Editor: Jung Tiểu Kú
Tịch Lạc Ninh logout khỏi trò chơi, ra lệnh nói: “Anh quăng tranh minh họa cho tổ trang trí đi, bọn họ tháng nào cũng lĩnh lương mà, dù sao cũng phải có việc để làm chứ, trò chơi cũng chơi ít chút đi.”
Địch Vân nghe xong hồi lâu không lên tiếng.
Tịch Lạc Ninh lại không thể bình tĩnh được nữa, trừng Địch Vân một cái, xoay người bắt đầu nghĩ cách làm sao để ép Địch Vân đi vào khuôn khổ, từ lúc Địch Vân biết ý thức, ham muốn chiếm hữu vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần anh ta nghĩ thứ đó là của mình thì nhất định kẻ thứ ba không thể nhúng tay vào được.
Địch Vân lại kéo anh vào lòng, hôn anh, sau đó ôm anh đi về phòng nghỉ.
Tịch Lạc Ninh: “…”
Gần đây bận rộn với việc quay phim, cũng khá ít khi làm chuyện yêu đương, nhiều lúc kích động lên, vì không thể làm chậm chễ việc quay phim vào ngày hôm sau nên bọn họ dùng tay để giải quyết luôn. Địch Vân thoáng cái nhiệt tình như vậy, Tịch Lạc Ninh còn chưa kịp phản ứng, nhưng cũng kích động theo.
Lúc ưm ưm a a kích động nhất, đầu óc Tịch Lạc Ninh trống rỗng, mê muội tựa như mây trôi lơ lửng, chỉ cần một chút xíu tác động thôi cũng có thể xông thẳng lên đỉnh.
Nhưng vào lúc này, Địch Vân thế mà lại ngừng, không hề tiến công nữa.
Tịch Lạc Ninh không vui mở lớn đôi ngươi bị *** bao trùm, hai chân quấn chặt quanh hông Địch Vân, im lặng đòi hỏi, cả trên và dưới đều không thoải mái chút nào.
Địch Vân hôn môi như để an ủi anh.
Tịch Lạc Ninh trợn mắt nhìn Địch Vân.
Địch Vân không chút động lòng.
Đáy lòng Tịch Lạc Ninh vừa âm thầm chửi má nó, vừa đong đưa vòng eo.
Địch Vân vẻ mặt đau khổ khó nhịn nói: “Đừng động.”
Tịch Lạc Ninh cả giận nói: “Địch Vân, rốt cuộc anh muốn chơi trò gì? Muốn tôi ngày mai đưa anh đi viện kiểm tra cục cưng không hả?”
“Lạc Ninh, cậu thật *** đãng. Chỉ mới vậy mà đã không nhịn được.”
Tịch Lạc Ninh há miệng muốn thét lên, Địch Vân kịp thời dùng miệng ngăn miệng anh.
“A…A…a..a…” Giời ạ! Là đàn ông thì làm sao cũng không thể nhịn được. Anh liệt dương tôi cũng không muốn liệt dương… Tịch Lạc Ninh đột nhiên im lặng, anh cảm thấy Địch Vân hình như có đưa một vật gì đó vào ngón tay vô danh bên trái của anh.
Địch Vân cười híp mắt buông miệng ra, kéo ngón tay có chiếc nhẫn đặt ở bên khóe miệng.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng chính mình nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh của mình, Tịch Lạc Ninh vẫn có chút không thể tin được. Địch Vân nhẹ nhàng hôn lên mặt nhẫn, hô hấp ấm áp khẽ phun trên ngón tay anh, cảm giác mát lạnh của chiếc nhẫn và hơi thở ấm nóng quấn quýt với nhau, khiến tâm trạng Tịch Lạc Ninh vô cùng phức tạp.
“Thích không? Vợ yêu?”
Tịch Lạc Ninh há hốc mồm, không thể thốt lên bất cứ điều gì.
“Lạc Ninh, chúng ta đi đăng kí kết hôn nha?”
Tịch Lạc Ninh muốn đạp anh ta một đạp nhưng chân không hề nâng lên, ngược lại, cúc hoa chỉ im lặng co thắt lại, giống như đang trừng phạt kẹp chặt cậu bé của Địch Vân.
Địch Vân hít một hơi, vừa yêu thương vừa thoải mái.
Tịch Lạc Ninh thưởng cho Địch Vân một cái liếc mắt: “Đầu óc anh bị hỏng rồi hả, cầu hôn mà một chút thành ý cũng chẳng có.”
Địch Vân nắm chặt tay trái của anh trong lòng bàn tay mình, bên dưới cũng cố gắng đẩy một cái, cười nói: “Cái này cũng không có thành ý sao?”
Tịch Lạc Ninh: “…”
“Không đồng ý liền làm đến khi cậu đồng ý thì thôi.” Địch Vân cười híp mắt, động tác càng nhanh hơn.
Tịch Lạc Ninh liếc trắng mắt nhìn anh ta, tay phải quàng lấy cổ Địch Vân, chủ động dâng nụ hôn lên.
…
Tịch Lạc Ninh mềm nhũn tựa vào người Địch Vân, mặc kệ ngón tay Địch Vân đang ra ra vào vào giúp anh đẩy gì đó ra khỏi cơ thể, mắt liếc xéo chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.
Rốt cuộc tắm rửa xong, Địch Vân lại để Tịch Lạc Ninh ngồi trên chân mình, cùng nhau ngâm bồn tắm.
“Vợ ơi, khi nào chúng ta đi đăng kí đây?”
Tịch Lạc Ninh xụ mặt nhìn Địch Vân, lại nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay vô danh Địch Vân vừa đeo cho mình một chút, khinh khỉnh nói: “Da mặt dày. Ai lại tự đeo nhẫn cho mình chứ?”
Địch Vân cũng chẳng tức giận, vươn tay đến trước mặt Tịch Lạc Ninh, nói: “Vợ, cực lắm.”
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh lấy chiếc nhẫn xuống, vuốt ve một chút, mới một lần nữa đeo lên cho anh ta.
Địch Vân ôm chặt anh, “Eo đau không?”
Tịch Lạc Ninh bấu mạnh vào hông anh ta một cái, khó chịu nói: “Phải đau sao?”
“…”
Tắm xong hai người nằm ở trên giường.
Cơ thể Tịch Lạc Ninh mệt chết đi được nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo, hỏi Địch Vân: “Lúc nào thì anh có dự định này thế?” Trong chiếc nhẫn còn có khắc chữ, chắc là Địch Vân đặt, làm một đôi nhẫn theo yêu cầu nhất định không phải chuyện một sớm một chiều.
“Ngay thứ hai sau khi bắt đầu quay phim.” Từ khi ý thức thân phận Tịch Lạc Ninh không thể công khai, để anh không còn cảm thấy không an toàn nữa, Địch Vân liền nghĩ ra cách này.
Tịch Lạc Ninh bĩu môi, thật đúng là đủ lâu rồi.
Địch Vân thương lượng với anh: “Tôi định đổi một chi tiết trong “Thần Thám”, đổi con dấu khắc chứng minh thân phận Tần Ngọc Thành và Tạ Khánh Văn thành chiếc nhẫn có chức năng ghi âm.”
Tịch Lạc Ninh nhướng mày: “Đổi thành nhẫn sao?” Tần Ngọc Thành và Tạ Khánh Văn … chẳng khác nào để hai người bọn họ đeo nhẫn đôi sao?
“Vậy nhẫn đi.”
“…” Trong lòng Tịch Lạc Ninh gào thét, vậy chiếc nhẫn này cũng không thuần túy chỉ là chiếc nhẫn nữa đúng không? Đây không phải tuyên bố trong im lặng với toàn thế giới bọn họ là một đôi chồng chồng sao?
Địch Vân tiếp tục nói: “Dùng con dấu khắc thì bình thường quá, đồng hồ đeo tay, vòng tay, chiếc nhẫn đeo ở ngón cái, giấy chứng nhận… cái gì cũng đều được dùng rồi, nhưng chưa từng có ai dùng chiếc nhẫn cả. Bình thường đeo chiếc nhẫn ở tay trái, giả thành nhẫn cưới, lúc cần chứng minh thân phận, đem chiếc nhẫn đổi sang tay phải, là được rồi.” Có lúc phá án tìm được đầu mối, bọn họ cần che giấu thân phận để đi điều tra bí mật, mà thứ chứng minh thân phận bọn họ là một con dấu có chứa con chíp đặc biệt, không thể nào làm giả được.
