Vũ Khí Khiêu Gợi: Muốn Cả Thế Giới Biết Anh Yêu Em

Tống Trạch

Chiếc Ferrari màu đỏ dừng trước cánh cổng lớn, đèn xe sáng rực một góc trời. Cánh cửa lớn từ từ mở ra, người vừa xuất hiện đứng sau cánh cửa kia không ai khác chính là Tống Tiểu Tình

Cô ấy mỉm cười nhìn Diệp Vô Tâm khiến trực giác của Diệp Vô Tâm đột nhiên nhạy ra hẳn

Diệp Vô Tâm nhíu mày nhìn qua lớp kính bảo hộ để quan sát nét mặt của Tống Tiểu Tình

Cô ta cười cái gì?

Diệp Vô Tâm lái xe thẳng vào bên trong sân lớn của Tống gia. Tiểu Tình trước khi đóng cửa còn cố tình đút đầu ra bên ngoài để quan sát xung quanh, sau khi đã chắc chắn không có kẻ nào bám đuôi thì cô mới an tâm mà đóng kín cửa

Diệp Vô Tâm đỗ xe xong cô mới cẩn thận mở cửa bước ra, và lúc này cô cũng đã nhìn thấy Tống Tiểu Tình đứng bên cạnh như đang muốn chờ đợi cô

Nhìn thấy Diệp Vô Tâm, việc đầu tiên Tiểu Tình làm chính là mở miệng cười toe toét trông có vẻ vui lắm

Riêng về phần cô, cô vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ấy vậy mà cái vẻ mặt đáng yêu kia lại khiến Diệp Vô Tâm không kìm lòng được mà trêu đùa một chút

"Được Tống tiểu thư ra tận cửa tiếp đón, quả là vinh hạnh"

Tống Tiểu Tình vẫn mở miệng cười, nhưng chỉ có điều cô ấy cười quá đẹp, đẹp đến mức người có cùng giới tính như cô cũng không thể rời mắt được.

Tống Tiểu Tình lần này lại mặc nhiên bỏ qua những lời châm chọc của Diệp Vô Tâm, cô bước đến khoác tay Diệp Vô Tâm kéo vào nhà

Hành động này có chút kỳ lạ, chẳng phải từ trước đến này hai người họ đều khắc khẩu hay sao? Gặp nhau thì đánh đến mức không u đầu mẻ trán thì cũng ngươi sống ta chết. Sao hành động này Tiểu Tình lại giống như chị em thân thiết lâu ngày gặp lại vậy?

Trong bụng Diệp Vô Tâm đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đa nghi phiến diện.

Cô ta có âm mưu

Diệp Vô Tâm đột nhiên giật tay lại cũng khiến Tống Tiểu Tình đứng hình hết mấy giây, cô không hiểu mình làm sai chuyện gì, cứ như vậy mà hai người phụ nữ đứng đối diện nhau trơ trơ như hai bức tượng thạch cao

Cuối cùng, Diệp Vô Tâm là người lên tiếng trước "Tống tiểu thư, cô đang muốn bày trò gì?"

Tống Tiểu Tình khó hiểu cười ngơ ngác "Cô bị điên à? Đa nghi như Tào Tháo, yên tâm đi, tôi không đánh lại cô, càng không phải thành phần nguy hiểm như cô, cô sợ tôi làm gì được cô nào?"

Diệp Vô Tâm ngẫm lại cũng đúng, nếu so về võ thuật thì cô có phần nhỉnh hơn một chút, so về nhạy bén thì Tống Tiểu Tình còn lâu mới so được với cô, nhưng mà thái độ kia rõ ràng là kỳ lạ

Diệp Vô Tâm vẫn đứng đó mà không chịu vào nhà, mặc cho Tống Tiểu Tình kéo đi nhưng cả hai cũng chẳng bước được bao nhiêu

Tống Tiểu Tình bực nhọc gần như muốn quát lên "Diệp tiểu thư à, tôi đây chỉ có ý tốt, nếu như cô sợ như vậy thì chi bằng theo luật cũ"

Luật cũ?

Diệp Vô Tâm nhếch miệng cười "Được, ai thắng thì người đó quyết định"

Tốn Tiểu Tình đưa bàn tay tạo thành biểu tượng "OK"

Trời à, chỉ là một việc quyết định có vào bên trong nhà hay không thôi mà cũng đánh nhau???

Thế là một trận chiến nảy lửa được diễn ra, Diệp Vô Tâm vẫn như vậy, dùng những chiêu thức nhẹ nhàng nhưng khả năng áp chế cao để khiến Tống Tiểu Tình ba lần bảy lượt sa vào vòng tay của cô

Nhưng mà Tiểu Tình nhà ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt, cô vừa đánh vừa chạy để giữ khoảng cách với Diệp Vô Tâm, tránh để bị Diệp Vô Tâm khóa tay mình.

Diệp Vô Tâm vừa đánh vừa cười, nhân lúc khóa tay Tống Tiểu Tình ra sau, cô tiện thể mở miệng trêu ghẹo "Tống tiểu thư, lâu rồi chúng ta không so tài, không ngờ thân thủ cô tiến bộ cũng không ít đó"

Tống Tiểu Tình phá thế khóa tay, cô lộn người xoay một vòng gỡ bỏ thế bị động "Quá khen, nhưng mà trò hay còn ở đằng sau mà"

Vừa dứt lời, Tống Tiểu Tình tháo chạy thẳng vào nhà. Diệp Vô Tâm theo phản xạ liền đuổi theo "Tống tiểu thư, cô nghĩ rằng bản thân có thể chạy thoát sao?"

Tống Tiểu Tình vẫn như một con chuột nhanh nhảu đang cố gắng trốn thoát khỏi con mèo hoạt bát đang bám sát phía sau, con mèo ấy chính là Diệp Vô Tâm.

Hai người vừa đánh vừa đuổi nhau đến khi cả hai cùng xuất hiện trong chính sảnh của Tống trạch, Tống Tiểu Tình lộn người qua khỏi chiếc bàn lớn rồi thản nhiên ngồi vào bộ sofa hoàng gia, riêng Diệp Vô Tâm đuổi đến đây thì đột nhiên phải khựng lại, trước mặt cô là Tống lão gia, ông đang nở một nụ cười ấm áp đến kỳ lạ, bên cạnh ông là Tống Tiểu Tình và hai chiếc ghế đơn hai bên là Vương Minh Hàn và Phó Quân Hạo đang ngồi.

Tống Tiểu Tình hớp một ngụm trà, ngay sau đó khuôn mặt kênh lên đắc ý như đang muốn thách thức Diệp Vô Tâm "Diệp tiểu thư, cô thua rồi. Mời dùng trà"

Diệp Vô Tâm nên tự tát vào mặt mình mười cái, chẳng phải cô luôn tự cho bản thân mình thông minh hay sao? Vậy mà để một cô gái nhỏ tuổi hơn lừa mình vào bẫy.

Tống Chính Ngạn đưa tay ra mời cô ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện "Tiểu Diệp, cháu ngồi xuống đi"

Diệp Vô Tâm lạnh mặt xuống, cô cắn nhẹ môi rồi miễn cưỡng ngồi xuống, cô lại đảo mắt nhìn sang phía của Vương Minh Hàn, vẫn là bộ mặt cả thiên hạ ăn hết của cải nhà ông nội anh ta, không một chút gì gọi là "friendly"- thân thiện cả.

Diệp Vô Tâm thấy cái thái độ dửng dưng kia thì trong lòng đột nhiên ấm ức lắm

Vương Minh Hàn, cụ nhà anh. Ăn người ta cho đã cái miệng, giờ thì tỏ thái độ, đúng là đồ tồi.

Chả buồn quan tâm đến tên xấu xa kia, cô mở to mắt quan sát biểu hiện trên gương mặt của Tống lão gia. Sau khi cảm thấy chẳng có gì nguy hiểm cô mới thả lỏng ngồi đó hóng chuyện

Tống Tiểu Tình đẩy đĩa bánh ngọt ra trước mặt Diệp Vô Tâm "Ăn chút bánh đi, từ giờ tới sáng mai còn lâu mà, tôi sợ cô sẽ đói"

Diệp Vô Tâm chẳng hiểu tình trạng gì? Chẳng phải Vương Minh Hàn nói sẽ vạch trần sự thật cho cô biết sao? Giờ lại thành ngồi đây ăn bánh, uống nước

Đúng chất là ăn miếng bánh, uống miếng nước. Dù là nghĩa đen lẫn nghĩa bóng

Thấy Diệp Vô Tâm không đá động gì tới, Tiểu Tình liền mượn thế gia chủ, cô ấy chống một tay lên bàn, tay còn lại cầm một cái bánh ngọt chòm cả người về phía Diệp Vô Tâm nhằm bón cho cô như một cách cưỡng chế.

Trong tư thế này, trên miệng Tiểu Tình vẫn còn đang ngậm dở dang một cái bánh khác, Diệp Vô Tâm khẽ nhoẻn miệng cười, cô không ăn cái bánh trên tay của Tiểu Tình đưa cho mình mà ngược lại, cô cũng chòm người về phía trước để cắn nửa cái bánh còn lại trên miệng của Tiểu Tình.

Tống Tiểu Tình "o"

Phó Quân Hạo "..." Đang uống trà cũng bị làm cho sặc nước. Khụ...khụ...Cái quỷ gì vậy?

Vương Minh Hàn "..." Tiểu Diệp, em lại bắt đầu thấy chán sống rồi.

Tác giả: ">.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui