Editor| Jung Tiểu Kú
Xế chiều Địch Vân cùng Tịch Lạc Ninh xuất hiện ở trường quay, ánh mắt mọi người luôn lơ đãng liếc về cổ của anh ta.
Lưu Tuấn cũng ở đây, ánh mắt y là phức tạp nhất.
Tịch Lạc Ninh ám chỉ với bọn họ là đã ăn sạch sẽ Địch Vân không còn một mảnh, nhưng y với Trình Tuyết Tùng lén bàn với nhau, đều nhất trí cho rằng muốn ăn được Địch Vân không hề đơn giản chút nào nên đoán là Tịch Lạc Ninh vì không muốn mất hết mặt mũi nên mới cố ý tạo ảo giác cho bọn họ mà thôi.
Buổi sáng Tịch Lạc Ninh phải nghỉ ngơi nên thậm chí Lưu Tuấn đã đoán người bị ăn chính là anh. Dù sao nhìn từ vẻ ngoài, Địch Vân lạnh lùng hơn nhiều so với Tịch Lạc Ninh. Hơn nữa, anh ta còn cao hơn anh 5cm, nên nếu xét về vấn đề chiều cao thì Địch Vân ở trên cũng thích hợp hơn. Nhưng Lưu Tuấn cũng biết rõ, Tịch Lạc Ninh là thuần 1 nên cũng không dám hoàn toàn chắc là như vậy.
Chỉ là không nghĩ tới Tịch Lạc Ninh có thể ăn sạch sẽ Địch Vân. Nhìn dấu vết trên cổ … Tịch Lạc Ninh còn đặc biệt dặn người khác chuẩn bị một cái đệm êm cho Địch Vân, lúc chạm vào anh ta thì cánh tay khẽ lơ đãng vuốt eo anh ta, cảnh tượng kia không thể không khiến Lưu Tuấn tin tưởng việc anh đã ăn sạch sành sanh anh ta vào bụng.
Lưu Tuấn nói cho Trình Tuyết Tùng biết, gã cũng rất ngạc nhiên, nhưng cũng không nghi ngờ gì nhiều, đến được bước này cũng không sớm thì muộn mà thôi. Chỉ là cảm thấy Địch Vân bây giờ không còn quyết tâm tranh đấu như trước nữa, nhanh như thế đã bị ăn sạch sẽ rồi.
Lưu Tuấn cùng Trình Tuyết Tùng vẫn luôn bị Tịch Lạc Ninh tổn thương sâu sắc, đã sớm hi vọng có người sẽ trị được anh. Còn đang hi vọng người đó sẽ là Địch Vân, có thể làm anh khổ sở, kết quả Địch Vân cũng chỉ được đến bước này mà thôi.
Triệu Thiến Tuyết quả là một cô gái thông minh, hiểu rõ cái gì là cái cô ta cần hiện nay cho nên cô ta chưa từng vì danh tiếng mà bán mình, là một trong những cô gái ít ỏi trong giới vẫn chưa bị tiềm.
Sự thật chứng minh, cách làm của cô ta vô cùng chính xác. Mặc dù cũng từng bị chèn ép rất nhiều, cũng nếm không ít đau khổ nhưng cuối cùng vẫn nhận được sự tôn trọng của mọi người.
Triệu Thiến Tuyết vẫn luôn là fan của truyện Địch Vân, trong buổi họp báo thấy Địch Vân người thật, trong lòng cô ta không nhịn được hưng phấn.
Tất nhiên lúc này cô ta cũng thấy được dấu hôn trên cổ Địch Vân, thấy được sự quan tâm lẫn nhau của Tịch Lạc Ninh và anh ta, trong lòng cô ta có chút ghen ghét nhưng cũng không quá để ý.