“Đổi đi đổi lại vẫn là chiếc nhẫn đó.” Như vậy khác gì công khai để người ta YY chứ? Tịch Lạc Ninh rất im lặng nhưng tim cũng có chút rung động.
Địch Vân nghiêm mặt nói: “Chiếc nhẫn có chức năng ghi âm.”
“… Đó cũng là chiếc nhẫn.”
Địch Vân có chút không thoải mái, gầm nhẹ nói: “Cậu ghét đeo nhẫn với tôi lắm à?”
Tịch Lạc Ninh nhún vai thỏa hiệp: “Được rồi, nhưng cái nhẫn đó phải làm đặc biệt, tinh vi một chút.”
“Lúc ngụy trang thì dùng hai chiếc nhẫn của chúng ta.”
Tịch Lạc Ninh kéo chăn cao che đầu, thầm chửi anh ta: “Tại sao anh lại ngây thơ vậy chứ!” Dưới chăn thế nhưng lại là nụ cười rất tươi.
Hôm sau, Tịch Lạc Ninh cùng Địch Vân đi tìm Chương Tiết thông báo việc đổi con dấu thành chiếc nhẫn.
Chương Tiết vô cùng im lặng nhưng dưới sự kiên trì cùng đổ dầu vào lửa của Tịch Lạc Ninh, hắn ta chỉ có thể đồng ý. Chiếc nhẫn ghi âm quả là một tình tiết rất độc đáo mới lạ, nhưng Chương Tiết biết bọn họ có suy nghĩ sâu xa hơn nhiều.
Tịch Lạc Ninh với Địch Vân đeo nhẫn diễu qua diễu lại trong tổ kịch, không hề che giấu chút nào.
Triệu Thiến Tuyết đợi một lúc đến khi hai người họ tách ra, thừa lúc vắng người mà vào, thì vừa lúc thấy hai người cùng đeo một loại nhẫn, trong lòng lộp độp một tiếng, lập tức trở nên vô cùng rối loạn, lúc quay phim cũng chẳng thể nào tập trung tinh thần được.
Đúng lúc này là cảnh Địch Vân diễn cùng cô ta, luôn NG, Địch Vân nhịn mấy lần, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, trước mặt mọi người mắng to Triệu Thiến Tuyết.
Triệu Thiến Tuyết thất tình lại còn bị mắng nữa, cắn môi im lặng chảy nước mắt.
Địch Vân ghét nhất con gái khóc, lại không thể làm gì Triệu Thiến Tuyết, tức giận xoay người rời khỏi hiện trường đóng phim.
Tịch Lạc Ninh đuổi theo.
Trời xanh mây trắng, non xanh nước biếc.
Địch Vân nổi giận đùng đùng đi một đoạn, tâm trạng rốt cuộc tốt hơn một chút, dừng lại nhìn Tịch Lạc Ninh đang im lặng theo sau lưng, đưa tay ra.
Tịch Lạc Ninh vươn tay đặt vào lòng bàn tay anh ta.
Địch Vân nắm chặt tay anh, hỏi: “Đi tiếp hay quay lại?” Bọn họ hiện tại quay chính là án giết người tại biệt thự, biệt thự ở giữa sườn núi, vừa rồi Địch Vân vẫn đi lên đỉnh núi, bây giờ đi xuống quay về đoàn làm phim hay tiếp tục đi lên đỉnh núi.
“Tôi đi theo anh.”
Địch Vân không nhịn được cười, “Vợ ơi, cậu đây là đang tỏ tình với tôi sao? Muốn lấy chồng theo chồng, gả cho chó theo chó hả?”
Tịch Lạc Ninh trợn tròn mắt, cả giận nói: “Tôi yêu anh… anh cắn tôi sao?”
Địch Vân dừng lại, ép Tịch Lạc Ninh vào thân cây bên đường, mãnh liệt hôn anh, giống như muốn nuốt trọn anh vào bụng vậy.
Bọn họ không phải là người có thể nói ngon nói ngọt, cho dù rất yêu chăng nữa cũng rất khó nói ra lời yêu, giống như thế này, thể hiện tình yêu một cách thẳng thắn như vậy, trong trí nhớ, Tịch Lạc Ninh chỉ nói qua một lần thôi.
Vừa hôn xong, Địch Vân và Tịch Lạc Ninh đều có chút thở hổn hển.
Trán Địch Vân cụng nhẹ vào trán Tịch Lạc Ninh: “Lạc Ninh…”
Lưng Tịch Lạc Ninh bị cây khô cọ vào rất xót, anh cũng không để ý, chủ động ôm hông Địch Vân, đè chỗ đang căng cứng của mình lên chỗ cũng đang phồng lớn của Địch Vân: “Địch Vân, em yêu anh.” Những lời này ngày hôm qua anh đã muốn nói chỉ là không nói ra được. Vừa rồi xúc động, sau khi thốt ra thì cảm thấy cũng khá thuận miệng.
Địch Vân tặng anh chiếc nhẫn, muốn kết hôn với anh, khiến Tịch Lạc Ninh rất cảm động. Anh chưa từng nghĩ sẽ tặng nhẫn cho ai, kết hôn với ai, vẫn cảm thấy như vậy thật tầm thường, nhưng anh không thể không thừa nhận, anh bị vật tầm thường này làm cảm động vô cùng.
Địch Vân từ trong cổ họng khẽ gầm lên, dục vọng tựa như vòi nước đã bị mở van, trào ra không ngừng.
Trên mặt đất thật lạnh, cỏ dại đâm vào lưng có chút đau nhưng Tịch Lạc Ninh chẳng kịp để ý những thứ này.
Hai người trần truồng lăn lộn trên cỏ, vô cùng kích tình.
“Lạc Ninh, anh yêu em.” Địch Vân nhìn thật sâu vào mắt Tịch Lạc Ninh.
“Em cũng thế.”
“Vợ ơi.”
“Vợ … ơi…”
Địch Vân khẽ cười, “Vợ, em nên gọi anh là chồng đi.”
Mặt Tịch Lạc Ninh đỏ ửng, đôi mắt sáng rực không bình thường, khẽ gọi, “Chồng ơi.”
Địch Vân lập tức tước vũ khí đầu hàng, anh ta sửng sốt một chút mới thở dài, cả người mềm nhũn nằm trên người Tịch Lạc Ninh, nhỏ giọng nói: “Vợ ơi, đây không tính nhé, em giở trò lừa bịp.”
Tịch Lạc Ninh khẽ cười rộ lên.
Địch Vân quấn quýt lấy Tịch Lạc Ninh, sau khi không ngừng chứng minh năng lực không bình thường của mình mới cho phép Tịch Lạc Ninh mặc quần áo lại.
Mặc quần áo vào xong, hai người cũng không định trở về.
Địch Vân ngồi dưới mặt đất, để Tịch Lạc Ninh gối đầu lên chân mình còn anh ta thì xoa eo cho anh. Vừa rồi hai người trần truồng ôm chặt với nhau, lại vừa vận động kịch liệt như vậy, ngược lại không cảm thấy lạnh.
Lúc này, gió hiu hiu thổi mới phát hiện có chút lạnh. Tịch Lạc Ninh không nhịn được càng dựa sát vào người Địch Vân.
Địch Vân khẽ khoác áo đắp cho Tịch Lạc Ninh, nhéo eo anh nói: “Nghỉ ngơi một chút rồi hai ta trở về.”
“Được.” Trong mũi đều ngửi thấy mùi dịch thể của Địch Vân, không dễ ngửi chút nào, nhưng Tịch Lạc Ninh không hề chán ghét.
“Vợ ơi, chúng ta tranh thủ thời gian đi đăng kí nha.” Địch Vân lúc này lại mở lời.
Tịch Lạc Ninh nghĩ nghĩ một chút: “Anh cõng em về nhà rồi em sẽ nghĩ đến việc có kết hôn với anh hay không.” Vừa rồi không có kem bôi trơn, hai người lại kích động, so với bình thường còn hung mãnh hơn, đã thế còn không chỉ làm một lần.
Sau khi sung sướng mới cảm thấy đau, chắc chắn đã bị thương rồi, xuống núi sẽ đụng vào vết thương, nhất định sẽ càng đau hơn. Tịch Lạc Ninh không muốn mình tự tìm ngược, thầm mắng chính mình thế mà lại để Địch Vân tự ý làm bậy như vậy.
“Một lời đã định.” Địch Vân quyết định nhanh chóng, đồng ý tắp lự, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Tịch Lạc Ninh.
Tịch Lạc Ninh cũng chẳng rụt rè làm gì, nằm sấp lên lưng anh ta, trong kí ức anh chưa từng được ai cõng, anh vui mừng còn chưa đến một phút đồng hồ, thì mặt mũi đen xì.
Những thứ Địch Vân ra trong người anh còn chưa kịp xử lí, lúc này hai chân chạng ra đặt song song hai bên eo Địch Vân, những thứ kia chảy thẳng xuống, giống như một cái gì đó nhẹ nhàng mơn trớn da thịt anh, vô cùng ngứa ngáy, khiến toàn thân anh không tự nhiên chút nào.
“…” gương mặt Tịch Lạc Ninh đen xì xì chẳng khác đáy nồi, gấp gáp: “Thả em xuống.”
“Làm sao vậy?”
Vừa trực tiếp tỏ tình, lại mang chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu duy nhất, còn vừa trải qua □, cánh cửa trái tim Tịch Lạc Ninh hoàn toàn rộng mở với Địch Vân, giống như một chút kiên trì không giải thích được cùng không được tự nhiên trước kia hoàn toàn bị gió thổi bay đi rồi, lúc này một chút cũng không cảm thấy không được tự nhiên, chỉ có chút oán giận thẹn thùng: “Chảy ra.”
Địch Vân nhất thời không kịp phản ứng, “Cái gì chảy ra chứ?”
Mặt Tịch Lạc Ninh nháy cái đỏ ửng lên, nhưng tiếc là đang đưa lưng về phía anh ta nên Địch Vân không nhìn thấy được.
Sau khi phản ứng được, Địch Vân nín cười, an ủi anh: “Không sao đâu. Em xuống đi bộ cũng thế mà. Về nhà anh sẽ giúp em tắm rửa.”
Tịch Lạc Ninh hé miệng cắn một cái lên vai anh ta, Địch Vân đau đến hít một hơi thật sâu, “Vợ ơi, em muốn giết chồng.”
Tịch Lạc Ninh hừ lạnh: “Đừng cho là em không biết anh đang nín cười đó.”
Địch Vân thoáng cái cười vang.
Tịch Lạc Ninh lại cắn một cái nữa bên vai kia của anh ta.
Địch Vân đau đến nghiến răng nghiến lợi, không dám cười thêm chút nào nữa, cũng không giận anh ta, chỉ nhẹ giọng thở than: “Vợ ơi, vòng một vòng, chúng ta vẫn ở cùng với nhau thật tốt quá.”
Tịch Lạc Ninh im lặng. Đã từng vô cùng ngu ngốc, trẻ con nhất quyết đòi mỗi người một ngả, mấy năm trôi qua, suy nghĩ cũng thành thục hơn, rồi lại gặp nhau, yêu nhau lần nữa, thật sự vô cùng hiếm có.
Tịch Lạc Ninh tựa vào lưng Địch Vân, nghe tiếng hô hấp dần dần dồn dập của anh ta, từng hình ảnh về hai người lướt qua như mây, trong lòng tràn đầy áy náy.
Đối với chuyện từng chuốc say Địch Vân, Tịch Lạc Ninh vẫn luôn nợ anh ta một câu xin lỗi.
“Địch Vân…” Nói xin lỗi, anh không nói nên lời. Hơn nữa Địch Vân cũng không cần. Mười năm trước, anh ta chọn tha thứ anh nên cũng không hề chờ mong một lời xin lỗi từ Tịch Lạc Ninh.
Địch Vân nhẹ nhàng ừ một tiếng, dựng thẳng lỗ tai chờ Tịch Lạc Ninh nói. Kết quả anh gì cũng chẳng nói, Địch Vân cũng không hỏi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ừm … phương thức cầu hôn này, tui đã nghĩ mấy tháng rồi đó, cuối cùng đã thực hiện rồi. Tung hoa tung hoa