Tài xế nhận tiền, sau đó mỉa mai một câu:
- Vợ của ngươi thật xinh đẹp a.
Tài xế huýt sáo một cái, cực kỳ phách lối lên số, đạp chân ga phóng đi, trên đường tích tụ một ít nước mưa, bắn tung tóe lên người Thạch Trung Ngọc.
Thạch Trung Ngọc phảng phất như cảm thấy sau lưng có sát cơ, xoay đầu lại, thấy Cơ Như Nguyệt đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, cái ót chảy ra mồ hôi lạnh, Thạch Trung Ngọc không biết nên nói cái gì cho phải.
Cơ Như Nguyệt cũng không phải ngốc nữu, nghe tài xế nói lời này, lập tức liên tưởng đến nam nhân thích khoác lác, trong lòng nhất thời đối với người đàn ông này bớt chút hảo cảm, hung hăng trợn mắt nhìn Thạch Trung Ngọc một cái:
- Đi theo ta đi.
Thạch Trung Ngọc đi theo phía sau Cơ Như Nguyệt, trong lòng mắng thầm, tài xế taxi đáng chết kia thật quá ác, lại ở trước khi đi cho ta chút phiền toái, lần sau nếu như còn có cơ hội gặp mặt, nhất định phải làm tàn hắn.
Bảy rẽ tám quẹo đi tới trước mặt một biệt thự, Cơ Như Nguyệt móc ra chìa khoá mở cửa, Thạch Trung Ngọc đi theo phía sau Cơ Như Nguyệt vào biệt thự, Thạch Trung Ngọc chỉ thấy trong phòng khách có hai nữ tử đang xem TV.
Một nữ hài chừng hai mươi tuổi, mái tóc thật dài, tự nhiên rơi ở trước ngực, áo đen càng hiển lộ da thịt nàng thắng tuyết, mắt như nước sơn, hai chân thon dài, đôi mi thanh tú càng dụ cho người mơ màng, mũi quỳnh thẳng tắp, vành môi ưu mỹ, có thể xưng phong thái tuyệt sắc, hàn băng trên mặt giống như vạn năm không thay đổi, chẳng những không tổn thương nàng mỹ lệ, ngược lại có loại lãnh diễm mê người.
Mà đổi thành một cái thì là Hướng Lam.
Thạch Trung Ngọc lên tiếng chào hỏi hai nữ nhân, Thạch Trung Ngọc có chút buồn bực, nữ tử lạnh như băng kia đối với mình hờ hững còn chưa tính, vì sao Hướng Lam chỉ tò mò quan sát mình? Mới tách ra không bao lâu, sẽ không nhanh liền quên ta như thế chứ?
Cơ Như Nguyệt giúp Thạch Trung Ngọc giới thiệu một chút, chỉ cô gái lạnh như băng nói:
- Nàng gọi Tuyết Sương Yên, cũng là chủ nhân biệt thự này, một cô gái khác là Hướng Lâm, tỷ tỷ nàng chính là Hướng Lam.
Thạch Trung Ngọc nhìn Hướng Lâm, Hướng Lâm cùng Hướng Lam giống nhau như đúc, bất kể xem thế nào cũng tìm không ra chỗ phân biệt, Hướng Lâm bị Thạch Trung Ngọc nhìn có chút khó chịu, bất mãn nói:
- Như ngươi vậy cực kỳ không có lễ phép.
Thạch Trung Ngọc cười xấu hổ nói:
- Ngươi và tỷ tỷ ngươi dung mạo quá giống, ta thiếu chút nữa thì không phân biệt được hai người các ngươi.
- Ồ? Thiếu chút nữa? Vậy ngươi có thể phân rõ ta cùng tỷ tỷ? Như Nguyệt tỷ cùng Tuyết Nhi tỷ tỷ dùng một năm mới phân rõ chúng ta a.
Hướng Lâm vừa cười vừa nói.
- Xem như có thể phân rõ a.
Thạch Trung Ngọc có chút hàm hồ nói.
Cơ Như Nguyệt và Tuyết Sương Yên quái dị nhìn Thạch Trung Ngọc, các nàng cùng tỷ muội Hướng Lam ở chung quá lâu, mới có thể cảm giác được ai là ai, nhưng Thạch Trung Ngọc là làm sao phân biệt ra?
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Thạch Trung Ngọc nói:
- Từ trên y phục cũng có thể thấy được.
Toàn trường không còn gì để nói.
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa, mọi người quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Hướng Lam trở về, Thạch Trung Ngọc nhìn Hướng Lam một chút, lại nhìn Hướng Lâm một chút, hai người quả nhiên giống nhau như đúc.
- Tất cả mọi người đã đến đủ, hiện tại phòng làm việc của chúng ta tổng cộng là năm người.
Cơ Như Nguyệt nói.
Không nghĩ tới phòng làm việc này toàn bộ đều là mỹ nữ, Thạch Trung Ngọc có chút hưng phấn, cùng nhiều mỹ nữ như vậy ở chung, thời gian nhất định rất thoải mái.
- Nếu Tiểu Lam đã trở về, chúng ta ăn cơm trước đi.
Cơ Như Nguyệt nói.
Hướng Lâm và Tuyết Sương Yên chạy vào nhà bếp bưng cơm nước đã chuẩn bị xong lên bàn, đây là một bàn ăn hình elip bằng đá cẩm thạch, 1 bàn 6 ghế, sắp xếp gọn gàng, trên bàn điêu khắc hình chín con cá chép, tăng thêm một phen tường hòa.
Thạch Trung Ngọc không chút khách khí ngồi ở vị trí gia chủ, mấy nữ hài cũng không để ý, bình thường các nàng cũng là tùy tiện ngồi.
Sau khi cơm nước xong, Thạch Trung Ngọc vỗ bụng nói:
- Thật sự là ăn quá ngon, đã rất lâu chưa ăn no như vậy rồi.
Mấy nữ hài có chút thẹn thùng, Thạch Trung Ngọc ăn ba chén cơm tẻ, còn nhiều hơn các nàng cộng lại, các nàng nguyên bản còn dự định ngày mai có thể ăn một bữa nữa, kết quả bị Thạch Trung Ngọc bao trọn gói, xem ra vẫn tránh không khỏi vận mệnh nấu cơm.
Cơ Như Nguyệt đã sớm chuẩn bị xong hợp đồng đưa cho Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc tùy tiện nhìn mấy lần, phát hiện không có vấn đề gì, không phải là làm ít nhất nửa năm sao, chút lòng thành.
Thấy Thạch Trung Ngọc ký hợp đồng, Cơ Như Nguyệt nói:
- Ta đã nghe Tiểu Lam nói, ngươi ở trong bảng game thủ xếp hạng bất quá mới hơn ba mươi vạn, hơn nữa đã hơn nửa năm không có chơi game, thậm chí ngay cả tài khoản cũng quên hết, kỹ thuật của ngươi cũng không quá cao, ở những du hí khác mà nói, lấy thực lực của ngươi, căn bản không có ngày nổi danh, thế nhưng Thần Lâm không giống, bất kỳ người nào cũng có thể thu được thành công, ta hy vọng ngươi có thể thu được một thành tích tốt.
Thạch Trung Ngọc gật đầu, Cơ Như Nguyệt tiếp tục nói:
- Phòng của ngươi chính là gian phòng cuối lầu một, đêm nay đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai bảy giờ rưỡi rời giường, tám giờ đúng giờ tiến vào du hí.
- Thân thể của ngươi như thế nào?
Hướng Lâm hỏi.
Có ý tứ gì? Chẳng lẽ mấy nữ nhân này buổi tối muốn cùng ta chơi trò chơi người lớn? Hỏi ta có thể ăn được hay không? Thạch Trung Ngọc ý dâm mơ màn.
- Rất tốt, tuyệt đối không thành vấn đề.
Thạch Trung Ngọc nói.
Thạch Trung Ngọc có chút chột dạ, mình còn là một xử nam, ai biết có được hay không?
Mấy nữ hài nghe Thạch Trung Ngọc nói như vậy, hai mắt lập tức tỏa sáng, dường như tùy thời muốn ăn Thạch Trung Ngọc, sợ đến hai tay Thạch Trung Ngọc che ngực:
- Các ngươi muốn làm gì? Không nên xằng bậy.
Lúc này mấy nữ hài mới ý thức được mình có chút thất thố, Cơ Như Nguyệt giải thích:
- Trò chơi này chia điểm thuộc tính lúc đầu là căn cứ tố chất thân thể an bài, những nữ hài chúng ta hẳn đều chỉ thích hợp chức nghiệp viễn trình, thiếu khuyết một chức nghiệp cận chiến.
Thạch Trung Ngọc đốt một điếu thuốc, mặc dù mấy nữ hài có chút bất mãn, nhưng không nói gì, nam nhân ham chơi game lại không hút thuốc quá ít.
Tuyết Sương Yên không biết từ đâu lấy ra một cái gạt tàn dường như mấy năm chưa dùng, tích đầy bụi bậm đưa cho Thạch Trung Ngọc.
Cùng mấy nữ hài tán gẫu một hồi, nhìn TV, thời gian rất nhanh đã đến mười giờ tối, Cơ Như Nguyệt bảo mọi người đi ngủ, các nữ hài chào Thạch Trung Ngọc liền dồn dập lên lầu, nhìn mấy nữ hài đều đi, Thạch Trung Ngọc liền buồn bực, mười giờ ngủ? Đùa gì thế, làm sao có thể ngủ được?
Nhưng mấy nữ hài đều đi, Thạch Trung Ngọc cũng không thể một mình ngồi trong phòng khách, tắt đèn, tắt ti vi, Thạch Trung Ngọc cũng trở về phòng.
Trở lại trong phòng, lúc trước Thạch Trung Ngọc chỉ vào để hành lý rồi đi, vẫn chưa xem xét tỉ mỉ, bây giờ nhìn một cái, phòng này rất lớn, chừng 50 mét vuông, chỉ là đồ dùng trong phòng có chút ít, có vẻ hơi trống không.
Trên bàn để máy vi tính, ngoại trừ một máy máy tính, còn bày một quả cầu, chẳng lẽ đây là mũ trò chơi gì kia! Thạch Trung Ngọc cầm lấy mũ trò chơi nhìn một chút, dưới viên cầu chỉ to bằng bàn tay, làm sao có thể nhét một cái đầu vào? Hắn tò mò lật xem, tìm được một cái nút.
Thạch Trung Ngọc không chút suy nghĩ, trực tiếp nhấn xuống, mũ giáp đột nhiên nứt ra, cái này làm Thạch Trung Ngọc hoảng sợ, mũ giáp trò chơi này dĩ nhiên từ đỉnh nứt ra, sẽ không một ngày còn chưa làm, liền làm hư vật dụng cty chứ?
Thạch Trung Ngọc nhìn kỹ, thì ra mặt trên vẫn liên tiếp, giống như mở rộng cửa, Thạch Trung Ngọc nhìn đầu khôi, chỗ trống phía dưới vừa vặn bao vây cổ của hắn.
Lấy mũ trò chơi xuống, nằm lại trên giường, trằn trọc ngủ không được, tâm lý mong mỏi có một nữ hài chạy vào.
Thạch Trung Ngọc ở trên giường ảo tưởng cùng mấy mỹ nữ điên loan đảo phượng, khoảng chừng ba giờ khuya mới ngủ.
- A, ta không nhanh được!
- Nhanh lên một chút!
- A, a, dùng sức!