Tịch Lạc Ninh đổi tình nhân như thay áo, thời gian chung sống cũng không dài, Địch Vân coi như là cực phẩm trong những người kia, nhưng một người không thể sớm chiều thì có thể thay đổi được nếp sống, thói quen của mình lại nói, tính tình của Địch Vân cô ta cũng sớm nghe phong thanh, hôm nay còn tự mình lĩnh hội, cô ta không nghĩ rằng hai người kia có thể chung sống lâu dài. Bản thân mình vẫn còn cơ hội rất lớn.
Nhưng cô không thể trêu Tịch Lạc Ninh được, Địch Vân bây giờ cũng chẳng có ý với cô ta, cô ta không phải một cô gái ngốc nghếch, đương nhiên sẽ không xúc động nhất thời, trực tiếp đối nghịch với Tịch Lạc Ninh, đành phải tạm thời giữ chặt tim mình, nghiêm túc đóng phim.
Tịch Lạc Ninh không biết suy nghĩ của Triệu Thiến Tuyết, chỉ thấy buổi chiều cô ta không nói một câu nào với Địch Vân nữa, đóng phim cũng không nhầm nhiều nữa liền cho rằng cô ta đã chết tâm rồi.
Những cảnh buổi chiều diễn rất thuận lợi, Chương Tiết cũng rất vui vẻ.
Quay xong phim, Triệu Thiến Tuyết lấy lí do buổi sáng chưa kịp thích ứng, liên lụy đến mọi người nên muốn mời cả đoàn làm phim đi ăn cơm.
Tịch Lạc Ninh nghe vậy thì nhíu mày, trực giác cảm thấy cô gái này có mục đích nhưng vẻ mặt cô ta rất thản nhiên, còn cười với anh: “Là nhân vật chính, anh không thể vắng mặt đâu đó.” Cứ như đang nói với bạn cũ, biểu hiện quen thuộc cùng thân mật, khiến Tịch Lạc Ninh không khỏi nghĩ mình nhầm lẫn, mà cũng không thể nào ghét cô ta được.
Tịch Lạc Ninh thở dài nói: “Hôm nay Địch Vân không thoải mái, chúng tôi muốn về sớm một chút.”
“Không thoải mái cũng phải ăn cơm mà ha?” Triệu Thiến Tuyết không từ bỏ.
Khương Tá kịp thời chen miệng vào nói: “Ngài Tịch, ở nhà có người tìm ngài.”
Tịch Lạc Ninh còn chưa kịp lên tiếng thì Triệu Thiến Tuyết đã nói: “Xem ra chỉ có thể để lần sau thôi.”
Tịch Lạc Ninh nhún nhún vai, sau đó lôi Địch Vân đi theo.
Mời vừa lên xe, Tịch Lạc Ninh liền quay sang nói với Địch Vân: “Anh phải tăng lương cho Khương Tá đó.” Vốn anh muốn để Văn Hữu ở bên cạnh mình nhưng hiện giờ chuyện bên ngoài rất nhiều, có một số việc phải để Văn Hữu đi làm, cho nên, trong khoảng thời gian này, đều là Khương Tá chăm sóc hai người bọn họ.
Địch Vân nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Tịch Lạc Ninh vội ho một tiếng, liếc nhìn sắc mặt Địch Vân.
Địch Vân bình tĩnh nhìn về phía trước.
Tịch Lạc Ninh không nhịn được, liền lên tiếng trước: “Anh không có gì muốn nói hả?”
Địch Vân liếc nhanh anh một cái, lắc đầu.
Tịch Lạc Ninh trước cứ nghĩ rất nhiều lí do, nhưng cái nào cũng không nói ra được, trong lòng luống cuống, buồn bực, mãi đến khi ăn cơm cũng không nghĩ ra được.
Địch Vân thấy Tịch Lạc Ninh thật sự rất xoắn xuýt, bất đắc dĩ nói một câu: “Không cần ghen linh tinh.” Nếu như trưa nay anh ta còn không rõ chuyện gì xảy ra thì trải qua chuyện buổi chiều, anh ta đại khái đã đoán ra lí do tức giận của anh lúc nãy.
