Tác giả: Hồ Điệp SEBA
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Xuyên Không
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Trạng thái: Full
Số chương: 28
Tần suất cập nhật: 2 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Editor: Hoàng Hiểu Phong
Beta: Ngọc Vũ
Theo hiệu ứng hồ điệp xuyên tới cổ đại, đi theo ngón tay tà nịnh, cùng nhau hiểu biết truyện xuyên không ác trị!
Hắn vén những sợi tóc tán loạn của ta ra sau tai, nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt ta, ghé vào bên tai ta giọng: "Nàng trộm đi trái tim của ta."
. . . . . . Mẹ ơi! Toàn thân ta tê rần. Việc này thật quá rối loạn, quá kinh hãi!
Đây là cái thời đại gì, ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cũng không viết loại tâm tình cổ nát đến mức này. . . .
Ách, bây giờ là Đại Minh triều.
Ta đã xuyên đến cổ đại.
Nhưng tới hôm nay, ta vẫn không tin có chuyện ngu xuẩn như thế. Ta cảm thấy, ta chỉ đang trong một giấc mộng dài, nói không chừng khi chết đi sẽ có thể tỉnh lại.
Trên lý thuyết, đây là "Minh triều", cùng quốc hiệu nhưng lại khác. Không có Vĩnh Lạc Đại Đế, Kiến Văn Đế bình an nhận vị, Hoàng đế bây giờ là Thái Bình đế, đất nước rất giống với niên hiệu, thiên hạ thái bình, thỉnh thoảng có hạn hãn lũ lụt, đại khái mọi người đều cơm no áo ấm. Lão già Chu Hi kia không có chân chính chiếm được ưu thế, dân gian không có tục bó chân. Hủ nho thời Tống không trở thành học thuật chủ lưu, ta xem sách sử xong cũng không hiểu rõ được tình trạng.
Có lẽ nơi này là một ngã ba nhỏ trong dòng lịch sử, hay chính là thế giới song song với thế giới thật. Nói không chừng đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như thật của ta, không biết bao lâu có thể tỉnh lại.
Chỉ là ta nổi giận phát hiện, năm trăm năm cộng thêm khoảng cách giữa các thế giới song song, ước chừng cũng xa như Thiên Lang Tinh và Địa Cầu vậy.
~~~~~~~~~~
Kiếp trước đã nhìn thấu nhân tình hỗn loạn, hồng nhan thiên tinh, ta xuyên đến đây, không có dung nhan khuynh thành, cũng không muốn làm kiêm gia ( kiêm gia ỷ ngọc thụ: ý chỉ dựa dẫm người phú quý), trong lòng chỉ mong muốn tự mình trông coi một mẫu ruộng, đối xử tốt với người khác là được. Khi người khác hỏi về vấn đề kết hôn, chỉ có thể lấy lí do "Ta muốn gả cho người có thể ra trận làm tướng quân; vào triều làm thừa tướng", ta từng nghĩ cứ lấy một nông dân rồi sống cả đời cũng chưa hẳn không thể, không ngờ vẫn gặp được hắn.
Ta và hắn quen biết mười năm, cùng giường chung gối cũng ba bốn năm. Không nói lời tâm tình, tình chỉ là giả, chúng ta ai cũng không nghĩ đến, thành thân lâu như vậy sau sẽ yêu đối phương.
Làm thế nào? Tại sao có thể như vậy? Cuồng yêu sau đó chán nản đến cuối cùng kính trọng như khách, ta nghe nói rất nhiều tiền lệ, không ngờ bản thân cũng có cơ hội thể nghiệm. Nhưng từ bằng hữu đến vợ chồng, người thân, bất ngờ lại xuất hiện tình yêu, rốt cuộc là trò quỷ gì?
Cố tình lại bị bắt buộc phải chia tay vào lúc đó.
Sau khi tất cả đều kết thúc, hắn nắm ta tay, nói "Nếu nàng ngại không đủ, ta liền tặng thiên hạ cho nàng."
Ta ghé sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói, chính ta cũng nghe không rõ. "Thật ra thì, Chu lang. . . Thiên hạ của ta, chính là chàng."
Tác giả : Hồ Điệp SEBA
Thể loại: Cổ Đại, Ngôn Tình, Xuyên Không
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Trạng thái: Full
Số chương: 28
Tần suất cập nhật: 2 ngày/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Editor: Hoàng Hiểu Phong
Beta: Ngọc Vũ
Theo hiệu ứng hồ điệp xuyên tới cổ đại, đi theo ngón tay tà nịnh, cùng nhau hiểu biết truyện xuyên không ác trị!
Hắn vén những sợi tóc tán loạn của ta ra sau tai, nhẹ nhàng đỡ khuôn mặt ta, ghé vào bên tai ta... nhỏ giọng: "Nàng trộm đi trái tim của ta."
. . . . . . Mẹ ơi! Toàn thân ta tê rần. Việc này thật quá rối loạn, quá kinh hãi!
Đây là cái thời đại gì, ngay cả tiểu thuyết ngôn tình cũng không viết loại tâm tình cổ nát đến mức này. . . .
Ách, bây giờ là Đại Minh triều.
Ta đã xuyên đến cổ đại.
Nhưng tới hôm nay, ta vẫn không tin có chuyện ngu xuẩn như thế. Ta cảm thấy, ta chỉ đang trong một giấc mộng dài, nói không chừng khi chết đi sẽ có thể tỉnh lại.
Trên lý thuyết, đây là "Minh triều", cùng quốc hiệu nhưng lại khác. Không có Vĩnh Lạc Đại Đế, Kiến Văn Đế bình an nhận vị, Hoàng đế bây giờ là Thái Bình đế, đất nước rất giống với niên hiệu, thiên hạ thái bình, thỉnh thoảng có hạn hãn lũ lụt, đại khái mọi người đều cơm no áo ấm. Lão già Chu Hi kia không có chân chính chiếm được ưu thế, dân gian không có tục bó chân. Hủ nho thời Tống không trở thành học thuật chủ lưu, ta xem sách sử xong cũng không hiểu rõ được tình trạng.
Có lẽ nơi này là một ngã ba nhỏ trong dòng lịch sử, hay chính là thế giới song song với thế giới thật. Nói không chừng đây chỉ là một giấc mộng dài, giống như thật của ta, không biết bao lâu có thể tỉnh lại.
Chỉ là ta nổi giận phát hiện, năm trăm năm cộng thêm khoảng cách giữa các thế giới song song, ước chừng cũng xa như Thiên Lang Tinh và Địa Cầu vậy.
~~~~~~~~~~
Kiếp trước đã nhìn thấu nhân tình hỗn loạn, hồng nhan thiên tinh, ta xuyên đến đây, không có dung nhan khuynh thành, cũng không muốn làm kiêm gia ( kiêm gia ỷ ngọc thụ: ý chỉ dựa dẫm người phú quý), trong lòng chỉ mong muốn tự mình trông coi một mẫu ruộng, đối xử tốt với người khác là được. Khi người khác hỏi về vấn đề kết hôn, chỉ có thể lấy lí do "Ta muốn gả cho người có thể ra trận làm tướng quân; vào triều làm thừa tướng", ta từng nghĩ cứ lấy một nông dân rồi sống cả đời cũng chưa hẳn không thể, không ngờ vẫn gặp được hắn.
Ta và hắn quen biết mười năm, cùng giường chung gối cũng ba bốn năm. Không nói lời tâm tình, tình chỉ là giả, chúng ta ai cũng không nghĩ đến, thành thân lâu như vậy sau sẽ yêu đối phương.
Làm thế nào? Tại sao có thể như vậy? Cuồng yêu sau đó chán nản đến cuối cùng kính trọng như khách, ta nghe nói rất nhiều tiền lệ, không ngờ bản thân cũng có cơ hội thể nghiệm. Nhưng từ bằng hữu đến vợ chồng, người thân, bất ngờ lại xuất hiện tình yêu, rốt cuộc là trò quỷ gì?
Cố tình lại bị bắt buộc phải chia tay vào lúc đó.
Sau khi tất cả đều kết thúc, hắn nắm ta tay, nói "Nếu nàng ngại không đủ, ta liền tặng thiên hạ cho nàng."
Ta ghé sát vào lỗ tai hắn, nhỏ giọng nói, chính ta cũng nghe không rõ. "Thật ra thì, Chu lang. . . Thiên hạ của ta, chính là chàng."