Chương 65: Nghe lời là có thể ra ngoài.
Bên dưới ướt át làm cho cậu dễ dàng tiến vào, thúc thẳng tới chỗ sâu nhất làm Lâm Ấm sung sướng cuộn tròn ngón chân kêu lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sướng quá ~ ah, sướng quá." Bắt lấy cánh tay cậu, khoái cảm trước nay chưa từng có làm cô mất trí, mê muội trong tình dục tới nỗi thậm chí cảm thấy chết như vậy cũng không tồi.
Hà Trạch Thành cọ xát cô một nông một sâu, tốc độ chậm lại làm cô không chịu nổi.
“Trạch Thành, cầu xin anh mau chịch em, chịch em mạnh vào được không! Mau lên, em ngứa quá, ngứa không chịu nổi nữa." Cô muốn sụp đổ và òa khóc.
Hà Trạch Thành ôm cổ cô, cắn cái mũi xinh xắn hỏi: "Muốn bị tôi chịch như vậy à? Em còn rời xa tôi không?"
"Không rời, không rời, cầu xin anh, em cầu xin anh chịch em." Cô ôm cổ cậu, chôn vào giữa cổ cậu, hơi thở gấp gáp phun lên trên cám dỗ cậu.
Hà Trạch Thành tăng tốc độ dưới thân: "Đồ dâm đãng, về sau ngoại trừ tôi ra không ai có thể làm em sướng thế này, muốn bị tôi chịch thì cầu xin tôi, biết chưa?"
“Biết… biết ah ah… ahhhh!” Cô bị thúc không nói nổi một câu hoàn chỉnh. Bị cậu thúc vào rất sướng, cắm vào trong tử cung, trở ra rồi lại thúc mạnh vào, thịt non mềm yếu nhất bị cọ xát rất thoải mái.
Dâm thủy dưới thân bắn tung tóe, cây gậy lớn chọc vào trong với tốc độ nhanh hơn, dâm dịch bắn ra thành bọt biển, rớt xuống ga trải giường màu đen ở dưới thân, cùng với tiếng kêu phóng đãng của cô là liều thuốc kích dục mạnh nhất, làm cậu hận không thể lấp kín tới chỗ sâu nhất bên dưới cô để cô chỉ có thể bị cậu chịch!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đm, chết tiệt, cậu muốn ở trong cơ thể cô cả đời không ra!
"Bé cưng, thứ tôi cho em phải nhận lấy hết cho tôi!" Cậu điên cuồng thúc vào cọ xát.
"A ah, ah ~ sắp tới rồi, ha cứu em cứu em với." Cô rơi vào tình dục dưới thân, mệt mỏi giơ tay cầu cứu, thân dưới co giật, tinh dịch của cậu bắn hết vào trong cơ thể cô, thúc vào một cái cuối rồi có được khoái cảm cực độ.
Sướng quá... không còn sức lực, nhưng thật sự sướng quá.
Người con trai trên người ôm cô không rời đi, nhìn bụng cô dần dần phồng lên, cười hài lòng và vật to lớn chôn trong người cô cũng thức tỉnh.
"Bé cưng, mãi mãi ở bên cạnh tôi, biết chưa?"
Ý thức cô dần dần khôi phục tỉnh táo, ánh mắt mơ màng nhìn vào con mắt nóng rực của cậu, thở hổn hển, cô vẫn nghĩ tới cuộc sống mình muốn.
Ôm cổ cậu, tiếng nói tràn ngập tình dục: "Em... muốn đi học, em không muốn ở chỗ này mãi."
Cô phải cứu bản thân, không thể làm nô lệ dưới háng cậu cả đời được, không thể...
Giọng nói khàn khàn gợi cảm của cô làm người ta không cách nào cự tuyệt, làm tình xong là lúc dễ nói chuyện nhất.
Vuốt tóc cô, cười nhẹ nhàng: "Ngoan ngoãn thì tôi sẽ cho em đi, biểu hiện tốt một chút, làm tôi hài lòng, hiểu chưa?"
"Hiểu... Trạch Thành."
Cô nhẹ nhàng lên tiếng ở tai cậu, khơi lên tất cả dục vọng dâm đãng đê tiện của cậu.
Cậu ôm cô làm tình thật lâu, bụng cô phồng lên một cách không tưởng, phồng tơi mức gần như sắp không thở nổi, cầu xin cậu dừng lại, cậu lại xoa bóp vú cô.
"Không ngoan sao?' Tiếng nói rất không vui uy hiếp cô.
Ngoan, cô phải ngoan, cô phải nghe lời mới có thể ra ngoài, nhất định phải nghe lời!
“Trạch Thành chịch em ~ uh ah chịch em ha, mau chịch chết em đi, bụng bị lấp đầy rồi... căng quá, sắp tới uh sắp tới rồi!"
"Chịch chết em! Chịch chết đồ dâm đãng em, con đ*, làm em thanh con đ*, mang thai, mau mang thai đi!"
Cậu không có bất kỳ niềm tin có thể giữ cô lại, cho nên chỉ có thể dùng cách này, chỉ cần có con thì cô sẽ không bỏ mình, mau mang thai đi!
Người dưới thân kiệt sức rên rỉ kêu dâm đãng, tới lần lên đỉnh cuối cùng thì cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong bụng bị tinh dịch cậu lấp kín, không cho cô thải ra hai ngày liền như vô cùng mong muốn cô mang thai con của cậu, chơi đùa cô bằng miệng, cúc huyệt bị cậu nhét đồ vào nới rộng ra, không có lệnh của cậu thì hoàn toàn không được rút ra.
Ít nhất cậu không phát điên đánh cô, nhưng vẫn làm cô sợ hãi, chỉ mỗi một ánh mắt cũng khiến cô phải cẩn thận lấy lòng, ngoan ngoãn cho cậu chịch, thỏa mãn cậu, bất lực vì không ai có thể tới cứu cô.
Nhẫn nhịn tới khai giảng, cô ngây thơ cho rằng có thể giảm bớt tháng ngày bị cậu giày vò.
…
Tắm rửa, rửa mặt, đánh răng cho cô sạch sẽ rồi cậu lấy ra một cái đai trinh tiết, mặt sau còn có bốn hạt châu nối liền màu bạc, rõ ràng là chuẩn bị cho cô.
"Em không muốn... em không muốn đeo cái này!" Cô sắp òa khóc, nắm lấy cánh tay cậu ngẩng đầu nhìn cậu: "Cầu xin anh, em không muốn đeo cái này."
Người con trai cười với vẻ mặt khó hiểu làm người ta cảm thấy đáng sợ: "Vậy hôm nay hẳn là em không muốn đi báo danh."
Một câu nói làm toàn bộ giãy giụa của cô đều tan vỡ.
Ngoan ngoãn cho cậu đeo vào, hạt châu phía sau nhét vào cúc huyệt, cô khó chịu rên rỉ.
"Đáng chết, nhét mấy tuần rồi mà vẫn chặt như vậy!" Cậu ra sức nhét hết vào, Lâm Ấm đau tới nỗi òa khóc.
Khóa lại, cậu cầm chìa khóa bỏ vào túi, thứ này khiến cô cũng chẳng có cách nào đi vệ sinh.
Tự tay chọn váy lụa cho cô mặc, quả nhiên trông rất đẹp.
"Muốn đi vệ sinh phải tới tìm tôi, biết chưa?" Cậu nâng cằm cô lên, mỉm cười thắng lợi, cậu đã chuẩn bị chu đáo từ lâu.
“Biết… biết rồi ạ.”