Trần Thanh Ngọc từ lúc về đến nhà, cô khóc không ngừng.
Cảm xúc của cô lúc này rất hỗn độn : cô vui vì bệnh của mẹ mình sắp được chữa khỏi, vui vì mẹ con cô đã có ngôi nhà mới, hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, cô buồn vì cô và đứa con của mình sẽ không thể nhận nhau, cô làm sao nỡ rời xa đứa con đầu lòng của mình.
Con của cô khi lớn lên thì nó sẽ nghĩ gì về cô.
Nó sẽ nghĩ mẹ nó là một người độc ác, khốn nạn, vì tiền mà sinh nó ra rồi rời bỏ nó, không chăm sóc và ở bên cạnh nó.
Trần Thanh Ngọc từ một cô gái có thành tích học tập tốt, cô thân là sinh viên Y học mà giờ đây cô đành chấp nhận sinh con cho người ta.
Bị người đời sỉ vả, cô tuyệt đối sẽ giấu kín bí mật này và không cho ai biết, đặc biệt là mẹ cô và Vương Kiên.
- Vương Kiên, em xin lỗi.
Em đã yêu anh mất rồi nhưng mà em không xứng với anh đâu, em không đáng để anh yêu.
Anh hãy chăm sóc tốt cho con của chúng ta, anh đừng nói với nó là nó có một người mẹ như em vậy, nó sẽ rất thất vọng.
Em sẽ rời đi thật xa, vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống của anh, sẽ không xuất hiện trước mặt của anh nữa.
Em chúc anh và Nghiêm Tiểu Thư trăm năm hạnh phúc - bên cạnh nhau mãi mãi - không bao giờ chia lìa, anh đừng nói em là mẹ của đứa nhỏ với cô ấy, cô ấy sẽ không thích đâu.
Anh đừng để con ở một mình, đừng bỏ rơi nó, bên cạnh anh những ngày vừa qua khiến em rất vui và hạnh phúc.
Tạm biệt anh, người em yêu!
Kí tên : Trần Thanh Ngọc
Cô viết vào một tờ giấy rồi đem bỏ vào bao thư, xong cô cất vào ngăn bàn bên cạnh giường ngủ.
Cô dự tính sau khi sinh con xong sẽ nhờ người gửi cho anh, sau đó cô đi vào phòng tắm rửa mặt và thay đồ đến bệnh viện.
[ Bệnh viện Quốc Tế ]
Trần Thanh Ngọc lúc này đang ở nói chuyện với bác sĩ chữa bệnh cho mẹ cô, cô không hề hay biết người này chính là Cố Nam - bạn thân của Vương Kiên.
- Chào anh, tôi là người thân của bệnh nhân Chu Thanh Nga.
Anh là người điều trị ung thư cho mẹ tôi - Cố Nam phải không ạ.
- " Là tôi " anh ta đáp song không quên xem xét tướng mạo của cô gái trước mặt, anh thầm nghĩ " người phụ nữ của lão Vương đúng là rất xinh đẹp, mà cách nói chuyện cũng thật khiến người khác thấy dễ chịu.
"
- Không biết là ngày mai có thể tiến hành phẫu thuật chưa, bác sĩ Cố.
- " Được chứ, chi phí phẫu thuật là 2 tỷ 750 triệu đồng.
Cô hãy chuẩn bị, ngày mai tôi cùng các bác sĩ giỏi của bệnh viện sẽ tiến hành phẫu thuật loại bỏ tế bào ung thư cho mẹ cô.
"
- Tôi đã chuẩn bị xong, thời gian phẫu thuật là lúc nào.
- " 9h sáng sẽ bắt đầu "
Trần Thanh Ngọc đứng dậy : - Chào bác sĩ Cố, tôi xin phép.
Cố Nam đứng dậy chào cô : " Tạm biệt.
"
Sau khi cô rời đi, Cố Nam lấy điện thoại gọi điện cho Vương Kiên.
- " Alo, lão Vương.
"
- Cố Nam, cậu đã gặp cô ấy chưa.
[ Đầu dây bên kia trả lời ]
- " Cô ấy là cô nào nhỉ " Cố Nam cất giọng đùa cợt, muốn trêu anh một chút
- Con mẹ nó Cố Nam, cậu đừng có giả vờ.
Có tin tôi cho cậu cút khỏi cái bệnh viện Quốc Tế không.
[ Anh tức giận nói ]
- " Lão Vương, tôi đùa chút thôi.
Tôi đã gặp cô ấy rồi, 9h ngày mai sẽ tiến hành phẫu thuật, cậu yên tâm.
"
- Ừ, chi phí phẫu thuật cứ để tôi trả.
Cô ấy mà hỏi thì cứ nói bệnh viện hỗ trợ toàn bộ chi phí, cô ấy chỉ cần trả tiền viện phí và thuốc thang.
Cậu hiểu chưa.
- " Tôi hiểu rồi, cô ấy là gì của cậu mà sao cậu lại đối xử tốt như vậy.
"
- Vợ tương lai của tôi, là chị dâu của cậu.
Cố Nam há hốc mồm : " Cái gì, vợ tương lai của cậu, chị dâu của tôi.
"
- Ừ, ngạc nhiên lắm à.
- " Thật sự rất ngạc nhiên, không thể tin nổi mà.
"
- Tin tôi đi, đó là sự thật.
Tôi yêu cô ấy, không thể sống thiếu cô ấy được.
- " Cậu thật lòng với cô ấy là tôi vui rồi.
Hoàng, Phong, Phương, Kiệt và Phi Vũ đã biết chưa.
"
- Ừ, bọn họ biết hết rồi, chỉ có mỗi cậu hôm nay mới biết thôi.
- " Cậu đúng là ác mà, còn Nghiêm Tuyết Tình, cậu phải để ý cô ta thật kĩ vào.
Cô ta không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, anh hiểu ý tôi chứ.
"
- Tôi hiểu, tôi tự biết mình phải làm gì.
Tạm biệt
- " Tạm biệt.
"
Vương Kiên và Cố Nam cúp máy rồi đặt điện thoại xuống, cả hai người đều có những suy nghĩ cho những chuyện xảy ra tiếp theo..