Còn về phần Tịch Lạc Ninh cố ý lừa mọi người, lúc anh cố ý trước mặt đám Lưu Tuấn gọi anh ta là vợ, Địch Vân đã chuẩn bị tư tưởng thật tốt, thậm chí còn phối hợp diễn trò với anh. Chỉ cần Tịch Lạc Ninh thoải mái, không cần lúc nào cũng giận dỗi anh ta, mọi người có hiểu lầm chút anh ta cũng không quan tâm.
Điều này chính là sự khác biệt suy nghĩ giữa kẻ chỉ ru rú trong nhà ôm máy tính với minh tinh.
Tịch Lạc Ninh nghe vậy, chọc chọc bát cơm, rất khinh thường nói: “Ai ghen vì anh chứ?”
Địch Vân đắc ý kéo cao cổ áo, lộ ra dấu hôn nói: “Ai là người cố ý tuyên bố quyền sở hữu khiến mọi người hiểu lầm hả?”
Tịch Lạc Ninh nghiêm mặt nói: “Con muỗi này đốt ghê thật đó.”
“…” Địch Vân không nhịn được ha ha cười lớn.
Tịch Lạc Ninh cảnh cáo nhìn chằm chằm anh ta nhưng chỉ thấy Địch Vân cười nghiêng ngả, không làm gì được đành vùi đầu ăn cơm, coi Địch Vân chỉ như một tên điên nào đó mà thôi.
Rốt cuộc Địch Vân cười xong, không nhịn được nói: “Lạc Ninh, tại sao cậu lại đáng yêu vậy chứ?”
Tịch Lạc Ninh căm tức nhìn Địch Vân: “Không ăn cơm thì cút cho tôi.” Rống xong, bình tĩnh tiếp tục vùi đầu ăn cơm, mặt thiếu chút nữa chôn trong đáy bát luôn. Đó là cách làm theo bản năng của anh, buổi chiều vừa nhìn ánh mắt những người kia, trong lòng anh có chút đắc ý, có chút thỏa mãn, chỉ là thấy động tác vừa rồi của Địch Vân, anh mới cảm thấy bản thân quá ngây thơ rồi, làm anh có mong muốn độn thổ ngay lúc này.
Địch Vân im lặng nhếch khóe miệng, Tịch Lạc Ninh ghen nghĩa là có để ý đến anh ta, nên dĩ nhiên anh ta rất vui vẻ, nhưng ngoài đắc ý, trong lòng anh ta cũng không dễ chịu chút nào.
Có lẽ bản thân anh ta không nghĩ đến sự bất an trong long Tịch Lạc Ninh, với tính cách của anh, hành vi hôm nay thật sự rất đặc biệt. Tịch Lạc Ninh ghen, nhiều lắm cũng chỉ cãi nhau với anh ta mà thôi. Ví dụ Diệp Quân Trì, anh rất để ý nhưng thật ra cũng không đặt y ở trong lòng. Kể từ sau khi ở ra ngoài về, anh chưa từng nhắc đến y dù chỉ một lần.
Hôm nay lại bởi vì một cô gái xa lạ mà lại có vẻ bất an như vậy.
Địch Vân biết Tịch Lạc Ninh vì sự phản đối của Địch Phong nên mới cuống lên như thế.
Nếu như Tịch Lạc Ninh là con gái, anh ta đại khái sẽ tổ chức một hôn lễ vô cùng long trọng, tuyên bố cho toàn thể thế giới biết thân phận của Tịch Lạc Ninh. Mà anh ta với anh, cùng lắm chỉ có thể im lặng ra nước ngoài đăng kí, ngay cả để gia đình hai nhà ngồi một chỗ ăn bữa cơm và chấp nhận quan hệ của bọn họ cũng rất khó khăn.
“Thần Thám” quay cũng tương đối rồi, có lẽ vì nguyên nhân Tịch Lạc Ninh nên Địch Vân có thể thích ứng vô cùng tốt.
Địch Vân cũng thật sự hiểu rõ niềm yêu thích cùng sự say mê nghề nghiệp của Tịch Lạc Ninh. “Thần Thám” là một bộ phim trinh thám, mấy án nhỏ sẽ liên quan đến mấy án lớn nghiêm trọng, xâu chuỗi thành một âm mưu to lớn, đấu trí lại so lòng can đảm, trong đó đánh nhau cũng không hề ít.
Chỉ cần Tịch Lạc Ninh có thể thì anh cũng không cần đóng thế. Đến cả một cảnh bị té xuống vách núi trong lúc đánh nhau, anh cũng tự mình diễn xuất. Địch Vân không đồng ý nhưng khuyên nhủ không có tác dụng đành phải để anh diễn.
Mặc dù đã làm tốt các biện pháp an toàn nhưng Địch Vân vẫn cảm thấy sợ hết hồn hết vía, nhiều lần không nhịn được thiếu chút nữa hô dừng.
Diễn xong phim này, trên người Tịch Lạc Ninh có vài chỗ da bị thương, Địch Vân thấy được, vô cùng đau lòng. Nhưng cản Tịch Lạc Ninh cũng không được, chỉ có thể ở một bên vừa bôi thuốc giúp anh vừa mắng anh không cẩn thận.
Tịch Lạc Ninh mỗi lần như thế đều mắng Địch Vân lải nhải khiến anh ta tức đến nỗi muốn bóp chết anh luôn.
Địch Phong cứ cách ba năm lần lại đến hiện trường xem xét đoàn phim diễn xuất, cũng luôn cằn nhằn Địch Vân bị rám nắng, đen đi rất nhiều, mỗi lần như thế cũng đều nhe răng với Tịch Lạc Ninh, trách anh dám để Địch Vân đi đóng phim.
Tịch Lạc Ninh mắt cũng chẳng thèm liếc Địch Phong lấy một cái, thực sự coi anh ấy không hề tồn tại luôn.
Địch Phong thì giống như cố ý chọc cho Tịch Lạc Ninh giận, thường xuyên chẳng vì lí do gì mà tìm gây phiền phức cho anh.
Địch Vân nói giúp Tịch Lạc Ninh, Địch Phong liền trách anh quyến rũ anh ta, làm cả hai người cùng chẳng biết làm gì với anh ấy cả.
Mãi cho đến khi bọn họ thay đổi địa điểm quay phim, công ty Địch Phong vừa lúc lại bận rộn, lúc này mới tốt hơn một chút.
Nghe nói ngày Địch Phong xuất ngoại, Tịch Lạc Ninh khẽ thở phào một tiếng, nói với Địch Vân: “Thiếu chút nữa tôi bị chứng sợ hãi anh trai anh đó. Vừa nhác thấy anh ấy đã muốn trốn rồi.”
Địch Vân đau lòng ôm Tịch Lạc Ninh một cái.
Sau này khi Địch Phong về cũng ít tới hơn. Lúc Địch Vân không diễn thì bắt đầu sáng tác “Thần Thám” phần hai.
Tịch lạc Ninh cũng mượn cơ hội này giúp Địch Vân làm trang bị. Anh ra giá cao thu mua chế tạo đơn, lại đi thu thập tài liệu nhưng xác suất thành công của trang bị cao cấp rất thấp, ngày nào cũng thất bại, khiến Tịch Lạc Ninh sắp phát điên.
Đám người Crayon Shin – chan thì kêu gào cô đơn.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Chị dâu, rất lâu rồi chị mới vào game đó. Vào game cũng chẳng thèm chơi với em, cũng chẳng thèm nói chuyện với bọn em, rốt cuộc chị chơi cái gì thế? Đại thần đi đâu rồi? Không thấy chị dâu đang tương tư anh lắm sao?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Gái Shin, cưng bình tĩnh chút được không?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Không thể mà.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Gái Shin, mời cưng đi tìm chết đi!