- Nhanh lên một chút, đám người Tiểu Lam còn ở bên ngoài gõ cửa.
Thạch Trung Ngọc dùng sức rung động vài cái, hổ gầm một tiếng, ngã vào trên người Cơ Như Nguyệt.
Cơ Như Nguyệt đẩy Thạch Trung Ngọc ra:
- Ngươi thật là, đám người Tiểu Lam ở bên ngoài gõ cửa, ngươi còn chơi.
Thạch Trung Ngọc cười xấu xa, nhéo cự nhũ của Cơ Như Nguyệt một cái:
- Sợ cái gì, lát nữa ta để cho nàng quỳ gối ở trên giường hát thập bát mô.
!
Sáng sớm bảy giờ rưỡi, mấy nữ hài đều tỉnh dậy, làm xong điểm tâm, đã bảy giờ bốn mươi, Thạch Trung Ngọc vẫn còn không có rời giường, Hướng Lam đi qua gọi cửa, kêu nửa ngày cũng không phản ứng, lấy ra chìa khoá dự bị, mở cửa phòng của Thạch Trung Ngọc.
Vừa đi vào, chỉ nghe Thạch Trung Ngọc mơ mơ màng màng nói:
- Như Nguyệt, chúng ta gọi Tiểu Lam đến cùng chơi được không!
Hướng Lam buồn bực nghĩ: Như Nguyệt tỷ không phải ở trong phòng khách sao, sao sẽ xuất hiện ở trong phòng Thạch Trung Ngọc? Cùng nhau chơi? Chơi cái gì?
Đi về phía trước mấy bước, thấy Thạch Trung Ngọc ở trên giường đang ôm gối điên cuồng hôn, chăn bị hắn đạp đến dưới giường, toàn thân chỉ còn quần cộc, một vật đứng vững thật cao, từ biên giới quần cộc lộ ra ngoài!
- A!! Lỏa nam!
Ở trong tiếng thét chói tai của Hướng Lam, Thạch Trung Ngọc rốt cục tỉnh lại, xoa xoa ánh mắt mơ hồ, chỉ thấy Hướng Lam đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn chòng chọc vào mình.
- Ngươi làm sao vậy?
Thạch Trung Ngọc hỏi.
Hướng Lam phản ứng gì cũng không có, vẫn nhìn chằm chằm Thạch Trung Ngọc, Thạch Trung Ngọc theo ánh mắt Hướng Lam nhìn lại.
Di! Sao tiểu đệ đệ lại chạy ra?
Hắn vội vàng nhét tiểu huynh đệ của mình lại, nhặt chăn từ dưới đất lên, bao toàn thân lại:
- Ngươi cái sắc nữ này, chạy tới phòng ta làm gì?
Lúc này Hướng Lam mới phản ứng được, lập tức chạy ra ngoài, kết quả ở cửa đụng phải vài nữ hài nghe được tiếng thét của nàng vội vàng chạy tới.
- Tiểu Lam, ngươi làm sao vậy? Tên kia không có làm gì ngươi chứ?
Cơ Như Nguyệt hỏi.
Hướng Lam đỏ hồng cả mặt, đẩy các nàng ra.
Thấy Hướng Lam như vậy, còn có biểu lộ kia? Nhất định là Thạch Trung Ngọc khi dễ nàng, 3 nữ hài không chút khách khí xông vào căn phòng của Thạch Trung Ngọc.
Ba nữ hài thấy Thạch Trung Ngọc đang quấn chăn, ngây ngốc nhìn các nàng.
Thạch Trung Ngọc còn chưa mở miệng, Hướng Lâm liền nhào tới, kéo chăn của Thạch Trung Ngọc:
- Ngươi tên hỗn đản này, có phải khi dễ tỷ tỷ của ta hay không? Ta liền biết ngươi không phải người tốt gì.
Thạch Trung Ngọc oan uổng a, ta bị nàng xem hết, cái này còn kêu khi dễ nàng?.