Chương 93: Cầu cô
Ánh sáng càng lúc càng mờ, tia sáng cuối cùng của hoàng hôn cuối cùng cũng biến mất không thấy đâu nữa. Bầu trời màu xanh nhạt cũng thay đổi, càng lúc càng đậm dần, những vì sao nhỏ bé mọc đầy trên bầu trời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngồi bốn tiếng, mắt thấy toàn bộ quá trình đêm tối thay thế hoàng hôn, bản thân cô cũng chẳng phải người hiếu động, có chút bội phục mình vì không ngủ gật.
Phía sau truyền tới tiếng xột xoạt, có lẽ là vẽ xong rồi, bỗng nhiên bị ôm cổ từ phía sau, vốn chẳng còn sức lực lại bị cậu đè ép như thế càng phiền hơn.
"Nặng lắm, đừng chạm vào tôi."
Hai cánh tay trên vai chậm rãi rời khỏi rồi cậu đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, nắm chặt bàn tay nhỏ vô cùng gầy yếu.
"Bé yêu đang nhìn gì vậy?" Cậu ngẩng đầu, trong mắt mang theo vẻ tìm tòi.
"Ngôi sao."
"Có đẹp không?"
"Không đẹp."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vì sao?"
Cô thở dài một hơi, cậu có mười vạn câu hỏi vì sao à?
Cúi đầu xuống rồi nói cho cậu biết: "Quá ít, chẳng đẹp."
Cậu giống như hiểu ra, giây kế tiếp bị cô hất tay ra, Lâm Ấm tựa lưng vào ghế sô pha, mu bàn tay chống cằm, tiếp tục nhìn bầu trời bên ngoài, chưa từng rời mắt.
"Bé yêu..." Cậu vươn tay muốn ôm cô. Lâm Ấm duỗi chân đá thẳng vào vai cậu khiến cậu không kịp đề phòng ngồi xuống đất, hai tay chống sau người, vẫn ngẩng đầu nhìn cô.
Ám mắt Lâm Ấm rời xuống, ánh đèn lờ mờ, ánh trăng chiếu vào, nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của cậu thì không khỏi nực cười.
Thật sự là giả vờ, hay là thật.
Cô giơ chân lên, nhón chân để đôi chân ngọc ngà từ từ tới gần mặt cậu.
Hà Trạch Thành ngồi ngay ngắn, nắm chặt mắt cá chân của cô, ngậm ngón chân cái tròn trịa của cô, lè lưỡi liếm kẽ chân rồi nhắm mắt lại, giống như thưởng thức ngón chân cô một cách say mê.
Biến thái.
Cậu vốn là đồ biến thái.
Bàn chân bị cậu liếm một lượt, chậm rãi chuyển lên bắp chân của cô rồi tiến dần lên.
Lâm Ấm duỗi cái chân còn lại đạp cậu, Hà Trạch Thành buông cô ra ngửa ra sau, cuối cùng cười khẽ rồi cầm cái chân còn lại lên.
"Quên mất còn cái chân này của bé yêu."
Cô tránh thoát khỏi cậu, đạp mạnh một cái lên ngực cậu, thấy cậu ngã xuống đất thì nở nụ cười chiến thắng.
Không chờ cậu đứng dậy thì đã thấy cô đứng lên đi tới bên cậu, giẫm lên hai bên cậu rồi ngồi xổm xuống, quỳ gối trên sàn nhà, bỗng nhiên cúi người nhấn cậu xuống đất và cánh tay chống ở bên cạnh cậu.
Mái tóc đen dài xõa theo tai từ từ trượt xuống rơi lên mặt cậu.
Cậu si ngốc nhìn cô, không có chút phản ứng nào, là không muốn làm, cũng là đang khống chế bản thân không làm.
Lâm Ấm nở nụ cười, cong đôi môi tái nhợt lên, một cái tay khác vuốt ve bên hông cậu, vòng eo cường tráng, xuyên qua quần áo của cậu vuốt tới cơ bụng không bằng phẳng rồi tiếp tục dời xuống.
"Bé yêu..."
Hô hấp của cậu run rẩy, si mê nhìn hai mắt cô, thân dưới sưng to dựng thẳng bỗng nhiên bị cô giữ trong lòng bàn tay, nghiến răng gảy những vết nứt trên sàn, môi cũng run lên.
“Hà Trạch Thành, không muốn chịch tôi sao?" Cô nghi hoặc nhướng mày.
“Không…” Cậu nặn ra một chữ từ kẽ răng, cố chịu đựng nhắm mắt lại, cố gắng khống chế dục vọng của mình.
Lâm Ấm chậm rãi rút dây buộc trên cái quần túi hộp của cậu, cởi ra, ngay sau đó chiếc quần lót góc bẹt màu đen và thứ thô to nóng lên trong lòng bàn tay của cô, mạch máu xanh tím đều nổi lên, trông rất dọa người.
Nghe thấy tiếng quần áo cởi ra.
Người con trai dưới thân từ đầu tới cuối không mở mắt, mãi tới khi cảm thấy bất thường, hốt hoảng mở to hai mắt thấy cô chậm rãi ngồi xuống thì mới run rẩy cự tuyệt.
"Đừng."
Hô hấp run rẩy, cào mạnh mặt đất: "Tôi sẽ không nhịn được, đừng như vậy!"
Cậu đang cầu xin cô, không khó nghe ra tiếng sợ hãi của cậu.
Lâm Ấm chật vật ngồi xuống nhét vào, tiến lên trước mặt cậu phả một hơi nhẹ.
"Không nhịn được cũng phải nhịn, cậu khơi lên nhục dục trước, không cảm thấy bên trong tôi rất ấm áp sao? Không phải cậu muốn sao? Giả vờ cái gì chứ?"
Cô cong khóe miệng, nhìn trán cậu chảy mồ hôi, mới nhét quy đầu vào đã có thể làm cậu như vậy rồi.
Từ từ hạ xuống, nét mặt của cậu càng ngày càng nứt ra, hận không thể tiến thẳng vào!
Nhét thứ sưng to vào từng chút một, căng đau làm cô chẳng hề dễ chịu, chống bụng cậu rồi nghiến răng ra sức ngồi xuống.
"Á!" Cô nhắm chặt mắt, nghe thấy tiếng hốt hoảng của cậu.
"Bé yêu, bé yêu! Đi ra được không, tôi thật sự sẽ không nhịn nổi đâu!"
Véo thịt cậu, véo một cách tàn nhẫn, sắc mặt cậu lại không thay đổi như thể không cảm thấy gì.
Lâm Ấm kéo khóe miệng ra, chậm rãi thử chuyển động lên xuống, tư thế này thúc thẳng vào nơi sâu nhất trong cô, nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của cậu, cô nở nụ cười, tay từ từ trượt lên mặt cậu, hỏi: "Sướng không?"
Cậu nuốt nước bọt gật đầu, hô hấp dồn dập, tiếng nói run run: "Sướng."
"Khó chịu?"
"Khó chịu."
"Muốn tôi nhanh lên không?"
"Muốn!" Cậu muốn sắp điên rồi!
Cô nở nụ cười trí mạng với cậu: "Cầu xin tôi."