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Chị dâu đang bận làm gì sao?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Cút đi tìm Phong Lưu nhà cậu đi.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: (@^^@) Anh ý đang bận ở đây nè.
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Bận sao?
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Nghe thấy mùi JQ nha Gần đây Tàn Thuốc với Thần Thám đều không onl, Tiểu Nhu với đám người Suất Suất cũng chẳng thấy mặt mũi đâu. Chẳng lẽ trong bang thực sự bị nguyền rủa sao?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tiểu Nhu? Người thật? Phong Lưu chắc mệt mỏi xương sống thắt lưng đau nhức, đang ngủ ấy mà.
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Không phải
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: …
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: ^^ Treo acc Tiểu Nhu ngoại trừ anh zai Hướng Bắc thì còn ai nữa chứ? Suất Suất cam chịu rồi, cho nên Gái Shin, mọi người đều không lên mạng, là đang bận rộn chuyện riêng đó, không cách nào online được đâu.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui bị đả kích không nhẹ đâu đó. Các người đều thành đôi cả rồi, cùng nhau bỏ trốn hết rồi, chỉ có mỗi một người không ai thương như tui đây thôi mà.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: ^^ Gái Shin, cưng cũng có thể đi tìm Tiếu Tiếu để cùng sưởi ấm cho nhau, cậu ta cũng đang ở thành phố S đó.
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Tui ủng hộ nè. Gái Shin, cưng đi đi!
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Ủng hộ +1
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: Tui không thèm đó… Anh zai Hướng Bắc, anh bị Tiểu Nhu làm hư rồi. Trước kia cũng đâu có tham gia mấy chuyện này đâu.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Chồng hát chồng khen hay đó mà! Gái Shin thẹn thùng không đến, vậy Tiếu Tiếu, cưng đến đi thôi!
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu, ngài gần đây không bận hả?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Vô cùng bận rộn. Nhưng thời gian quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của các cậu thì vẫn không thiếu đâu ^^
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: …
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: …
[Bang] [Đẹp Zai Quá Muốn Hủy Dung]: Gái Shin nâng đá tự đập chân mình rồi. Cậu nói xem thế nào mà cậu lại làm chuyện ngu xuẩn vậy chứ. Thật lòng cảm thấy Gái Shin có thể tự mình đến mà.
[Bang] [Quấn Chỉ Nhu]: Gật đầu.
[Bang] [Tớ Thích Crayon Shin – chan]: /(ㄒoㄒ)/
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Trước mắt người thích hợp nhất chính là Tiếu Tiếu.
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu, em đắc tội với ngài từ lúc nào vậy?
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: Tại sao cậu nghĩ vậy chứ?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: Chị dâu chị thành người mai mối, em cảm thấy áp lực rất lớn đó.
[Bang] [Cà Phê Mất Khống Chế]: … Vậy cậu định lúc nào thì nghe lời tôi đây?
[Bang] [Tiếu Nhi Bất Ngữ]: …
Tịch Lạc Ninh vẫn tán gẫu với mọi người đến khi Địch Vân online. Đến nay Địch Vân vẫn rất chú ý đến phó bản mới ra, mỗi ngày đều bỏ ra chút thời gian giúp Tịch Lạc Ninh thăng cấp, cấp bậc của anh vẫn luôn nằm trong top giữa.
Chơi không đến một giờ, Tịch Lạc Ninh liền giục Địch Vân logout.
Địch Vân ngày nào cũng bận rộn quay phim, viết tiểu thuyết, vẽ tranh minh họa, thời gian chơi trò chơi tự nhiên đã ít lại càng ít. Mặc dù trong lòng vẫn luôn hi vọng Địch Vân chơi với anh nhiều hơn nhưng anh không phải đứa trẻ ba tuổi, chẳng biết đâu nặng đâu nhẹ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: