buộc chặt, cẩn thận tách từng ngón tay cô ra, dịch cao góc chăn, để đèn mới ra khỏi phòng.
Nếu tiếp tục ở lại, anh thật sự sợ mình sẽ không khống chế nổi, dù sao ở độ tuổi 31… Như sói như hổ.
…Nam Cảnh Thâm đi từ trên tầng xuống, đèn ở hành lang mở hơi sáng, anh đi được nửa đường, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, tìm chính xác công tắc bật đèn, điều chỉnh độ sáng nhỏ hơn một chút.
“Tứ gia, mợ chủ ngủ rồi ạ?”Dưới lầu, Bạc Tư đang đợi anh, miệng ấm bằng sứ Thanh Hoa bốc lên hơi nóng, anh ta rót hai chén trà, đưa một chén tới.
Nam Cảnh Thâm giơ tay nhận lấy, thổi hơi nóng trên cốc trà đi, “Ngủ rồi.
”Giọng nói rất từ tính cùng với hương vị người đàn ông trưởng thành, giữa môi là một lá trà, anh dùng lưỡi cuốn lấy, vị chát lan tỏa trong miệng anh, anh khẽ híp mắt, “Tôi nghe Hồ Bá nói, gần đây anh hơi nóng nảy?”Bạc Tư không có một chút phản ứng.
Anh ta biết không giấu được Tứ gia.
Dạ.
Nam Cảnh Thâm liếc mắt nhìn anh ta một cái, giọng nói không có chút độ ấm, “Trái lại rất thẳng thắn.
”Anh đặt chén trà xuống, hơi cúi người, sau khi đứng thẳng, chậm rãi xắn tay áo, “Hiện giờ anh vẫn chưa thể trở về bên cạnh tôi, chưa đến thời cơ.
”“Khi nào mới đúng thời cơ, tôi đã ở đây hai năm rồi.
”“Biết vì sao tôi chọn anh bảo vệ Ý Ý, mà không phải Cố Diễn không?”Bạc Tư nói với anh: “Tôi và anh từng cùng ở trong bộ đội mấy năm.
”Nam Cảnh Thâm không phản bác lời anh ta nói, khóe môi chậm rãi nhếch lên nụ cười, đôi mắt thâm thúy hơn, khi liếc mắt nhìn lại là bình tĩnh như nước, bình tĩnh tới mức khiến người ta sinh ra cảm giác tin tưởng và nghe theo.
“Bạc Tư, anh là người tôi từng giao mệnh duy nhất trong cuộc đời này của tôi.
”Ngực Bạc Tư căng thẳng.
Vài năm mưa bom bão đạn, anh ta hợp tác với Nam Cảnh Thâm, đã sớm thành lập thâm tình giao cả tính mạng, sau này Nam Cảnh Thâm muốn làm ăn, anh ta không nói hai lời, cởi quân hàm đi theo anh.
“Tôi tin tưởng anh, hiện giờ giao người phụ nữ của tôi cho anh, tôi rất yên tâm.
”.